*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit+Beta: 明明
“Ông xác định?” Hách Liên Lâm thanh âm bình tĩnh hỏi ông già không đứng đắn kia, vẻ mặt cũng rất bình thản, thoạt nhìn ngược lại là đối với việc này không có gì ngoài ý muốn: “Nghiêm túc một chút cho tôi, bằng không…”
“Hà, các cậu những người trẻ tuổi này như thế nào không tôn trọng người lớn tuổi như vậy, tôi cho dù lớn tuổi, tai không điếc mắt không mù, năm đó cũng coi như thanh đao của khoa phụ sản, sao có thể ngay cả việc này cũng không xác định được.” Ông lão kia cắt ngang lời chưa nói hết của Hách Liên Lâm, bị chọc tức cười như không cười nói với Hách Liên Lâm.
“Nhưng mới hơn mười ngày.” Hách Liên Lâm không xác định nói, chung quy thời gian quá ngắn, dựa theo cách nghĩ của anh không cho rằng nhanh như vậy thì có thể kiểm tra ra, cho dù anh đối với chuyện này sớm có chuẩn bị, dẫu sao omega sau kì phát tình tính khả thi có đứa nhỏ gần như 100%.
“Ba ngày tôi cũng có thể kiểm tra ra, Hách Liên tiên sinh ngài cảm thấy tiền của tôi là lấy không công sao?” Ông lão hừ cười: “Chẳng lẽ Hách Liên tiên sinh không hy vọng có đứa nhỏ?”
Hách Liên Lâm nghe thấy lời này, không lắc đầu cũng không gật đầu, biểu cảm trên mặt cũng không có bao nhiêu vui sướng.
Ông lão: “?”
Nhạc Chính Nhị tuy bị câu nói kinh hãi vừa rồi của ông lão khiến cho đầu óc có chút đần độn, hơn nữa tâm trạng cả người vẫn luôn xa rời cuộc nói chuyện của hai người, nhưng lúc này nhìn thấy vẻ mặt Hách Liên Lâm có chút không đúng, lông mày nhíu lại, Nhạc Chính Nhị cảm thấy việc có đứa nhỏ này vẫn là có tính chấn động đối với cậu khá lớn, đối với Hách Liên Lâm cũng không có ảnh hưởng gì, hơn nữa Nhạc Chính Nhị cảm thấy tỉ suất trúng thưởng này cũng quá cao rồi, căn bản có thể nói là trăm phần trăm, Nhạc Chính Nhị xoay đầu nói với ông lão: “Anh ấy sao vậy?”
“Không có gì, chính là không muốn đứa nhỏ.” Ông lão sờ cằm, nhẹ nhàng nói.
“Cái gì?” Nhạc Chính Nhị nghe lời này liền chấn động, tuy bản thân cậu cảm thấy có đứa nhỏ việc này xác thực quá mất tự nhiên, còn rất hố cha, nhưng đó là cách nghĩ của cậu, đặt đến trên người Hách Liên Lâm Nhạc Chính Nhị liền khó chịu, tên này vậy mà không muốn đứa nhỏ? Trên sách không phải đều nói đây là kết tinh của tình yêu sao? Trong chốc lát các loại suy đoán không tốt đều xuất hiện đến trong đầu Nhạc Chính Nhị, nét mặt trên mặt cũng biến thành tức giận, chẳng quan tâm chân vừa mới xoa xong, Nhạc Chính Nhị nhảy đến trên đất, kéo nơ Hách Liên Lâm thét lên: “Anh không muốn?”
“Hửm? Cũng không phải.” Hách Liên Lâm đang xuất thần bị cắt đứt, vội vàng đỡ người đang treo trên người anh, cười dịu dàng nói, thuận tiện đỡ người đến trên giường.
