Nam Giang

Chương 54




Khi Kiệt tỉnh giấc thì trời đã sáng, bên tai truyền tới tiếng mưa trút xuống tầm tã, ánh sáng từ bên ngoài truyền vào nhà, mùi nước mưa phảng phất trong không khí, hòa lẫn cùng hơi ấm con người từ Kiệt và Thanh, vô tình xua tan đi cảm giác ẩm mốc hoang vu đã ám lên ngôi nhà này bấy lâu.

Kiệt hơi cúi đầu nhìn Thanh, thấy cô vẫn ngả người vào lòng cậu, hai chân co lại, lồng ngực phập phồng sau lớp áo dã chiến quân y, thần sắc bình thản còn say giấc nồng. Thanh hơi nằm nghiêng sang một bên, giống như đang rúc vào lòng Kiệt, mặt đối mặt với cậu, hai mắt cô nhắm nghiền, hàng mi cong, sống mũi cao, chia khuôn mặt thành hai nửa, một nửa được ánh sáng dịu nhẹ bao trùm, cánh mũi, gò má nhẵn bóng hẳn lên, nửa còn lại bị bóng tối phủ xuống, nhưng vẫn thấp thoảng thấy được sắc trắng hồng tự nhiên của làn da, dễ khiến người nào nhìn thấy đều rơi vào u mê.

Cơn mắc vệ sinh chợt ập đến, kéo Kiệt khỏi sự mê muội, cậu không thể nhịn nổi nữa, bèn khẽ nâng đầu Thanh, thu cánh tay lại, sau đó chỉnh cô ngồi thẳng lên, để đầu và lưng cô tựa vào tường, từng cử chỉ đều nhẹ nhàng như đang nâng niu một món đồ pha lê dễ vỡ, đến khi thấy Thanh đã ngồi ngay ngắn, vẫn còn ngủ ngon lành, Kiệt mới thở phào nhẹ nhõm, rồi vội vàng chuồn vào nhà vệ sinh.

Khi Kiệt quay lại, thấy Thanh vẫn còn ngồi yên tại đó, nhưng lúc này cô đã tỉnh giấc, tựa đầu ra sau, ngửa mặt liếc mắt nhìn cậu, biểu cảm như đang thả mình trôi theo cảnh mưa rơi bên ngoài.

- Chị dậy rồi à ? - Kiệt mở lời hỏi han Thanh.

- Lúc cậu đi là tôi đã dậy rồi. - Thanh trả lời. - Đi vệ sinh xong rửa tay chưa đấy ?

- Chưa rửa tay đâu. - Kiệt nham hiểm trả lời.

- Ở dơ quá ! - Thanh giả bộ nhăn mặt trêu chọc.

- Nãy em có rửa tay bằng nước mưa rồi. - Kiệt giải thích. - Ở dơ mà sạch hơn chị là được.

- Thế thì đừng có ngồi với tôi nữa nhé. - Thanh nói, lại trừng mắt khi thấy Kiệt ương bướng ngồi xuống bên cạnh cô. - Chê tôi ở dơ mà sao còn dám ngồi cạnh tôi thế ?

- Sao không dám ? - Kiệt tỏ ra cứng đầu chọc Thanh. - Trời sáng rồi, để em kiểm tra vết thương của chị đi.

- Thôi có gì mà kiểm tra ... - Thanh chối.

Thanh chưa kịp dứt lời, Kiệt đã chồm dậy, tiến tới rồi ngồi xổm xuống đối diện Thanh, đoạn cậu nhanh nhẹn tháo lớp vải quấn quanh bắp chân của Thanh ra, không cho cô kịp thời ngăn cản, mà Thanh cũng chẳng có ý dừng hành động Kiệt đang làm, chỉ ngồi im đó, lẳng lặng nhìn Kiệt.

Lớp vải cứu thương được tháo ra, để lộ vết zombie cắn trên chân Thanh ẩn sau vết rách trên ống quần. Kiệt vén ống quần của Thanh lên, máu ở vết thương đã đông lại thành mảng lớn, tiểu cầu trắng chảy ra rồi khô lại trên cục máu đông, cả vùng bắp chân đã hằn lên gân xanh ngoằn ngoèo, chạy dài như một con rắn lên cẳng chân, Kiệt kéo ống quần Thanh lên tới đâu, gân xanh chạy tới đó, khi ống quần đã vén cao hết mức có thể mà đường gân xanh vẫn chưa chấm dứt.

Bệnh trạng của Thanh ngày càng nghiêm trọng hơn rồi.

Kiệt còn muốn xem coi gân xanh đã nổi tới chỗ nào của Thanh, nhưng rất nhanh đã bị cô ngăn lại :

- Coi đến đó thôi là đủ rồi, cậu tính cởϊ qυầи tôi ra để coi hay gì ?

Kiệt : "..."

Kiệt không biết phản bác sao, đành quay lại nhìn vết zombie cắn của cô, cũng là vết thương nặng nhất trên cơ thể.

- Vết thương chảy mủ rồi này. - Kiệt nói. - Chị có thấy ngứa không ?

- Hơi hơi. - Thanh đáp ngắn gọn.

- Chị cố gắng đừng gãi nhé. - Kiệt dặn dò. - Em phải tìm cuộn vải khác để băng bó cho chị mới được !

- Tìm ở đâu bây giờ ? - Thanh nhìn Kiệt hỏi.

Nghe Thanh hỏi vậy, Kiệt lại cứng họng. Ở ngôi nhà hoang vu rách nát giữa nơi khỉ ho cò gáy thế này thì tìm đâu ra đồ nghề y tế để sơ cứu cho Thanh đây.

Bất giác Kiệt nảy ra sáng kiến, bèn nói với Thanh :

- Con đường mòn này chắc chắn đi qua chỗ có người ở, em đi theo con đường này, kiểu gì cũng tìm được dân địa phương mà nhờ họ giúp đỡ.

- Thôi, kiểu gì tôi cũng chẳng sống được bao lâu nữa. - Thanh tỏ ý giữ Kiệt lại. - Cậu đừng có đi nữa, vừa phiền cậu lại phiền mấy người giúp đỡ tụi mình, mà lại còn vô ích nữa, tôi thấy ngại lắm.

