*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit+Beta:明明
“Anh, anh đến rồi?” Nhạc Chính Nhị dụi mắt, ngáp, vừa vào phòng liền thấy anh trai cậu thẳng lưng thẳng chân ngồi trên ghế xô pha.
“Ừ, đến xem em như thế nào rồi?” Nam Thịnh vốn đang nghiêm túc trừng mắt nhìn Hách Liên Lâm bận rộn trong phòng bếp, vừa ở trong lòng oán thầm đầu đảng thủ lĩnh này hình như thật sự có tay nghề, vừa xoay đầu lại em trai bảo bối của hắn vậy mà đã thức dậy, từ trên xuống dưới quét mắt nhìn một lần, ừm, sắc mặt hồng hào, nét mặt cũng không tệ, thoạt nhìn được chăm sóc rất tốt, làm một đệ khống trong lòng cũng cuối cùng yên tâm một chút.
“Cũng không tệ.” Nhạc Chính Nhị gãi đầu, có chút không tự nhiên trả lời, cho dù đến bây giờ, cậu đối với việc có đứa nhỏ còn có chút không thích ứng, đừng nhắc đến hiện tại còn bị người quan tâm hỏi thân thể như thế nào.
“Có chuyện thì nói với anh.”
“Ừm.” Nhạc Chính Nhị nhéo nhéo tay, tuy trong lòng vẫn là rất không tự nhiên, nhưng trái lại cũng rất cảm kích nói tiếng cảm ơn.
Nam Thịnh xua tay ý bảo không có việc gì.
“Đến đây, ngủ như thế nào?” Hách Liên Lâm bưng đồ ăn đặt lên bàn, vẫy tay bảo Nhạc Chính Nhị đến, thuận tiên quan tâm chất lượng giấc ngủ của vợ.
“Rất ngon.” Nhạc Chính Nhị thỏa mãn trả lời, sờ lên cái bụng rất đói, vô cùng sốt ruột ngồi đến bên bàn bắt đầu hì hục ăn, thuận tiện ở trong lòng cảm thán một tiếng cậu hiện tại quả nhiên sa đọa, suốt ngày ngoại trừ ăn chính là ngủ, chỉ có điều cậu lại càng ngày càng thích ứng và thích loại ngày tháng yên bình không có sóng gió này, ít nhất trong lòng an tâm.
Hách Liên Lâm nhìn thấy cậu như vậy, trong mắt cũng hiện ra ý cười, sờ mái tóc mềm mại của Nhạc Chính Nhị, ngồi ở bên cạnh không lên tiếng nhìn người trước mặt ăn cơm.
Nam Thịnh ngồi ở bên cạnh yên lặng nhìn một màn này, hai người này xem ra là hoàn toàn không để ý hắn, bầu không khí bong bóng màu hồng, sâu sắc cảm thấy bản thân chính là bóng đèn cao oát thừa thãi cuối cùng đứng dậy rời đi, trong nhà có đối tượng biệt nữu muốn chết phải dỗ dành, hắn cũng rất bận rộn.
Hách Liên Lâm ngẩng đầu liếc mắt nhìn tỏ vẻ đã biết, cũng không muốn đi tiễn anh vợ này, Nhạc Chính Nhị trái lại muốn đứng dậy đi tiễn, chỉ có điều rất nhanh thì bị Hách Liên Lâm đè xuống, cộng thêm Nam Thịnh cũng tỏ ý không cần, cho nên Nhạc Chính Nhị tiếp tục dấn thân vào trong việc lớn dưỡng thịt.
…………………………………
Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã trôi qua ba tháng, mà trong thời gian này, tất cả việc vẫn là vận hành hoàn thành từng bước, đương nhiên, trong mấy tháng này, bụng Nhạc Chính Nhị cũng chuyển động dần dần từng bước, cũng không có bởi vì Nhạc Chính Nhị không khỏe mà biến thành nhỏ.
“Thai nhi phát dục rất bình thường, trên cơ bản đã thành hình, thời kì khá nghi hiểm cũng gần qua rồi, cho nên có thể làm một vài động tác biên độ nhỏ, bằng không ăn quá mập cũng không tốt.” Ông lão mặc áo khoác trắng giọng điệu chậm rãi căn dặn.