“Vậy vẻ mặt kia của anh là sao?” Nhạc Chính Nhị đương nhiên sẽ không bị một câu như vậy của Hách Liên Lâm trấn an, kéo tay Hách Liên Lâm đang đỡ cậu ra, không nghe theo không khuất phục hỏi, nhất định phải hỏi ra nguyên nhân.
“Ông, trước tránh đi.”Hách Liên Lâm ngược lại không trực tiếp trả lời cậu, xoay người nói với ông lão ở bên cạnh xem cuộc vui.
“Anh khách khí một chút.” Nhạc Chính Nhị ấp a ấp úng nói, dù sao ông lão vẫn là có chút bản lĩnh, chính là lời nói khiến cho người có chút tức giận.
“Không có việc gì. Hách Liên tiên sinh ngài từ từ nói chuyện, nhất định phải nói vì cái gì không cần đứa nhỏ.” Ông lão ngược lại cũng không để ý, vẫn cười híp mắt xua tay nói, bước chân thong thả đi ra ngoài.
“Này có thể nói rồi đi.” Nhạc Chính Nhị lắc lắc cổ áo Hách Liên Lâm hỏi, giọng điệu cũng rất nghiêm túc, ánh mắt cũng sáng đến dọa người, dự định Hách Liên Lâm vừa nói ra lời gì nghe không hợp liền tiến lên đánh người.
“Anh không có không muốn đưa nhỏ.” Hách Liên Lâm bắt đắc dĩ cười, nhéo mặt Nhạc Chính Nhị, nhỏ giọng giải thích: “Nhưng hai chúng ta mới ở bên nhau không bao lâu.”
“Này có liên quan gì?” Nhạc Chính Nhị kì quái hỏi, giữa hai cái này căn bản không có quan hệ logic gì cả.
“Sau khi có đứa nhỏ, nhà hai chúng ta liền nhiều thêm một người, bên cạnh em không chỉ có một mình anh.” Hách Liên Lâm yết ớt nói, biểu cảm trên mặt cũng rất hụt hẫng.
“Vì cái này?” Nhạc Chính Nhị nghe được lý do đơn giản này chính là kinh ngạc đến ngây người, có chút dở khóc dở cười hỏi.
“Ừm, anh đã đợi em lâu như vậy, nhanh như vậy liền nhiều thêm một người.” Hách Liên Lâm vùi đầu vào cổ Nhạc Chính Nhị rầu rĩ nói, giọng điệu cũng rất nghiêm túc, không hề có bất kì ý vui đùa gì.
Không sai, cuồng hoang tưởng chẳng những lòng dạ hẹp hòi, còn có tính chiếm hữu cực kì mạnh, ngay cả lý do tức giận cũng không thể nói lý như vậy.
“Em không phải ở chỗ này sao?” Nhạc Chính Nhị nghe được lời này của anh, trong lòng cũng có chút không có tư vị, có chút chua xót nói: “Lại nói, đứa nhỏ này còn không phải anh làm ra sao.”
“Anh nhất thời không khống chế được.” Hách Liên Lâm có lý chẳng sợ nói, trong thiên tính của alpha vốn liền sẵn có tính xâm lược rất mạnh, làm sao sẽ bỏ qua omega trong kì phát tình, đương nhiên phải chiếm hữu từ trong ra ngoài, mà tỉ suất trúng thưởng của omega rất cao cũng là thưởng thức, về phần biện pháp an toàn, Hách Liên Lâm căn bản chính là ngay cả căn nhắc cũng không căn nhắc, cho nên kết quả này cũng chính là tất nhiên, nếu không làm sao nói xúc động chính là ma quỷ.
“Vậy anh nói phải làm sao? Thật sự không cần?” Nhạc Chính Nhị tóm lấy đầu Hách Liên Lâm vùi ở trong cổ, tức giận nói, tuy không tự nhiên thì không tự nhiên, nhưng đối với một sinh mệnh, được rồi, hiện tại khả năng vẫn chỉ là một tế bào phôi thai, Nhạc Chính Nhị vẫn là rất quý trọng, là một người được trời sinh đất nuôi, Nhạc Chính Nhị cảm thấy bất kì sinh mệnh nào đều phải xem trọng, cần phải đối xử tốt, mà không phải bị tước đoạt hoặc vứt bỏ sinh mệnh.
