Hai người rong ruổi trên đường khoảng mười lăm phút, rất nhanh đã tới được nhà của Thanh. Đối diện với ngôi nhà bốn tầng khang trang của gia đình cô, Kiệt chợt cảm thấy có chút áp lực đè nén trong lòng, bất giác cảm thấy hồi hộp vô cùng.
- Cậu sao thế ? - Thanh dường như hiểu được tâm tư của Kiệt, bèn hỏi.
- Em hơi hồi hộp thôi. - Kiệt nói.
- Có gì đâu mà hồi hộp trời. - Thanh bật cười nói. - Chỉ là đến nhà bạn bè ăn bữa cơm thân mật thôi mà.
Sự thật thì hai người cũng chỉ là bạn bè, Kiệt không dám phủ nhận, quan hệ giữa hai người chưa phải là mối quan hệ yêu đương gì. Nhưng cậu cũng cảm thấy áp lực như mình sắp ra mắt gia đình người yêu vậy, nếu như tối nay không thể hiện tốt với gia đình cô, khiến ba mẹ cô có ác cảm với mình thì cậu không chỉ làm xấu đi hình ảnh của người lính quân đội nhân dân, mà còn làm cho kế hoạch bày tỏ tình cảm của mình với Thanh bước đầu thất bại.
- Em vẫn thấy hồi hộp ... - Kiệt nói, không biết phải diễn giải sao cho phù hợp, cũng không muốn để lộ ý tứ mình có tình cảm với Thanh.
- Hồi hộp gi trời, cứ thoải mái đi. - Thanh nói. - Đừng đứng ngây người ra đó nữa, bấm còi đi thì mới có người ra mở cổng chứ.
Kiệt làm theo lời Thanh, đưa tay bấm còi chiếc xe máy, rồi im lặng chờ đợi. Một lát sau, từ trong nhà có bóng người lật đật chạy ra, một giọng nói trong veo vọng từ trong nhà ra ngoài :
- Quen không mà bấm còi ?
Kiệt hơi ngớ người, cảm thấy giọng nói có chút quen thuộc, giống như giọng nói của Thanh mà ở phiên bản trẻ trung chứ không sắc sảo như cô.
- Mở cửa nhanh đi. - Thanh thản nhiên nói lại. - Nay chị dẫn trai đẹp về này.
- Mẹ ơi ! Chị Thanh dẫn người yêu về kìa ! Chuyện lạ có thật luôn ! - Người trong nhà nghe Thanh nói vậy bèn thích thú quay vào nhà la lên, khiến Kiệt ngượng đến đỏ cả mặt.
- Cậu thông cảm nhé. - Thanh cười nói với Kiệt. - Cậu còn nhớ bé Thủy em tôi chứ ? Con bé tinh nghịch quá, nếu có trêu cậu dữ quá thì mong cậu đừng để bụng.
Kiệt khẽ gật đầu, ngoài mặt thì thản nhiên nhưng trong lòng thì ngượng ngùng đến mức muốn độn thổ tới nơi.
Thủy nhanh chóng chạy ra mở cổng, vừa nhìn thấy Kiệt thì mắt chữ A miệng chữ O nhìn Kiệt, nhưng vì cậu đang đeo khẩu trang, chỉ để hở ánh mắt nên Thủy chưa nhận ra cậu chính là anh lính ở khu cách li dịch bệnh COVID 19 hồi năm ngoái. Còn Kiệt thì lén nhìn Thủy một lượt, trông cô giống như một phiên bản trẻ hơn của Thanh, và ngoại trừ ngoại hình Thủy trông có phần trưởng thành và xinh đẹp hơn thì cô vẫn không thay đổi mấy so với hồi năm ngoái, nhất là tính tình có phần hơi trẻ con và năng động như hồi còn ở khu cách li.
Kiệt tháo khẩu trang che mặt ra, lập tức Thủy reo lên :
- Bạn trai chị Thanh đẹp trai quá ! Ơ mà sao nhìn anh quen thế nhỉ ?