“Không cần chụp x quang xem thử sao?” Hách Liên Lâm nhíu mày hỏi, tuy anh không có kinh nghiệm gì, nhưng căn cứ vào tư liệu anh tìm được, trên mạng những cha mẹ có kinh nghiệm đều giới thiệu nói đến việc chụp x quang, nhưng ông lão trước mặt này hiển nhiên rất không đáng tin cậy, sờ mạch Nhạc Chính Nhị nói ra kết quả.
“Không cần, ngài Hách Liên là không tin tưởng ánh mắt mình sao?” Ông lão cũng không tức giận, híp mắt hỏi ngược lại.
“Tôi chỉ là cảm thấy ông càng ngày càng không đáng tin mà thôi.” Hách Liên Lâm thành thật biểu đạt ý nghĩ của anh.
“Hách Liên tiên sinh cậu đây là lần đầu làm cha quá khẩn trương mà thôi.” Lão đầu liếc mắt nhìn Hách Liên Lâm nói.
“Không sao, ông già ông nói được thì được.” Nhạc Chính Nhị sợ ông lão này lại thực hành thủ đoạn trả đũa gì, nhanh chóng cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người này, tuy lời nói của bản thân cậu cũng không có bao nhiêu khách khí.
“Ừ, được rồi, cũng không có gì. Chính là trở về nhà vận động nhiều một chút, đừng ăn quá béo, bằng không đối với thai nhi không tốt, hơn nữa lúc sinh cũng chịu tội.” Ông lão xua tay bắt đầu đuổi khách, đương nhiên, giọng điệu của ông cũng không có bao nhiêu tốt.
“Ồ, vậy cảm ơn.” Nhạc Chính Nhị khóe miệng co rút, miệng mồm của ông lão này thật sự không buông tha người, chỉ có điều, cậu thật sự đã mập lên rất nhiều.
Vì vậy trên đường trở về nhà, Nhạc Chính Nhị liền chìm đắm trong vấn đề giữa mập và không mập, nhớ lại cậu trước đây tuy không phải người đàn ông có cơ bắp, nhưng cũng gần như có cơ bụng tám múi, hoặc là sáu múi? Dù sao chính là có vóc dáng, mà bây giờ, sờ sờ cái bụng đã phồng lên thành hình tròn còn có cánh tay mềm núc ních thịt, Nhạc Chính Nhị cảm thấy cậu hình như thật sự trở nên béo.
Cẩn thận hồi tưởng lại cuộc sống mấy tháng này, Nhạc Chính Nhị cảm thấy cậu không mập lên mới kì lạ, mỗi ngày đều ngủ mười mấy tiếng, thời gian khác ngoài trừ ăn chính là ở văn phòng nằm bò bên cạnh Hách Liên Lâm đọc sách hoặc là chơi games, cho dù là đang chơi games cũng thường thường ăn một chút đồ ăn vặt, ngày tháng trôi qua quả là vô cùng sảng khoái, ngày tháng nhiệt huyết sôi sùng sục trước kia hình như trở nên đã rất xa xôi, đều giống như việc của kiếp trước, mà cậu cùng càng ngày càng thích cuộc sống bây giờ, vừa nghĩ như vậy, Nhạc Chính Nhị cảm thấy việc này không thể lại tiếp tục như thế, cậu tuyệt đối không thể phủ phục dưới viên đạn bọc đường, bằng không thật sự trở thành một omega danh xứng với thực, đương nhiên đây tuyệt đối không phải kì thị omega, chỉ là Nhạc Chính Nhị cảm thấy chỉ có omega mới có tư cách trải qua loại cuộc sống này, bằng không giống như alpha hoặc beta đều là tinh lực dồi dào, đương nhiên phải đối với xã hội tạo ra đóng góp.
Sau khi Hách Liên Lâm chở người về đến nhà, lại bắt đầu mặc tạp dề dự định tiếp tục làm ông chủ gia đình nấu cơm.