“Không có, đương nhiên muốn, đây chính là đứa nhỏ em cho anh.” Hách Liên Lâm phủ định: “Anh chính là…”
“Anh chính là làm nũng.” Nhạc Chính Nhị không khách khí cắt ngang lời anh, trong lòng lại vừa tức giận vừa buồn cười, tên này từ khi cùng cậu ở bên nhau, biến thành càng ngày càng giống con mèo lớn, không có việc gì liền ầm ĩ muốn vuốt lông.
“Ừm, Tiểu Nhạc tốt nhất.” Hách Liên Lâm cong khóe miệng nói, hơn nữa giọng điệu nói chuyện cũng thay đổi.
“Anh bình thường một chút cho em.” Nhạc Chính Nhị vừa nghe thấy âm thanh của anh giống như lúc bé, khóe miệng co rút, ấn đầu Hách Liên Lâm nói.
“Anh rất bình thường.” Hách Liên Lâm ngẩng đầu chững chạc đàng hoàng nói.
Nhạc Chính Nhị nhìn bộ dáng kia của anh vừa muốn lại nói anh hai câu, chỉ có điều còn chưa mở miệng nói thì bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang.
Vẻ mặt Hách Liên Lâm không thay đổi rút điện thoại ra, hiển nhiên là đối với người không có ánh mắt cắt ngang cuộc nói chuyện của bọn họ rất không thoải mái: “A lô?”
Nhạc Chính Nhị thấy Hách Liên Lâm nhận điện thoại vẻ mặt trở nên ngưng trọng, trong lòng cảm thây sự việc có thể rất nghiêm trọng, cầm điện thoại của Hách Liên Lâm qua trực tiếp nhấn mở loa, một giọng nam đôn hậu rất nhanh truyền ra.
“Tụi em ở đại bản danh của Thanh Nguyên hội đã tìm rất lâu, rõ ràng hôm qua nhìn thấy lão bất tử kia đi vào, hôm nay tìm rất lâu cũng tìm không thấy, Lâm Lập Phong ngược lại là bắt được, nhưng thằng nhãi này hình như cũng không biết, lão đại, làm sao bây giờ?”
“Không phải bảo các cậu giám sát chặt chẽ sao? Tìm cho tôi. Đào ba thước đất tìm. Tìm không thấy các cậu tự suy nghĩ xử lý.” Hách Liên Lâm giọng điêu lạnh lùng nói, anh đợi lâu như vậy, sắp xếp lâu như vậy vốn chính là muốn một mẻ hốt gọn, hơn nữa bứng đi tai họa ngầm lớn nhất trong đó, cuối cùng vậy mà để cho người trốn đi, Hách Liên Lâm đương nhiên nghĩ như thế nào cũng không nuốt xuống cơn tức này.
“Hức, lão đại, lão bất tử xảo quyệt kia, thật sự không nghe lời chúng tôi, ngài coi như giết chúng tôi cũng không có biện pháp, lại nói Thanh Nguyên hội cũng bị bứng cả ổ, lão bất tử kia cũng không tạo ra bao nhiêu sóng gió.” Giọng nam kia kêu gào.
“Các cậu đám người này ăn sạch cơm lại không làm được việc, tìm cho tôi, bằng không thì đều khấu trừ nửa năm tiền lương cho tôi.” Hách Liên Lâm nói xong tắt điện thoại, mặc cho thuộc hạ bên kia kêu trời trách đất.