- Từ khi chị bị zombie cắn thì em đã biết tương lai của chị rồi. - Kiệt khẽ gắt, trong lòng liền hạ quyết tâm. - Vậy nên chị đừng nói là mình sắp chết nữa, em sắp điếc tai tới nơi rồi. Chị ngồi yên đó đi, tí nữa bớt mưa rồi em đi kiếm thuốc cho chị.

Thấy giọng Kiệt có phần nghiêm túc như vậy, Thanh cũng không có ý phản đối, cô hiểu rằng một khi đã ra quyết định thì khó lòng khiến cậu đổi ý.

Kiệt đứng ở ngưỡng cửa hóng mưa, thỉnh thoảng từng cơn gió thổi đến, tạt mưa vào nhà, nước mưa văng ướt người cậu, cảm nhận cái lạnh tê tái từ những giọt nước mưa bé tí thấm vào da thịt, tinh thần Kiệt như sảng khoái hẳn lên, tâm trí cũng thoát khỏi những suy nghĩ tiêu cực kia.

Trong nhà rơi vào tĩnh lặng, không ai nói với nhau thêm câu nào nữa, Kiệt ngắm mưa mà trong lòng dần trở nên sốt ruột, may mà cơn mưa cũng ngớt dần, không còn ào ạt trút xuống như thác nước nữa.

- Trời bớt mưa rồi. - Kiệt cuối cùng cũng lên tiếng. - Chị ở đây chờ em nhé, em kiếm thuốc xong quay lại với chị liền.

- Chân tôi như vậy thì còn đi đâu được nữa. - Thanh nói bông đùa. - Đi đứng cẩn thận đấy.

Kiệt chỉ gật đầu với Thanh, cầm theo con dao cùng khẩu súng ngắn chỉ còn đúng một viên đạn rời khỏi nhà, bầu trời chỉ toàn là mây mù che phủ, trời sáng nhưng không thấy nổi mặt trời, cậu không tài nào xác định được phương hướng, chỉ đành chọn bừa một hướng rồi đội mưa men theo con đường mòn bằng đất kia. Nơi này đúng nghĩa là vùng sâu vùng xa không ai ngó ngàng tới, Kiệt đi một đoạn đường dài gần bốn, năm cây số nhưng chẳng tìm thấy được một ngôi nhà hay bóng người nào khác.

Ông trời giống như đang trêu ngươi Kiệt, đang đi giữa chừng thì đột nhiên mưa nặng hạt dần, gió lớn quất vào người cậu, hạt mưa cắt qua người khiến cậu có hơi đau rát, đường đất thì nhão ra thành bùn khó đi, quần áo trên người thấm nước mưa, lạnh đến mức hai hàm răng run cầm cập. Kiệt dốc hết bao nhiêu là sức lực ra, cậu không thể bỏ cuộc, nghĩ đến Thanh còn đang đợi cậu mang thuốc về chữa trị, cậu chỉ có thể cắn răng tiếp tục bước tới.

May sao đi thêm một đoạn nữa, Kiệt lờ mờ thấy được một thôn xóm nhỏ chỉ hơn chục căn ẩn mình trong làn mưa trắng xóa cách nơi cậu đứng không xa. Thôn xóm có phần nghèo khó, nhà cửa đơn sơ, có căn được dựng tạm bợ, bây giờ nghiêng ngả đến đáng thương. Mỗi nhà cách nhau một khoảng sân rộng, trước mặt là đường đất sau lưng là rừng rậm, đường đất cũng toàn là ổ gà ổ voi, có mấy cái cây chuối bật gốc đổ ra đất, chắn ngang đường, xem chừng là hậu quả do cơn bão số N càn quét qua nơi này vài hôm trước.

Ở đầu thôn có một nhà thờ Công giáo nhỏ, mô phỏng theo kiến trúc Gothic, toàn bộ các mặt tường đều được quét vôi trắng xóa. Bên ngoài là bức tượng Thánh Bổn mạng nhỏ, phía trước là một tháp chuông cao khoảng hai mươi mét, phần mái là hình chóp đều chĩa lên trời, thoạt nhìn giống như một cây bút chì đã được chuốt nhọn, trên đỉnh còn có một câu thánh giá nhỏ, phía sau là một nhà nguyện kích thước không lớn lắm, nhưng cũng đủ với quy mô dân số của thôn xóm kia.

Kiệt trong lòng có hơi ái ngại, thôn xóm nghèo khó như vậy, nhà thờ chắc gì chẳng khá khẩm hơn, mà nơi này lại còn hứng trọn cơn cuồng phong của cơn bão số N, thiệt hại chắc cũng không đếm xuể. Đời sống nhân dân còn khó khăn, Chính phủ chẳng thể quản nổi tới tận vùng sâu vùng xa như vậy, sau cơn bão vật tư trở nên khan hiếm, hàng cứu trợ cũng thiếu hụt, chỉ sợ không có thứ Kiệt cần tìm.

Nhưng đã lặn lội tới tận đây rồi, dù gì Kiệt cũng nên hỏi thăm thử, chứ nếu như bỏ qua thôn xóm này, chỉ sợ phải đi thêm một quãng đường dài nữa mới tới được thôn xóm khác.

Kiệt thả lỏng bản thân để lấy tinh thần, nước mưa mát lạnh mơn trớn da thịt khiến cậu cảm thấy thoải mái hơn hẳn, rồi cậu bước vào khuôn viên nhà thờ, tới cánh cửa bên dưới tháp chuông, nép vào mái hiên để trú mưa, rồi chầm chậm gõ cửa.

Cộc ! Cộc !

Có lẽ trời mưa quá to, tiếng mưa tầm tã át đi tiếng gõ cửa, người bên trong chắc chưa nghe thấy, Kiệt đợi thêm vài phút, rồi lại lần nữa gõ cửa.

Gõ đến lần thứ ba, cánh cửa bật mở, người mở cửa là một người đàn ông trung niên trạc tuổi ba của Kiệt, thấp hơn cậu một cái đầu, nước da rám nắng, gương mặt toát lên vẻ trầm ấm phúc hậu, khiến Kiệt ấn tượng tốt về người này.

Bây giờ không phải giờ cử hành lễ, dân thường sẽ không nán lại nhà thờ, nếu có một người ở lại đây thì chỉ có thể là vị cha xứ của nhà thờ này.