“Khụ khụ, anh chờ một chút, em còn chưa đói lắm, đợi đến trưa lại ăn.” Nhạc Chính Nhị đã suy nghĩ một đường nhanh chóng kéo Hách Liên Lâm nói, cậu quyết định rồi, đồ tuy rất muốn ăn, nhưng nhất định phải nắm chắc số lượng, thuận tiện giảm cân.
“Thật sự?” Hách Liên Lâm khó hiểu liếc nhìn Nhạc Chính Nhị, không chắn chắc hỏi, căn cứ vào sự hiểu rõ của anh đối với người trước mặt này, tuyệt đối không phải là người có ăn sẽ cự tuyệt.
“Ừ, thật sự.” Nhạc Chính Nhị bình tĩnh gật đầu, ánh mắt đặc biệt chân thành biểu thị ý nguyện của cậu.
“Ồ?” Hách Liên Lâm nhíu mày, trong lòng xoay chuyển, anh đối với người trước mặt này là vô cùng hiểu rõ, đương nhiên là có việc gì đã xảy ra anh không biết, nhớ đến quyển sách gần đây anh từng xem, Hách Liên Lâm ở trong lòng xác định, người có đứa nhỏ quả nhiên nội tâm khá nhạy cảm, khẳng định là bị cái gì đó kích thích.
“Ừ.” Gật đầu khẳng định.
“Tiểu Nhạc, em phải hay không cảm thấy anh không đủ tốt.” Hách Liên Lâm chớp mắt, trong giọng nói mang theo tủi thân.
“Không có, anh làm sao nghĩ như vậy?”
“Vậy tại sao em ghét bỏ trù nghệ của anh?” Càng thêm tủi thân.
“Không có, em chỉ là, chính là ông già kia nói em quá mập, em nghĩ lại cảm thấy cũng đúng, cho nên nghĩ đừng ăn nhiều như vậy.” Nhạc Chính Nhị nóng lòng giải thích, liền nói hớ suy nghĩ ở trong lòng ra, không hề phát hiện nhanh như vậy bị người lừa gạt nói ra.
“Sao lại như thế?” Hách Liên Lâm đạt được câu trả lời, trong lòng có chút dở khóc dở cười, thuận tiện đối với ông già kia càng không vừa mắt: “Tiểu Nhạc em thoạt nhìn chẳng hề mập, anh thấy em hiện tại chính là vừa vặn, người anh chuẩn bị cho em đều đã từng có chuyên môn, chỉ có ăn nhiều như vậy mới có thể đảm bảo thai nhi phát triển bình thường, Tiểu Nhạc nhất định hy vọng bảo bảo càng phát triển tốt hơn.” Tuy trong lòng Hách Liên Lâm đối với vật nhỏ đến nhanh như vậy có chút không hài lòng, nhưng việc nên làm tuyệt đối sẽ không chối từ, hơn nữa cũng nghiêm túc quan tâm phát triển của đứa nhỏ, đương nhiên chú ý thì chú ý, lời nói vừa rồi đơn thuần là anh nói bậy, sao có thể để cho người không dễ dàng bị anh nuôi mập giảm béo, Tiểu Nhạc trước đây chính là quá ốm, hiện tại mới là tốt nhất.
“Như vậy sao?” Nhạc Chính Nhị có chút hoài nghi hỏi.
“Đương nhiên, anh nhưng là đã tra rất nhiều tư liệu, còn cố ý hỏi mẹ, Tiểu Nhạc nhất định phải tin tưởng, anh đi làm cơm, rất nhanh, ngoan, trước đi chơi đi.” Hách Liên Lâm không cho Nhạc Chính Nhị thời gian suy nghĩ, rất nhanh quyết định kết thúc việc này, vỗ đầu Nhạc Chính Nhị liền đi làm cơm.
“Ồ.” Nhạc Chính Nhị nửa tin nửa ngờ gật đầu, lại choáng váng đi chơi games, cậu luôn cảm thấy hình như có chỗ nào không đúng, chỉ có điều cũng không nghĩ ra, huống chi người có đứa nhỏ chỉ số thông minh sẽ giảm xuống.