- Bạn trai cái đầu mày ấy. - Thanh mắng yêu Thủy. - Đồng chí này vừa được phân về công tác ở cùng đơn vị với chị, nay được nghỉ phép nên chị dẫn về nhà mình chơi. Còn nhớ năm ngoái mày phải đi cách li vì tiếp xúc với người bệnh không ? Đồng chí này năm ngoái đi hỗ trợ công tác cách li đấy, mày suốt ngày nhắc về người ta mà giờ không nhận ra à ?
- À nhớ rồi. - Thủy vỡ lẽ nói. - Anh tên là Kiệt đúng không ? Em nhớ anh còn một người đồng đội nữa, đúng không ?
- Đúng rồi. - Kiệt trả lời Thủy. - Đồng chí ấy tên Sơn, cũng được cử về công tác ở đơn vị chỗ chị Thanh luôn.
- Vậy là sau này em được gặp anh thường xuyên hơn rồi. - Thủy nói. - Công nhận mấy anh lính ở chỗ chị Thủy toàn nam thần, sau này có dịp thì chị dẫn em tới đó tia trai đi nhé.
- Mày mê trai vừa thôi. - Thanh nói. - Nơi quân sự chứ không phải ổ trai đẹp cho mày tia đâu.
- Hứ, kệ em. - Thủy hếch mũi, bướng bỉnh nói.
- Thanh dẫn bạn về đấy hả con ? - Từ trong nhà có hai người lớn tuổi bước ra, Kiệt đoán người vừa lên tiếng là ba của Thanh, người còn lại là mẹ Thanh, trong lòng chợt có chút bồn chồn.
- Dạ, bạn con ở cùng chỗ làm ạ. - Thanh giới thiệu.
- Con chào hai bác. - Kiệt lễ phép cúi đầu chào.
- Con là bộ đội hả ? - Bác gái nhìn Kiệt trầm trồ. - Công nhận đẹp trai cao ráo quá ha.
- Dạ. - Kiệt tỏ vẻ tự nhiên, lễ phép trả lời.
- Con công tác ở binh chủng nào vậy ? - Bác trai tỏ vẻ hiểu biết nhiều về quân đội, hỏi Kiệt.
- Dạ con công tác ở binh chủng đặc công. - Kiệt nói. - Cấp bậc hiện tại là trung sĩ ạ.
- Đặc công là giỏi lắm rồi đó. - Bác trai khen ngợi.
- Công nhận con Thanh làm trong quân đội rồi dễ kiếm chồng đẹp trai quá ha. - Bác gái nói. - Chẳng bù cho con Thủy nhà mình, mười tám tuổi đầu còn chưa thấy dẫn bạn trai về ra mắt nữa.
- Mẹ ! - Thủy phụng phịu. - Con học Bách khoa, mà Bách khoa đầy trai, thiếu gì người để dẫn về. Với lại đây chỉ là bạn chị Thanh thôi chứ đâu phải người yêu của chỉ đâu.
- Đúng rồi đó mẹ. - Thanh nói. - Tụi con chỉ là bạn thôi ...
- Còn bạn bè gì nữa, mau cưới đi để ba mẹ còn có cháu bế. - Bác trai thúc giục, khiến Kiệt có chút đỏ mặt.
- Thôi ăn cơm đi mẹ, con đói lắm rồi. - Thanh nói, mọi người lúc này cũng dừng cuộc vui, lục đục xuống bếp chuẩn bị nấu cơm.
Một nhà bốn người lúc nào cũng hòa thuận vui vẻ, ngay cả Kiệt dù là người ngoài nhưng cũng có thể cảm nhận được sự ấm cúng từ gia đình này mang lại. Cảm giác một nhà đầy đủ các thành viên này Kiệt chưa từng được trải qua, ban đầu cậu có một chút xa lạ, nhưng cũng cảm thấy một chút vẻ quen thuộc, cảm tưởng như bản thân mình chính là một phần của gia đình này.