- Hello. (Xin chào.) - Kiệt mở lời nói. - We are missing, and my friend are injured, so ... would you mind if I lend you ... a first aid kit ? Or just some first aid dressing and bactericide. (Chúng tôi bị lạc, và bạn tôi đang bị thương, nên ... tôi có thể mượn ông ... một hộp sơ cấp cứu được không ? Hoặc chỉ vài cuộn băng cứu thương và thuốc sát trùng thôi cũng được.)

Cha xứ nhìn Kiệt, đánh giá một lượt từ đầu tới cuối, đặc biệt là bộ quân phục dã chiến cùng huy hiệu hình lá cờ đỏ sao vàng đính trên ngực cậu. Kiệt thầm nghĩ không khéo phía quân đội Philippines đã phát lệnh truy nã hai người lên toàn đảo Basilan, vị cha xứ này đang cố nhận diện cậu so với hai kẻ bị truy nã, sau đó sẽ báo cho cơ quan chức năng tới bắt cậu lại rồi cử người truy tìm Thanh.

Đương lúc Kiệt còn đang lo ra, cha xứ chỉ mỉm cười hiền hậu, thân thiện nói với cậu :

- Sure. Don't stay there, come here. (Được thôi. Đừng đứng đó nữa, vào đây đi.)

Kiệt bán tín bán nghi nhìn cha xứ, nhưng thấy thái độ của ông không có vẻ gì là giả dối, lúc này cậu mới tạm tháo sự phòng bị của mình xuống, rồi theo cha xứ vào bên trong.

Nhà nguyện khá nhỏ, còn không bằng phòng học chính trị ở doanh trại đặc công Nam Giang, bên trong là những dãy ghế nhựa được xếp ngay hàng thẳng lối, ở giữa có một lối nhỏ hướng về phía gian cung thánh được bài trí đầy đủ bàn thờ Thiên Chúa, có cả bàn đọc và bức tượng chúa Jesus hiền từ hướng mặt xuống hàng ghế bên dưới.

- Just sit here. (Cậu ngồi ở đây nhé.) - Cha xứ nói với Kiệt, đoạn ông ta đi vòng ra căn phòng phía sau cung thánh.

Kiệt ngồi còn chưa kịp ấm ghế, đã thấy cha xứ quay ra, mang theo một bọc ni lông, bên trong có các loại cuộn vải cứu thương, băng bông gòn và thuốc sát khuẩn, đủ những thứ Kiệt đang cần.

- I just have a little. (Tôi chỉ có ít vậy thôi.) - Cha xứ nói. - Hope these are enough for you. (Hi vọng mấy cái này đủ cho cậu dùng.)

- Thank you very much. (Cảm ơn Cha rất nhiều.) - Kiệt cúi đầu, đưa hai tay ra nhận.

- Are you hungry ? (Cậu có đói không ?) - Cha xứ lại hỏi. - We have a lot of food, maybe you and your friend need to eat. (Chúng tôi có rất nhiều đồ ăn, có thể cậu và bạn cậu cần phải ăn đấy.)

Kiệt định từ chối, nhưng dạ dày lại biết lựa thời, nghe cha xứ nói vậy liền réo lên liên hồi, ngay cả đối phương còn có thể nghe thấy, khiến Kiệt có chút ngượng ngùng.

- Don't be shy. (Không việc gì phải ngại.) - Cha xứ hòa nhã nói. - Wait a minute, I will come back soon. (Đợi một tí nhé, tôi sẽ quay lại ngay thôi.)

Cha xứ không để cho Kiệt ngăn lại, ông ta đã quay lại căn phòng kia, rồi rất nhanh đã quay trở ra, lần này trên tay còn cầm theo túi đồ to hơn lần trước, còn kèm theo cả một chiếc áo mưa ni lông màu hồng nữa.

- I just have a little instant noodle and some bottles of water. (Tôi chỉ còn vài gói mì ăn liền với mấy chai nước này thôi.) - Cha xứ nói, rồi dúi túi đồ ăn vào bên tay còn lại của Kiệt. - Anyway, it's the though that counts. Don't worry, take it. (Thôi thì cũng là của ít lòng nhiều vậy. Đừng có ngại, cứ lấy đi.)

Nhìn cha xứ đối đãi nồng hậu như vậy, Kiệt cảm thấy hơi nghẹn ngào, vậy mà ban đầu cậu còn nghĩ xấu cho người ta nữa. Kiệt muốn tỏ ra khách sáo, nhưng giờ cậu chẳng muốn nói nhiều bằng tiếng Anh nữa, mà những thứ cha xứ cho cậu đều là những thứ Thanh cần, dù sao thì cô cũng ăn uống để dưỡng thương nữa.

- Thank you very much. (Cảm ơn cha rất nhiều.) - Kiệt chỉ hơi cúi đầu, nói một câu duy nhất.

- If you and your friend need to be helped, just find me. (Nếu cậu và bạn cậu cần được giúp đỡ thì cứ tìm tôi nhé.) - Cha xứ nói. - Take care. God bless you. (Bảo trọng nhé. Thiên Chúa phù hộ cho cậu.)

Kiệt khoác chiếc áo mưa ni lông mà cha xứ đưa cho lên người, đứng ở ngưỡng cửa nhà thờ, quay đầu cúi chào ông thêm một lần nữa, rồi rời khỏi nhà thờ, nhanh chóng bị làn mưa tầm tã nuốt chửng.

Lần này Kiệt quay trở về ngôi nhà hoang có nhanh hơn lúc đi, nhưng lúc về tới nơi thì trời đã nhá nhem tối, may mà cơn mưa đã tạnh. Khi cậu bước vào, thấy Thanh ngồi thu lu một góc, đang nghịch cuộn vải thấm đẫm máu khô đã dùng để băng bó vết zombie cắn trên chân cô lúc trước. Thanh thấy Kiệt trở về, thấy người cậu ướt sũng, tóc bết lại thành từng mảng, nước không ngừng rỉ xuống, trên người lại choàng thêm một chiếc áo mưa màu hồng, bèn tò mò hỏi :

- Áo mưa ở đâu ra thế ?

- Em tìm đến một nhà thờ Công giáo ở cách đây tầm năm, sáu cây số. - Kiệt nói, cởϊ áσ mưa ra, giũ một lúc để áo mưa bớt ướt, để dành dự phòng cho những lúc cần thiết. - Cha xứ ở đó tốt bụng lắm, cho em thuốc men để sơ cứu, còn cho thêm cả đồ ăn với áo mưa để mặc vào cho đỡ ướt nữa.