“Bạch lão chạy?” Nhạc Chính Nhị đương nhiên nghe ra mấu chốt trong đó, nhíu mày có chút lo lắng hỏi, tuy không biết những tính toán kia của Hách Liên Lâm, nhưng cậu biết Hách Liên Lâm sở dĩ đợi đến ngày hôm nay mới thu lưới, ẩn núp đến bây giờ chính là vì để bắt Bạch lão, lúc này việc sắp thành lại hỏng mất tự nhiên sẽ rất tức giận: “Dù sao cũng bứng được Thanh Nguyên hội, vẫn là có lời.”
“Ừm.” Hách Liên Lâm không định giấu diếm cậu, gật đầu trả lời, nhìn thấy Nhạc Chính Nhị bộ dáng nhíu mày, trên mặt cười cười, chẳng hề thấy bộ dáng u ám vừa rồi, vuốt vuốt lông mày đang nhíu lại của Nhạc Chính Nhị: “Không có việc gì, sau này từ từ bắt, chúng ta không quan tâm bọn họ, Tiểu Nhạc chỉ cần tâm tình tốt, đặc biệt là hiện tại ở thời gian này.” Nói xong còn mang theo ám chỉ sờ sờ bụng Nhạc Chính Nhị.
“Anh bớt phóng túng một chút cho em.” Nhạc Chính Nhị đẩy ra móng vuốt của người nào đó, cắn răng nói, cậu vừa rồi không nên nghĩ đến an ủi tên này, rõ ràng là không cần thiết.
“Ừm, chúng ta về nhà.” Hách Liên Lâm cười híp mắt trả lời, nói xong đối với ngoài cửa hô: “Ông già đưa thuốc cho chúng tôi.”
Nhạc Chính Nhị thấy một màn như vậy trợn trắng mắt, tên này xem ra không thể lễ độ được.
Ông lão kia tính tình ngược lại không tệ, thong thả cầm thuốc đưa cho Hách Liên Lâm, còn nói: “Muốn đứa nhỏ? Nếu cần sau này đúng hạn đến kiểm tra, đi đường cẩn thận một chút, đừng chộn rộn nhảy nhót, trên chân phải dán thuốc.”
Nhạc Chính Nhị chán nản trả lời, nầm sấp ở trên lưng vỗ lưng anh, hai người rất nhanh rời khỏi phòng chuẩn đoán, Nhạc Chính Nhị sâu sắc cảm thấy cậu không thể trêu chọc nhưng có thể trốn, vẫn là cách ông lão này xa một chút thì tốt hơn.
Hách Liên Lâm ngược lại cũng hiểu ý của cậu, hai người động tác nhất trí chạy vào trong xe nhanh như chớp liền trở về nhà.
Nhạc Chính Nhị tuy nói là đã kết hôn với Hách Liên Lâm, theo lý thuyết hai người cũng nên đổi nơi ở, hoặc là nói chuyển đến chỗ kia của Hách Liên Lâm, chẳng qua Nhạc Chính Nhị từ lúc biến thành omega liền tu thân dưỡng tính, người cũng rất lười biếng, cho nên hai người hiện tại đương nhiên vẫn ở trong căn hộ vốn dĩ của Nam Ninh.
Nhạc Chính Nhị vừa vào nhà trọ cả người đều lười biếng nằm lên sofa, bắt đầu từ hôm qua tinh thần cả người cậu vẫn luôn căng thẳng, hiện tại cuối cùng đã kết thúc, tự nhiên là chẳng hề muốn động đậy.
Hách Liên Lâm nhìn thấy cậu như vậy, ngược lại cũng hiểu, nhéo mặt Nhạc Chính Nhị nói: “Đi nấu cơm cho em, nghỉ ngơi thật tốt.”
“Ừm.” Nhạc Chính Nhị híp mắt mơ màng trả lời, rất nhanh tiến vào mộng đẹp, cả ngày giải quyết chuyện lớn đời người, đồng thời thêm một đứa nhỏ, thật sự cậu cũng là áp lực rất lớn, lại lần nữa đắp nặn tam quan cũng là rất cần dũng khí.