Thanh khẩn trương đi tắm, rồi một nhà bốn người cùng với Kiệt ngồi vào bàn ăn dùng bữa. Thanh rủ Kiệt ngồi cạnh mình, khiến tim cậu có chút lỡ nhịp, mùi hương sữa tắm từ thân thể Thanh toát ra vô tình kíƈɦ ŧɦíƈɦ thính giác của Kiệt, khiến cậu có chút ngất ngây,, tựa như đang hưởng thụ tinh hoa của đất trời, chỉ ước khoảnh khắc này sẽ kéo dài mãi mãi.
Trên bàn có đủ bốn món mặn một món canh, tất cả đều nóng sốt dẻo và ngon chứ không khó ăn như cơm của nhà ăn quân đội nấu, có thể xem như bữa cơm ngon nhất mà Kiệt được ăn kể từ khi nhập ngũ, hương vị thơm ngon cùng không khí ấm cúng của bữa ăn khiến Kiệt ăn một cách ngon miệng, cũng khiến cho người làm cơm là bác gái cảm thấy hài lòng khi món ăn mình làm được người ngoài thích thú đến vậy.
Mọi người vừa dùng bữa vừa nói chuyện vui vẻ, hai bác hỏi han về gia đình Kiệt, cậu cũng thành thật kể lại, có nói giảm nói tránh hoặc lược bỏ tình tiết đôi chỗ để tránh gây trở ngại trong việc tìm kiếm sự ủng hộ của người lớn cho mối quan hệ giữa cậu và Thanh. Rồi bác gái, Thanh và Thủy hỏi han về việc học hành hoặc cuộc sống của mọi người, còn Kiệt cùng bác trai thì khui bia, vừa uống vừa bàn luận chính sự thế giới, càng nói chuyện lại càng hăng, hai người vừa gặp nhau một buổi tối mà cứ ngỡ thân quen nhau một đời rồi vậy.
- Hình như quân nhân thường ở trong doanh trại suốt chứ đâu được ra ngoài thường xuyên đâu đúng không con ? - Bác gái ân cần hỏi Kiệt.
- Dạ thỉnh thoảng tụi con được nghỉ phép, những lúc thế này tụi con hay ra ngoài chơi ạ. - Kiệt trả lời. - Chủ yếu là về thăm gia đình thôi.
- Thế khi nào con định về nhà ? - Bác trai hỏi.
- Có lẽ chiều mai ạ. - Kiệt nói dối.
- Vậy tối nay con ngủ lại đây đúng không ? - Bác trai niềm nở nói tiếp. - Thanh, Thủy, tối nay hai chị em dẫn anh lính này đi chơi đi, kiếm chỗ nào vui vui mà chơi, đừng làm chuyện gì bậy bạ là được.
- Kiệt là dân Nam Giang luôn mà, chỗ nào trong thành phố cũng đều đi hết luôn rồi, biết dẫn đi đâu được ? - Thanh hỏi.
- Cứ dẫn thằng bé đi đi, dù là người ở đây nhưng mà kể từ lúc vào quân đội thằng bé cũng ít được ra ngoài chơi rồi, nay tranh thủ dẫn đi một bữa. - Bác trai nói. - Với lại con bé Thủy học ở Sài Gòn lâu ngày mới về, nhân dịp này mọi người đi chơi một bữa đi.
- Con cũng chẳng biết đi đâu nữa ạ. - Kiệt nói, ba năm rồi cậu chỉ quanh quẩn ở quân doanh, những nơi ăn chơi buổi đêm nổi tiếng ở Nam Giang hầu như cậu đều đã quên sạch.
- Hay là đi ra khu dân cư Nam Giang Pearl Center đi, chỗ đó còn có trung tâm thương mại nữa đấy. - Thủy gợi ý. - Khu đó mới xây xong hồi năm ngoái, chắc anh Kiệt cũng chưa từng ra đó bao giờ nhỉ ?