- Cha xứ đó cũng có mắt thẩm mỹ nhỉ. - Thanh lém lỉnh chọc Kiệt. - Nhìn cậu cũng hợp với màu hồng đấy.

Kiệt : "..."

Kiệt chẳng muốn đôi co với Thanh, dù sao thì trêu cậu cũng là một cách khiến tâm tình cô vui lên, cậu chẳng muốn dập tắt thú vui duy nhất của cô. Kiệt ngồi xổm trước mặt Thanh, lót áo mưa ra nền đất rồi đặt tất cả các túi ni lông lên đó, đoạn giở bông gòn y tế và thuốc sát trùng ra, bắt đầu chăm sóc vết thương cho cô. Thanh cũng chẳng ngồi không, cô ngồi im nhìn Kiệt tập trung băng bó cho mình, sau cùng không chịu đựng được nữa lại muốn táy máy chân tay, bèn hơi rướn người về phía trước rồi cầm túi đồ ăn lại chỗ mình, bắt đầu lục lọi.

Vừa mở túi ni lông ra, thứ đầu tiên đập vào mắt Thanh chính là mấy gói mì màu hồng, phía trên bao bì còn in hai chữ "Hảo Hảo" màu đỏ to tướng, nổi bật hẳn lên.

- Ở Philippines cũng có mì Hảo Hảo nữa hả ? - Thanh nhăn mặt mím môi, tỏ vẻ khó hiểu, cầm một gói mì lắc lắc trước mặt Kiệt.

- Chắc là hàng cứu trợ thiên tai của Chính phủ Việt Nam cho Chính phủ Philippines ấy. - Kiệt vừa quấn vải trắng dọc theo bắp chân Thanh, cố gắng căn chỉnh cho từng lớp vải nằm đè lên nhau theo nếp cẩn thận.

- Cậu đói chưa ? Tôi làm mì cho ăn luôn. - Thanh hỏi han Kiệt.

- Mì tôm cứ xé bao bì rồi bỏ vắt mì vô miệng ăn thôi chứ làm kiểu gì ? - Kiệt vừa quấn vải vừa hỏi.

Thanh chỉ mỉm cười nhìn Kiệt, không đáp lại, giống như nhìn một tấm chiếu chưa trải vậy. Cô xé bao bì gói mì ra, lấy hết mấy gói rau với gia vị, ròi bóp nát vắt mì bên trong, sau đó lại xé mấy gói gia vị ban nãy rồi đổ hết vào trong gói mì, rồi cô lắc lắc gói mì vài lần, cuối cùng mở ra, bốc một miếng vụn mì lên, bỏ vào miệng ăn thử, biểu cảm cực kỳ ngon miệng.

- Nè, ăn thử đi. - Thanh chìa gói mì qua cho Kiệt, hất mặt tỏ ý mời cậu ăn.

Lúc này Kiệt cũng vừa băng bó cho Thanh xong, thấy cô chìa gói mì trước mặt, khứu giác nhạy cảm ngửi thấy hương thơm thoang thoảng của dầu và bột canh, nhất thời dạ dày không chịu đựng nổi nữa, cậu bèn thò tay vào, bốc một vụn mì rồi bỏ vào miệng.

Vụn mì sống giòn tan, nhai trong miệng phát ra tiếng Rộp rộp nghe sướng tai, được thấm ướp vị cay cay, bùi bùi của sốt dầu, đầu lưỡi cảm nhận vị chua ngọt đặc trưng của muối Hảo Hảo hòa lẫn với vị mặn tự nhiên của vắt mì, chua cay mặn ngọt như thấm đẫm khoang miệng, đến khi nuốt vụn mì vào trong bụng mà dư vị vẫn tồn đọng mãi không phai.

- Sao ? Ngon không ? - Thanh cười cười nhìn Kiệt.

- Ngon quá. - Kiệt cảm thán. - Cho em một miếng nữa.

- Uống nước trước cho dễ tiêu hóa. - Thanh nói, chuyền một chai nước qua cho Kiệt.

Kiệt đón lấy chai nước, tu ừng ực nửa chai, nước mát lạnh kíƈɦ ŧɦíƈɦ vị giác, làm trơn trượt thực quản, khi cậu ăn vụn mì thứ hai, mùi vị cũng trở nên rõ ràng hơn, vụn mì cũng dễ nuốt vào bụng hơn.

Cảm giác cứ như được tái sinh từ cõi chết trở về, vắt mì bị bóp nát mà hai người cứ như đang thưởng thức cao lương mĩ vị vậy.

Hai người ăn hết hai gói mì, đến khi bụng cả hai đều đã no say, Thanh lại hơi díu mắt lại, tỏ vẻ muốn chợp mắt một lúc. Kiệt biết cô cần ngủ nhiều để còn dưỡng thương cho mình, cũng chẳng phản đối gì nhiều, cậu lại ngồi xuống bên cạnh Thanh, định cho cô mượn bờ vai để nghỉ ngơi.

- Tôi nằm lên đùi cậu nhé. - Thanh đề nghị. - Chứ ngủ ngồi như vậy đau lưng lắm.

- Chị cứ tự nhiên. - Kiệt nói, dịch qua một bên, rồi đỡ Thanh nằm gối đầu lên đùi cậu.

- Chân cứng quá ha. - Thanh nói, không nhịn được lại lấy ngón tay chọc chọc vào bắp đùi Kiệt vài cái.

- Chị mệt thì nghỉ ngơi đi, đừng có chọc phá em nữa. - Kiệt nắm lấy tay, xếp lên ngực cô, tỏ ý bảo cô nằm yên.

Biểu cảm Thanh giống như một đứa trẻ bị người lớn giục đi ngủ sớm, chỉ hơi xụ mặt tỏ vẻ giận dỗi, nhưng rồi cơ mặt lại giãn ra. Cô để hai tay lên ngực cho thoải mái, mở mắt nhìn chòng chọc lên trần nhà, ra chiều suy tư gì đó, lại hơi đưa mắt lên nhìn Kiệt, phát hiện cậu đang xao xuyến nhìn cô.

- Nhìn tôi hoài vậy ? - Thanh lại trêu. - Tôi đẹp lắm hả ?

- Ừ. - Kiệt nói lại.

- Nói xạo ! - Thanh lại ghẹo.

- Em có bao giờ chê chị xấu đâu. - Kiệt thanh minh.

- Tạm tin cậu đấy. - Thanh khẽ lườm mắt nhìn Kiệt, giọng nói mỗi lúc một nhỏ dần.

Kiệt không nói gì nữa, tựa đầu ra bức tương sau lưng, chân có hơi mỏi nhừ nhưng cậu vẫn nín nhịn, cố gắng để Thanh có thể nghỉ ngơi dưỡng thương. Cậu cúi xuống nhìn cô, thấy một lọn tóc đen xõa xuống, chọc vào mí mắt Thanh, Kiệt bèn đưa tay, nhẹ nhàng hết mức vén lọn tóc đó lên, không nhịn được lại vuốt tóc cô vài cái cho thẳng nếp.

Thanh bỗng lật người, khuôn mặt quay vào trong Kiệt, lúc này cô đã ngon giấc, lưng hơi cong, hai chân co lại, tư thế giống như bào thai vậy, thoạt nhìn có chút nhỏ nhắn đáng yêu, nom cứ như một con mèo nhỏ đang rúc vào lòng của chủ mình vậy. Kiệt lặng lẽ nhìn Thanh, cảm thấy dường như cô đã tháo bỏ vẻ ngoài sắc sảo thường thấy của mình, để lộ ra một tâm hồn thiếu nữ đáng yêu, chỉ khiến người đối diện nhìn vào là muốn nâng niu chiều chuộng.

Trong tim Kiệt có hơi quặn lại, cậu biết rằng sau này sẽ chẳng bao giờ được thấy Thanh như vậy thêm lần nào nữa.

***

Kiệt chính thức đổ bệnh, có lẽ đó là hậu quả của việc cậu dầm mưa tìm dụng cụ y tế và nhu yếu phẩm cho Thanh.

Ở đây không có cách nào biết được giờ giấc, đồng hồ sinh học của Kiệt chỉ còn đúng hai khái niệm ngày và đêm. Suốt một đêm dài Kiệt chỉ thất thần ngồi canh chừng cho Thanh, bỗng dưng cậu cảm thấy rét run, còn tưởng là gió lạnh bên ngoài thổi lùa vào, nhưng càng về sau thân nhiệt cậu lại tăng, hơi thở nóng hẳn lên như muốn hun ấm phế quản, tim đập thình thịch, nhịp tim có phần gấp gáp. Đến khi trời sáng, Kiệt cảm thấy đầu óc mình trở nên nặng trĩu, thái dương liên tục nhói đau, toàn thân cậu trở nên vô lực, thỉnh thoảng mấy ngón tay lại co giật không theo kiểm soát, đồng thời mồ hôi vã ra như tắm, thấm ướt cả vùng lưng chiếc áo quân phục dã chiến mà Kiệt đang mặc.

Kiệt khó chịu muốn cử động chân tay, nhưng tự ép bản thân cố gắng ngồi im, nhất định không được đánh thức Thanh dậy, nhưng cuối cùng cô vẫn tỉnh giấc, cô trở người quay mặt ra ngoài, bị ánh nắng chiếu vào làm mí mắt rung rinh, lúc này mới mệt mỏi choàng tỉnh giấc, còn ngái ngủ ngồi dậy dụi mắt mà nói :

- Tôi ngủ cả đêm rồi cơ à ?

- Vâng. - Kiệt nói, phát hiện giọng mình trở nên đặc nghẹt, thoạt nghe có hơi nặng nề. - Qua ngày mới rồi.

- Giọng cậu sao vậy ? - Thanh ý thức ngay được vấn đề. - Cậu bị bệnh hả ?

Vừa nói Thanh vừa ướm tay lên trán Kiệt, khoảnh khắc da thịt mơn trớn, Kiệt cảm thấy bàn tay Thanh có chút lạnh lẽo, cứ như cô vừa từ phòng máy lạnh bước ra vậy.

- Bị cảm xoàng thôi chị. - Kiệt cười trừ. - Nghỉ ngơi một tí là khỏi à.

- Không khéo cậu bị sốt rét rồi đấy. - Thanh chẩn đoán. - Hôm kia bị thương mà còn đi rừng, hôm qua lại đội mưa đi năm, sáu cây số nữa, sức người ai mà chịu nổi.

- Em tiêm phòng sốt rét rồi mà, sao bị sốt rét được nữa. - Kiệt còn định cười trừ, dù đầu óc nhức nhối như búa bổ, muốn phản đối lời cậu nói. - Chị đói chưa ? Ăn sáng không ?

- Đừng có đánh trống lảng, tôi biết thừa rồi. - Thanh chau mày nhìn Kiệt, đoạn rướn người với lấy túi ni lông đựng thuốc men mà vị cha xứ hôm qua đưa cho. - Trong đây có thuốc hạ sốt này, cậu tạm uống đỡ đi rồi nghỉ ngơi.

Kiệt biết mình nói không lại Thanh, dù gì thì chẩn đoán bệnh cũng là chuyên môn của cô, đành nhận viên thuốc hạ sốt mà Thanh đưa cho, nhai vỡ viên thuốc, cảm nhận vị đắng ngắt trong miệng, rồi cậu lại ngửa cổ uống hết nửa chai nước, cốt để rửa trôi vị đắng còn đọng lại trong khoang miệng.

- Mệt thì nằm nghỉ một tí đi. - Thanh nói, đoạn hơi dịch người ra xa Kiệt một chút.

Kiệt thực sự mệt mỏi, cơ thể ngày càng suy nhược, nghe Thanh nói vậy thì tựa người ra sau để chợp mắt, nhưng lại bị Thanh cầm tai, kéo cậu nằm ra đất, đầu gối lên đùi cô.

- Cho cậu gối đầu lên đùi tôi đấy. - Thanh cười đùa.

- Chị không sợ em giở trò với chị hả ? - Kiệt trêu lại.

- Cậu mà giở trò là tôi cắn lại cậu đấy. - Thanh đột nhiên làm mặt nghiêm túc, giọng nói có phần lạnh nhạt.

Kiệt nghe vậy thì tịt ngòi, không dám đùa Thanh nữa. Giới y học còn chưa biết liệu người trong quá trình biến đổi thành zombie cắn người khác thì người bị cắn có bị lây bệnh hay không, và Kiệt không muốn bản thân mình trở thành chuột bạch để thí nghiệm kiểm chứng cho câu hỏi này.