- Anh có đi một lần. - Kiệt nói, thấy mặt Thủy hơi xị xuống bèn vội bổ sung. - Lần đó anh chỉ đi ngang qua thôi chứ không có vào trong. Nghe nói khu đó bán đồ mắc lắm, phận làm lính như anh đâu có nhiều tiền, không dám vào trong đó.
- Không sao đâu con, nay thích gì cứ mua, chị em Thanh Thủy trả tiền hết. - Bác trai sảng khoái nói.
Thanh, Thủy : "..."
- Thôi kì lắm bác ạ. - Kiệt thành khẩn nói. - Đi chơi thì được chứ con không mua đồ đâu, lúc vào doanh trại lại bị quân cảnh giữ lại hết.
Thanh nghe Kiệt nói vậy, lúc này ngoài mặt mới tỏ ra hài lòng, còn Thủy lộ liễu hơn, giơ ngón cái tán thành với cậu.
- Tiếc nhỉ, trong quân đội gắt gao quá. - Bác gái thở dài.
- Vậy mới đào tạo được mấy người lính xuất sắc được chứ. - Bác trai nói. - Bác là bác chấm con rồi đấy, con với cái Thanh nhà bác mà lấy nhau là đẹp đôi đấy.
Dẫu biết bác trai chỉ nói bông đùa, nhưng trong lòng Kiệt lại le lói một tia hi vọng.
Bữa cơm xong xuôi, bác gái cùng Thanh và Thủy dọn dẹp mọi thứ, còn Kiệt cùng bác trai ngồi ở phòng khách xem thời sự, hàn huyên thêm một chút. Một lát sau đã thấy ba người phụ nữ dọn dẹp xong, rồi Thanh và Thủy đi thay đồ, lát sau lại xuất hiện trước mắt Kiệt, khiến cậu có chút ngẩn ngơ. Thanh mặc một chiếc quần short, phối với một chiếc áo thun, để lộ ra đôi chand ài trắng muốt, còn Thủy thì mặc yếm váy cùng với áo thun, nom toát lên vẻ trẻ con tinh nghịch đặc trưng của cô.
- Sao ngồi ra đấy vậy ? - Thanh khó hiểu nhìn Kiệt. - Cậu không thay đồ à ?
- Em thay đồ rồi. - Kiệt thật thà nói.
- Sao vẫn mặc quân phục vậy ? - Thanh hỏi tiếp.
- Theo quy định thì ở nơi công cộng em vẫn phải mặc quân phục. - Kiệt nói tiếp.
- Rắc rối nhỉ. - Thanh ngao ngán.
- Kệ đi. - Thủy chen lời. - Anh Kiệt mặc quân phục vào lại càng đẹp trai.
- Mê trai ít thôi. - Thanh lườm Thủy. - Thôi đi kẻo muộn.
Kiệt chào hai bác, sau đó cùng Thanh và Thủy lấy hai xe máy ra. Kiệt ngỏ ý muốn chở Thanh, nhưng Thủy nhanh nhảu nhảy lên yên xe ngồi phía sau cậu, còn Thanh chỉ nhìn cô em mình mà ngao ngán cười, rồi ngồi một mình trên chiếc xe còn lại.
Kiệt có hơi chút thất vọng, người cậu muốn chở là Thanh chứ không phải Thủy. Nhưng cậu không dám nói điều mình nghĩ, sợ làm mất lòng Thủy, lại vô tình khiến cho Thanh nghĩ ngợi vu vơ lại đoán ra được tình cảm thật sự mà cậu dành cho cô.
Hai nữ một nam cùng nhau rong ruổi trên đường, băng ngang khu CBD với các tòa nhà ốp kính hiện đại rực rỡ ánh đèn điện ở trung tâm thành phố, tới khu dân cư Nam Giang Pearl Center cách trung tâm thành phố không xa. Buổi tối, nhiều người đổ ra đường chơi, giải trí sau một ngày làm việc mệt mỏi, Kiệt và Thanh vất vả lắm mới tìm được chỗ gửi xe, rồi cùng Thủy đi bộ vào khu dân cư.