Kiệt ngoan ngoãn nằm yên trên đùi Thanh, thứ đầu tiên mà cậu cảm nhận được chính là đùi của Thanh rất mềm, mềm hơn bắp chân cậu nhiều. Dù lâu ngày không tắm nhưng người Thanh vẫn tỏa ra mùi hương thơm dịu nhẹ tự nhiên, không loại nước hoa nào có thể sánh ngang.

- Tôi hỏi cậu một câu nhé ? - Thanh nhìn xa xăm, chợt hỏi.

- Chị mới hỏi rồi đó. - Kiệt lại đùa.

- Láo nháo nữa là tôi cắn cậu đó. - Thanh lại lườm Kiệt.

- Chị hỏi đi. - Kiệt vã mồ hôi, hơi run nói.

- Sao cậu vẫn quyết định ở lại với tôi vậy ? - Thanh hỏi, thấy Kiệt định càu nhàu thì lại nghiêm túc nói. - Tôi đang hỏi nghiêm túc đấy, dù gì tôi cũng bị như vậy rồi, cho dù có trốn tránh thì cũng phải đối mặt thôi, tôi hỏi từ bây giờ để cậu còn chuẩn bị sẵn tinh thần, mà tôi cũng tháo bỏ được khúc mắc trong lòng nữa.

Kiệt hiểu hai người nên có cuộc nói chuyện nghiêm túc, bèn ngẫm nghĩ một hồi, rồi nói :

- Em không nỡ bỏ chị lại, thế thôi.

Câu trả lời này là thật, khi quyết định đưa Thanh trốn vào rừng, mọi hành động của Kiệt đều xuất phát từ trái tim, không hề có chút mưu toan tính toán nào cả. Giống như thi sĩ viết nên một tập thơ để đời vậy, từng câu từng từ bật ra trong đầu đều là ngẫu nhiên, xuất phát từ cảm hứng nhất thời, viết ra để thỏa mãn óc văn chương, hoàn toàn chẳng có dụng ý nào được gửi gắm vào từng câu thơ.

Nói tóm lại là, bây giờ có hỏi lý do, đến Kiệt cũng chẳng hiểu tại sao mình lại làm như vậy.

Thanh cảm thấy câu trả lời của Kiệt trẻ con hết sức, muốn cười cũng chẳng cười nổi, ngẫm một lúc lâu rồi mới lên tiếng :

- Tôi sắp chết rồi, thật đấy. Mà dù không chết thì cũng biến thành zombie, lúc đó cũng chẳng còn nhận ra cậu để báo đáp ân tình mà cậu dành cho tôi đâu.

- Em đâu có quan trọng ân tình. - Kiệt thản nhiên nói. - Em cũng biết chị sắp ... ờ, không còn giữ được lý trí nữa, nhưng mà cũng có sao đâu.

Kiệt dừng lại, ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng cũng ngộ ra một điều, lên tiếng hỏi Thanh :

- Có phải chị sợ ... em thấy chị ra đi, nên phần đời còn lại của em sẽ sống trong đau khổ trì trệ, vĩnh viễn không thoát ra được khỏi đoạn ký ức này, đúng không ?

Thanh chỉ im lặng không nói, rồi cô nhẹ nhàng gật đầu, thay cho câu trả lời.

- Em không phải kiểu người vì mất đi mà luôn luôn đau khổ, dù đã từng có được. - Kiệt trả lời.

- Tôi thấy ai cũng vậy hết mà. - Thanh lại nói.

- Đâu phải tất cả mọi người đều như vậy đâu. - Kiệt thanh minh. - Giống như một người miền Bắc, lần đầu tiên đón Tết ở miền Nam, được chiêm ngưỡng sắc hoa mai tắm trong ánh nắng vàng, vô tình phải lòng vẻ đẹp kiêu sa của cành mai, nhưng người đó đâu có thể vì hết Tết, hoa mai rời cành mà buồn bã, luyến tiếc cả một đời đâu.

- Ví dụ của cậu không giống chuyện của tụi mình. - Thanh cười, phản bác lại. - Hoa mai năm nay tàn thì năm sau còn nở, chứ tôi đi rồi thì đâu còn sống lại được ?

- Chị đi hơi xa trọng tâm em định nói rồi. - Kiệt nhắc nhở.

Xa à ? Thanh cảm thấy mình suy luận logic lắm mà, nhưng rồi cô quyết định nhường sân khấu cho Kiệt thể hiện.

- Giống như người ngắm hoa mai vậy, nếu người ta biết mai sắp tàn thì người ta có bỏ đi, dù nó vẫn còn đang khoe sắc thắm không ? - Kiệt tiếp tục giãi bày. - Em đối với chị cũng giống như người ngắm mai vậy, biết chị sắp hết thời gian, thôi thì còn ở bên nhau được lúc nào hay lúc đó. Lúc chị đi rồi, có em ở cạnh bên, ít nhất chị sẽ không còn cảm thấy cô đơn nữa. 

"Thực ra thì cho dù em có quyết định ở bên chị hay không, thì sau này em cũng sẽ không còn được gặp lại chị nữa. Kết cục đã như vậy, tại sao không tiễn chị nốt quãng đường này, so với hai người hai ngả, không ai vui vẻ, không bằng cả hai bên nhau, cùng nhau lạc quan, đó chẳng phải là đôi bên cùng có lợi sao ?"

- Nhưng cậu cứ mãi lưu luyến tôi như vậy, làm sao sau này có thể kiếm được bạn gái chứ ? - Thanh lúc này mới nói. - Cậu còn cả một cuộc đời dài phía trước, chẳng lẽ tình cảm của cậu chỉ dừng lại ở đây thôi sao ?

- Tương lai không ai nói trước được cả, chị cũng không cần phải lo cho em đâu. - Kiệt nhẹ nhàng nói, cảm thấy mình nói một hơi từ nãy tới giờ, sức lực đã ngày càng bị bào mòn, lại còn thức trắng một đêm rồi, xem chừng không tỉnh táo được lâu nữa. - Tụi mình cứ nói về hiện tại trước đi, đừng bàn tới tương lai sau này, em mệt lắm rồi, chẳng còn hơi đâu mà lo được tới chuyện mai sau nữa.