Khu dân cư Nam Giang Pearl Center là một tổ hợp chung cư cao ốc và trung tâm thương mại hiện đại, đóng vai trò là bộ mặt của thành phố Nam Giang. Khu dân cư gồm mười sáu tòa chung cư cao tầng, tất cả vây quanh một tòa nhà cao chót vót ở trung tâm được gọi là tháp Pearl Tower đồng thời cũng là tòa nhà cao nhất tỉnh Nam Giang tính tới thời điểm này. Bên dưới tòa tháp, người ta xây dựng một công viên lớn hình tròn, tạo thành mảng xanh phù hợp với cảnh quan của khu dân cư, cũng là nơi thu hút nhiều người tới đây vui chơi giải trí nhất khu dân cư.
Kiệt, Thanh và Thủy dạo bộ trên những con đường được quét dọn sạch sẽ của khu dân cử, băng ngang qua các cửa hiểu, hàng quán thuê mặt bằng ở tầng trệt dưới chân các tòa nhà, trong lòng Kiệt có chút choáng ngợp với vẻ sang trọng sầm uất của Nam Giang Pearl Center, cảm tưởng như từng ngụm không khí thở ra đều mang theo sự hiện đại của khu đô thị này.
Trong khi đó, sự xuất hiện của ba người Kiệt, Thanh và Thủy dường như trở thành tâm điểm cho người đi đường, nhất là sự trẻ trung của hai chị em Thanh và Thủy, cùng với khí chất quân nhân và bộ quân phục mà Kiệt đang mặc trên người. Ai nấy đều tò mò nhìn về ba người, nhất là Kiệt, nhưng cậu cố tỏ ra lơ đãng với những ánh nhìn kia, giống như thể cậu đã quá quen với việc này, bị người khác chằm chằm nhìn mình giống như gió thoảng mây trôi mà thôi.
Đột nhiên từ phía xa có tiếng trực thăng vang lên, mỗi lúc một lớn dần, Kiệt lập tức nảy sinh tò mò, nhìn về hướng phát ra âm thanh động cơ máy bay, phát hiện một chiếc trực thăng màu xanh lam, nổi bật trên nền trời đêm đen bởi những ánh đèn hiệu được đính trên thân máy bay đang bay vào không phận khu dân cư. Người đi đường cũng ngạc nhiên bởi sự xuất hiện của chiếc trực thăng, Kiệt phát hiện phía đuôi máy bay có sơn hình quốc kỳ Campuchia, chiếc máy bay bay chậm dần, cuối cùng thì hạ cánh xuống tòa tháp Pearl Tower, khuất khỏi tầm nhìn của người đi đường bên dưới.
Kiệt vốn khó hiểu vì sự xuất hiện của chiếc trực thăng mang quốc kỳ Campuchia, lại nghe loáng thoáng được cuộc trò chuyện của một nhóm người phụ nữ trung niên đứng gần đó, có vẻ như họ đều là người dân sống trong các căn hộ ở khu dân cư này.
- Hình như chiếc trực thăng kia là của cậu công tử người Campuchia gì đó đúng không ? - Một người phụ nữ nói.
- Chứ còn gì nữa. - Một người khác tiếp lời. - Cả khu dân cư này chỉ có cậu đó có trực thăng thôi. Công nhận có tiền sướng thật, toàn thấy đi bằng trực thăng về nhà.
- Nghe đồn căn hộ ở tòa tháp Pearl Tower chỉ mua để trưng thôi, lâu lâu cậu ta mới đi trực thăng ghé qua chỗ này. - Một người khác nói. - Nhà cậu ta ở bên Campuchia cơ, nghe nói ba cậu ta là đại gia giàu nhất nhì Campuchia đấy.
- Con cái tiêu xài tiền vô độ như vậy, kiểu gì nhà đó cũng bị phá sản mất thôi. - Một người chép miệng than thở.