- Đừng nghĩ tới tương lai sau này, nghĩ tới trước mắt đi. - Thanh nói. - Tôi sắp biến thành zombie rồi, tới lúc đó không còn lý trí, ngộ nhỡ cậu không chú ý để tôi cắn, lúc đó cậu cũng chẳng thoát khỏi số phận giống tôi đâu.

- Chị là quân y, chắc từng thực tập ở bệnh viện, cũng thấy nhiều cảnh biệt ly do bệnh tật gây ra rồi mà. - Kiệt nói. - Có những bệnh nặng không thể cứu chữa, tới thời kỳ cuối lại giày vò con người ta không thành hình người, không nhìn ra đặc thù giới tính, nhưng chị ngẫm lại đi, những người yêu thương họ có bỏ mặc họ đâu, có để họ phải một mình chịu đựng đâu.

Kiệt ngẫm nghĩ một lúc, lại nói tiếp :

- Với lại, nếu em bị chị cắn rồi biến thành zombie, chẳng phải chúng ta sẽ được ở bên nhau trọn đời trọn kiếp hay sao ?

- Thôi đi ! - Thanh bật cười. - Tại sao cậu phải đánh đổi cuộc đời của mình để ở đây cùng tôi chứ ?

Vì sao á ?

Có rất nhiều nguyên do lắm, đang lúc cảm hứng dâng cao, văn chương của Kiệt tuôn trào lai láng, nếu như được lưu lại bằng giấy bút sẽ để lại một áng văn hay cho người đời. Chỉ tiếc có điều Kiệt nói nhiều từ nãy tới giờ, bây giờ cơ thể đã suy nhược, hai mắt díp lại, sắp không trụ nổi được nữa.

Kiệt dùng nốt sức lực cuối cùng của mình, âm lượng nhỏ đến khó nghe, giống như cậu đang thì thào, mượn hơi thở để truyền đạt lời nói của mình :

- Bởi vì ... anh thích chị ...

Một lời nói ra, sức cùng lực kiệt, ngay cả hai mắt cũng chẳng mở nổi nữa.

Thời gian giống như lắng đọng lại, Thanh nghe rõ từng câu từng chữ Kiệt nói ra, nhưng Kiệt chẳng thể nào nhìn được sắc mặt của cô hiện tại. Chỉ thấy Thanh im lặng một lúc, rồi giở giọng bông đùa phản pháo :

- Thằng nhóc này, nhỏ hơn chị bốn tuổi mà dám xưng "anh" là sao vậy hả ?

Kiệt chỉ mỉm cười trong lòng, lời nói này của cậu là lời thật lòng, cho dù kết quả có như thế nào, thì đây là sự thật không thể đổi thay.

Kiệt thích Thanh.

Ngay từ giây phút gặp nhau ở khu cách ly hơn hai năm trước, trái tim của Kiệt đã va phải ánh mắt của Thanh, từ đó chàng lính trẻ tuổi đã đem lòng mến thương một chị gái quân y sắc sảo tinh tế kia.

Hai năm trôi qua như một khoảnh khắc, mọi kỷ niệm vui buồn đều lướt qua trong tầm mắt, hai người hợp rồi lại tan, nhưng cho dù có đi đến nơi tận cùng của thế giới, hai người vẫn luôn ở bên nhau, giống như đã được vận mệnh định đoạt sẵn từ trước.

Ranh giới của mơ và tỉnh không rõ ràng, không thể phân biệt, khi thần trí của Kiệt còn đang mơ hồ, lơ lửng ở cái ranh giới ấy, đột nhiên cậu cảm nhận được hơi thở ấm áp mang theo hương thơm tự nhiên phả lên mặt mình, giây tiếp theo đôi môi nhạy cảm nêm nếm được da thịt ngọt ngào mềm mại chạm vào, như loại kẹo trái cây ngon nhất trần gian, chạm nhẹ vào là tan chảy, bờ môi lưu lại chút dư vị ngọt, thanh khiết và quyến rũ, không bao giờ phôi phai.

Một giây trôi qua, bên tai Kiệt lại nghe được tiếng thì thầm của Thanh, nhỏ nhẹ mơn trớn như một cơn gió, khẽ rung động màng nhĩ của cậu :

- Chị cũng thích anh.

Lúc đó Kiệt chẳng biết mình đang mơ hay đây là sự thực nữa.

Có lẽ cậu đang mơ rồi.

Nhưng tiềm thức lại mách bảo đó là sự thực.

Nếu như đấy là sự thực, vậy thì quá tốt rồi, giấc ngủ sắp tới sẽ ngon lắm đây.

***

Đến khi Kiệt mở mắt một lần nữa, xung quanh chỉ còn là một sắc đen bao trùm, dường như cậu đã ngủ gần hết một ngày dài, bây giờ đang là đêm khuya, ngoài trời trút mưa ồ ạt, mùi đất hòa quyện với mùi mưa thoang thoảng trong không khí, gió mang theo hơi nước mát lạnh vuốt ve da thịt, khiến Kiệt lạnh đến rùng mình, da gà nổi hết cả lên.

Kiệt vẫn còn bị sốt, khối lượng cơ thể như tăng thêm cả tấn, trong người nóng như lửa đốt, cậu nặng nề trở mình, lúc này mới chợt nhớ ra mình còn đang gối đầu lên đùi của Thanh.

Kiệt cảm thấy thắc mắc, tối qua cậu cho Thanh mượn đùi để gối cả đêm, chân cậu tê đến không chịu nổi, nhưng vì từng rèn luyện qua mấy hạng mục sức bền nên còn có thể chịu đựng được. Nhưng Thanh thân là phụ nữ, để cậu gối đầu cả một ngày dài mà chẳng thấy than thở gì, đúng là chuyện lạ đời.

Kiệt hơi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thanh đang cúi đầu, lưng tựa vào tường, hai mắt nhắm nghiền, tư thế giống như đang ngủ ngồi. Đầu óc Kiệt mơ màng, cậu cố gắng ngồi dậy, thân thể nặng trịch như một con rối, nhẹ nhàng hết sức để tránh đánh thức Thanh dậy.

Kiệt ngồi thừ người ra đó một hồi, bệnh tình vẫn không thuyên giảm, cổ họng đau rát, lỗ tai lùng bùng, liên tục có tiếng ong ong không ngừng, xoang mũi đặc nghẹt, một bên mũi còn bị tắc, xem chừng cậu bị sốt rét thật. Kiệt cảm thấy có hơi khát nước, định quay người tìm túi ni lông đựng nhu yếu phẩm, ánh mắt vô tình lại rơi xuống gương mặt Thanh vẫn đang bình thản yên giấc.