Kiệt nhanh chóng theo Thanh và Thủy đi xa khỏi nhóm người kia, tiếng người nói chuyện vì thế cũng nhỏ dần, rồi cậu chẳng nghe ngóng thêm được gì. Mà Kiệt cũng chẳng để bụng mấy đến thân thế chủ nhân chiếc trực thăng có gắn cờ Campuchia kia, dù gì cũng là người dưng xa lạ, chỉ hơi thán phục trước sự giàu có cũng như độ chịu chơi của vị thiếu gia kia.
Kiệt nhận thức được chuyến đi chơi này chính là cơ hội tốt nhất để bày tỏ tình cảm của mình với Thanh, cậu nhanh chóng quên đi công tử người Campuchia kia, trước mắt phải tìm kiếm thời cơ thích hợp, cũng như lựa lời tỏ tình hoa mỹ ngọt ngào để thổ lộ với cô.
Hai chị em Thanh và Thủy đi trước Kiệt một bước, vừa đi vừa ríu rít nói chuyện, thỉnh thoảng còn quay lại nhìn Kiệt đầy ẩn ý rồi bỗng chốc phá lên cười, khiến Kiệt ngơ ngác chẳng hiểu gì. Trên đường đi thỉnh thoảng lại bắt gặp vài chỗ được trang trí đẹp đẽ và bắt mắt, phù hợp để check in hoặc sống ảo, lập tức Thanh và Thủy lôi Kiệt tới, hoặc là bắt cậu chụp hình cho hai chị em, hoặc ôm tay bá vai Kiệt để chụp hình cùng với cậu.
Không thể phủ nhận được hai chị em Thanh Thủy vô cùng xinh đẹp, trên đường đi lại thu hút không ít ánh nhìn của đàn ông, rồi những ánh mắt đó lại chuyển thành ghen tỵ khi thấy Kiệt có diễm phúc đi cùng hai người này, nhưng khi nhận ra cậu mặc quân phục trên người, tất cả lại thu ánh mắt lại, chẳng dám hung hăng ngó nghiêng gì ba người nữa.
Ba người đi tới công viên nằm bên dưới tòa tháp Pearl Tower, Thanh đề xuất mọi người cùng nhau ăn kem, hai người còn lại lập tức tán thành, rồi Thủy xung phong chạy tới trung tâm thương mại nằm bên dưới Pearl Tower để mua kem, còn Kiệt và Thanh tìm một ghế đá trong công viên đợi cô.
Một cơn gió mát lạnh thổi tới, mơn trớn da thịt Kiệt, kính thích từng sợi dây thần kinh thụ cảm của cậu, khiến Kiệt có chút sảng khoái và tỉnh táo hẳn ra. Cậu ngả người tựa vào thành ghế, ngắm nhìn người qua đường trước mắt, dõi theo đám trẻ con đang vui vẻ nô đùa, lại chợt cảm thấy có chút hơi ấm thân thể tỏa ra từ Thanh, lúc này đang ngồi sát bên cạnh cậu, cô im lặng không nói gì, giống như đang hưởng thụ từng giây từng phút lặng lẽ trôi qua vậy.
Trực giác Kiệt mách bảo đây chính là cơ hội tốt nhất để bày tỏ tình cảm của mình dành cho Thanh, dẫu đã có ý định từ trước, nhưng khi nghĩ đến việc mình sắp làm, Kiệt vẫn có chút hồi hộp. Cậu hít một hơi thật sâu, để từng ngụm không khí mát lạnh len lỏi đến từng tế bào, lên dây cót tinh thần rồi quay qua phía Thanh.
- Cậu thấy bé Thủy như thế nào ? - Đột nhiên Thanh lên tiếng trước, khiến Kiệt có chút cụt hứng.
- Em ... thấy Thủy cũng giống chị. - Kiệt bối rối nói. - Chắc do hai người là chị em ruột.
- Giống là giống sao ? - Thanh lém lỉnh hỏi. - Xinh đẹp giống tôi hả ?
Kiệt : "..."