Chợt Kiệt phát hiện sắc mặt của Thanh có chút trắng bệch, môi cũng hơi tái nhợt, khô lại hẳn. Cậu thử ướm tay lên trán Thanh, cơ thể cô lạnh ngắt như băng giá, hơi thở cô đứt quãng, lật mí mắt lên thì đồng tử cũng nở ra, lúc cậu cầm tay Thanh lên bắt mạch thì mạch đập yếu ớt, đầu ngón tay cũng tím tái hẳn, toàn thân giống như mất đi nhựa sống.

Trong lòng Kiệt có linh cảm chẳng lành, cậu không rành về y khoa, cũng chẳng biết Thanh đã bị zombie cắn được bao lâu, nhưng cậu biết cô đang hấp hối, nhưng triệu chứng này không phải của một người sắp biến thành zombie, mà cậu cũng chẳng đoán được cô đang bị gì nữa.

Đầu óc Kiệt lúc đó đã mụ mị hẳn đi, cậu chẳng còn suy nghĩ được thông suốt nữa, ý niệm duy nhất trong đầu lúc này là : phải tìm người cứu chữa cho Thanh, ít nhất cũng phải kéo dài được chút hơi tàn cho cô.

Nói là làm, Kiệt tìm lại chiếc áo mưa ni lông màu hồng, mặc vào người Thanh để cô tránh bị ướt dẫn đến hạ thân nhiệt, đoạn ngồi xổm xuống trước mặt cô, quàng hai tay cô vòng qua vai bên, toàn thân gồng hết sức cõng Thanh trên lưng của mình.

Chỉ chút hành động đó cũng khiến Kiệt phải thở hổn hển, cậu dừng lại ổn định hô hấp của mình, sau cùng nhìn ra làn mưa bên ngoài, hít một hơi thật sâu, lấy can đảm, lên tinh thần rồi rời khỏi ngôi nhà hoang.

Khoảnh khắc giọt nước mưa đầu tiên thấm vào người Kiệt, cảm giác lạnh tê tái thấm ướt qua quân phục trên người, thẩm thấu qua lớp da thịt, lạnh đến tận xương tủy. Giọt nước mưa chảy dọc theo thân thể Kiệt, mang theo giá lạnh như muốn ướp đông, khiến Kiệt rét đến run cầm cập, cậu đành cắn răng chịu đựng, tự nhủ thời tiết khắc nghiệt kiểu này là bình thường, thân là bộ đội đặc công, cậu nhất định phải vượt qua.

Nhưng xem chừng Kiệt đã coi thường cái thời tiết khắc nghiệt này rồi.

Mưa bên ngoài tầm tã, tựa hồ bầu trời hút cả đại dương rồi xả xuống nơi này, mang theo cơn cuồng phong tàn bạo như muốn càn quét, gột rửa sạch sẽ mặt đất. Nước mưa lạnh lẽo tạt vào người Kiệt như dao sắc, gió mạnh không ngừng quật vào người, trước mặt chỉ là một màn mưa trắng bệch không ngừng trút xuống, xóa nhòa cảnh vật phía trước. Quần áo Kiệt ướt sũng, thỉnh thoảng cậu dừng lại để chỉnh áo mưa cho Thanh, lại gắng gượng bước đi trên con đường đất đã mềm nhão như cháo, mỗi bước đi đều nặng như đeo thêm cả cân chì, khiến thân thể cậu ngày càng suy nhược, thể lực hao mòn nghiêm trọng, chút ý chí còn sót lại cũng không ngừng bị vùi dập, Kiệt cố gắng xốc lại tinh thần, không cho phép bản thân được chùn bước, toàn thân căng cứng, gồng người đối chọi với cơn mưa mà tiếp tục tiến tới.

Giống như một con kiến, bóng hình nhỏ bé, mang theo tịch liêu và cô độc, một mình đối diện trước bão tố thịnh nộ của thiên nhiên.

Con đường phía trước dường như trải dài đến vô tận, không thể thấy được điểm cuối.  Kiệt cứ đi mãi, cuối cùng cũng nhìn thấy được bóng hình đặc trưng của nhà thờ Công giáo mô phỏng kiến trúc Gothic phía xa, ẩn hiện trong làn mưa, mập mờ cứ như một bóng ma vậy.

Kiệt cõng theo Thanh chậm rãi lết vào khuôn viên của nhà thờ, bức tượng Thánh Bổn mẫu vẫn còn đó, lạnh lùng vô cảm dõi theo Kiệt. Đứng trước cánh cửa nhà nguyện, Kiệt thả Thanh xuống, để cô đứng tựa vào người cậu, lúc này năng lượng trong người đã hao tổn đến mức cạn kiệt, nước bám trên áo mưa của Thanh thấm vào người, chầm chậm rút cạn thân nhiệt của cậu, cậu dành chút sức lực nâng cánh tay run rẩy vì lạnh của mình lên, dồn lực thật mạnh mà đập vào cánh cửa bằng gỗ kia.

Kiệt đập không ngừng, cánh cửa đáng thương oằn mình hứng trọn từng cú đấm của Kiệt, cuối cùng cũng được mở ra, vị cha xứ mặt còn đang ngái ngủ, mang theo tâm trạng cau có còn định trách móc kẻ nửa đêm còn đến phá giấc ngủ của ông.

Thấy Kiệt ướt như chuột lột đứng trước mặt, sắc mặt cha xứ lập tức thay đổi, thoáng vẻ ngạc nhiên. Kiệt nhìn thẳng vào ánh mắt của cha xứ, mang theo sự tha thiết, thở hồng hộc, lấy chút hơi tàn còn sót lại trong người, rành mạch nói từng câu từng từ với đối phương :

- I ... need ... your ... help ... (Con ... cần ... Cha ... giúp ...)

Lời nói vừa dứt, Kiệt bỗng dưng hoa mắt, toàn thân đứng không vững, chân run run không chịu nổi trọng lượng cơ thể nữa liền khuỵu gối ngã dập đầu xuống đất, trước mắt Kiệt lập tức trở nên tối sầm, tựa như cậu rơi vào bóng đêm vô tận, tiềm thức chìm sâu vào hư không tịch mịch.