- Cậu không cần nói ra đâu, tôi thừa biết là tôi xinh đẹp mà. - Thanh hếch mũi, kiêu ngạo nói với Kiệt.
- Vâng. - Kiệt gật đầu thừa nhận.
- Sao cậu rụt rè thế ? Khen tôi xinh thôi mà cũng ngại à ? - Biểu cảm trên mặt Thanh đột nhiên buồn hẳn. - Hay cậu nói vậy để nịnh tôi ? Đồ giả trân !
Kiệt : "..."
Nếu đối phương là Sơn hoặc đồng đội khác cùng đơn vị với Kiệt thì người đó đã sớm bị Kiệt vặt lại, nhưng đối với Thanh thì khác, cậu chẳng dám phản đối, sợ làm mất lòng cô.
Hai người cứ im lặng không nói gì nữa, Kiệt cảm thấy nếu cứ im mãi như vậy thì không ổn, lại nhận ra thời cơ thích hợp để tỏ tình đã tới, cuối cùng cậu quyết định chớp lấy cơ hội, bình tĩnh lên tiếng :
- Chị Thanh.
- Kiệt này.
Cả hai người ngạc nhiên nhìn nhau, rồi Thanh bỗng khúc khích cười nói với Kiệt :
- Sao lại lên tiếng cùng lúc vậy ta ? Thần giao cách cảm hay gì ?
- Chắc vậy. - Kiệt nhún vai nói.
- Cậu định nói gì ? - Thanh tò mò nhìn Kiệt.
- Chị nói trước đi. - Kiệt nói. - Kính lão đắc thọ mà.
- Cậu nói ai là "lão" đấy ? - Thanh trừng mắt nhìn Kiệt. - Ý cậu là tôi già rồi chứ gì ?
- Em không có ý đó ... - Kiệt tịt ngòi. - Chị cứ nói trước đi, ưu tiên phụ nữ trước.
- Đồ lươn lẹo. - Thanh ngao ngán, thở hắt nói.
Kiệt : "..."
- Tôi định hỏi là cậu có ưng cái Thủy nhà tôi không, nếu có thì để tôi mai mối cho. - Thanh bày tỏ. - Ban nãy nhìn cậu chở em gái tôi mà thấy hai đứa có vẻ hợp nhau, với lại cái Thủy còn từng thú nhận với tôi là có chút thinh thích cậu nữa.
Một lời Thanh nói khiến Kiệt có chút ngạc nhiên, trong đầu cậu chợt nổ oành một cái, cho dù lời cô nói không thể hiện ý tứ nào, nhưng cũng khiến cậu hiểu được lòng của cô : cô vốn dĩ chỉ coi cậu là một người bạn, một người đồng nghiệp, chứ không có tình cảm nam nữ đặc biệt nào với cậu.
Điều đó đồng nghĩa với việc, nếu Kiệt tỏ tình với Thanh, xác suất lớn rằng cậu sẽ thất bại. Hai chị em một nhà, cô em có tình cảm với một người lính, mà người lính đó lại thích cô chị, nếu cậu bày tỏ tình cảm với Thanh lúc này, cục diện sẽ trở nên rối rắm khó xử, ba người sẽ không thể thuận hòa với nhau như lúc này được nữa.
- Cậu thấy sao ? - Thanh kiên nhẫn hỏi Kiệt.
- Em ... thích người khác rồi ... - Kiệt thú nhận.
- Vậy hả ? - Biểu cảm trên mặt Thanh có chút thất vọng, nhưng rất nhanh cô lại tỏ ra bình thường trở lại. - Cô nào tốt số qua vậy ?
Kiệt hít một hơi thật sâu, rồi nhìn thẳng vào ánh mắt Thanh, kiên định nói :
- Chị Thanh, em thích chị.
Thời gian giống như ngừng lại, Kiệt cảm thấy không khí xung quanh tựa như có sức nặng, áp lực đè nén lên hai người, im lặng nhìn Thanh chờ đợi. Còn Thanh mở tròn mắt nhìn Kiệt, thái độ ngạc nhiên cùng cực, ngờ ngợ nửa tin nửa ngờ điều cậu vừa nói.
- Em nghiêm túc thích chị. - Kiệt lặp lại một lần nữa, sốt ruột vô cùng, trong lòng nóng ran như có lửa đốt. - Đây không phải là lời tỏ tình, mà là lời nói trong tim.
- Tôi ... chỉ xem cậu là đồng nghiệp ... đàn em thân thiết thôi ... - Thanh ngập ngừng nói.
Một cơn gió nhẹ lẳng lặng thổi ngang qua, Thanh thấy Kiệt im lặng không lên tiếng, lại khẽ nói tiếp :
- Xin lỗi ... Tình cảm tôi đối với cậu chỉ giống như tình đồng nghiệp, không xứng đáng với tình cảm mà cậu dành cho tôi được ...
Kiệt dường như đã chuẩn bị tinh thần sẵn từ trước, khi nghe câu trả lời của Thanh, trong lòng cậu thoáng chốc chùn xuống, biểu cảm hơi toát lên vẻ thất vọng. Tựa hồ như một bầu trời xanh, chỉ trong giây lát mây đen cùng giông tố đã ầm ầm kéo đến, che phủ cả ánh mặt trời, khiến cho cả mặt đất trở nên âm u, thiếu đi hơi ấm của sự sống.
- Cậu đừng có để bụng gì nhiều, chúng ta vẫn có thể trở thành bạn tốt mà. - Thanh an ủi Kiệt.
- Vâng. - Kiệt trả lời lấy lệ.
Tâm tư Kiệt trở nên rối ren như một đống chỉ, trong lòng trở nên nặng nề, chẳng còn đoái hoài gì tới sự vật xung quanh nữa.
Không khí giữa hai người trở nên gượng gạo, Kiệt và Thanh dường như đều muốn lên tiếng, nhưng giữa hai người giống như đã dựng lên một vách ngăn vô hình nào đó, khiến cho hai người từng rất thân quen nfy lại trở nên xa lạ.
***
Sau buổi tối hôm đó, quan hệ giữa Kiệt và Thanh lâm vào bế tắc, cho dù cả hai đều ngại ngùng khi chạm mặt đối phương, nhưng Thanh vẫn tinh ý phối hợp với Kiệt, cố gắng xã giao với cậu hết mức có thể, tránh để người ngoài nhận ra bất thường giữa hai người. Kiệt cũng thầm cảm kích Thanh đã giúp cậu che giấu sự ngượng ngùng giữa hai người, cũng không để người khác dò la ra tình cảm mà cậu dành cho cô.
Nhưng chuyện này không thể kéo dài mãi được.
Kiệt không phải là một người mặt dày, sự việc đã tiến xa đến mức không thể cứu vãn, cậu cũng chẳng còn hi vọng gì khiến Thanh đổi ý, cũng không muốn đeo bám cô quá nhiều, ngay sáng hôm sau, cậu viện cớ với cha mẹ Thanh rằng muốn về nhà mình sớm hơn dự tính, cuối cùng chia tay gia đình cô, rồi một mình quay trở lại doanh trại đặc công.
Trước khi rời đi, Kiệt vô tình chạm phải ánh mắt của Thanh, lập tức giữa hai người như có một luồng điện đánh ngang qua, lập tức cúi đầu tránh mặt đối phương. Đến tận lúc Kiệt lên xe buýt rời đi, Thanh căn bản không nhìn vào mắt cậu một lần nào nữa, nhưng lại hơi cúi đầu, lén lút dõi theo hình bóng của Kiệt đến khi hai người khuất dạng khỏi tầm mắt nhau.
Mối tình đơn phương chớm nở trong tâm dịch COVID 19, dần dần được phát triển, kéo dài trong một năm tiếp theo, giống như một ngọn lửa le lói hắt ánh sáng đỏ rực yếu ớt của mình, tỏa sáng giữa màn đêm đen hiu quạnh, cuối cùng đã bị dập tắt.