Nam Gia Hữu Ngọc

Chương 71: Đóng cửa hàng (1)




Cuối tháng bảy, mọi người vui chơi thỏa thích rốt cuộc đã chịu lên máy bay về nước.

Ban Lãng đen mặt ngồi trong phòng khách phóng ra "bá vương khí" vô hình nghênh đón bọn họ.

Khúc Văn Hân cười tủm tỉm bước vào cửa, thấy ông ngồi bên trong thì ngẩn người buông túi xách, nghi hoặc hỏi, "Ông xã, giờ này mà anh còn ở nhà sao? Hôm nay không đi làm?"

"Không đi làm?" Ban Giác theo vào ngay sau đó, nghe vậy nhíu mày không vui, "Việc ở công ty rất nhiều, sao có thể tùy tiện nghỉ làm được. Ba, mấy hợp đồng trước khi đi con chuyển lại cho ba đã hoàn thành chưa? Đúng rồi, gửi cho một một phần báo cáo tháng này đi, tối con sẽ xem."

Ban Lãng nhìn bọn họ không tin nổi, khóe môi giật giật, hít sâu, sa sầm nói, "Mấy người ra ngoài chơi một tháng, vừa trở về gặp tôi thật sự không có gì muốn nói sao?"

"Có ạ!" Ban Ngọc chạy vào thả một cái bọc nhỏ lên bàn trà, vui vẻ nói, "Ba, đây là quà đi chơi của con!"

Sắc mặt Ban Lãng đẹp lên một chút, ra vẻ không để tâm duỗi tay kéo cái bọc, "Ừm, vẫn là Tiểu Ngọc có hiếu, quà cáp gì đó tâm ý là quan trọng nhất, đắt hay rẻ không..."

"Không đắt, chỉ là mấy cái áo sơ mi hoa hòe thôi, mẹ mua nhiều lắm." Ban Ngọc vội vàng đáp lại rồi xoay người chạy mất.

Bàn tay đặt lên túi của Ban Lãng cứng đờ, máy móc nhặt một chiếc áo sơ mi lên nhìn thử, miễn cưỡng khen, "Ừm,...cũng được."

"Thích cái này hả?" Khúc Văn Hân ngồi lên sô pha xoa chân, thở dài, "Haizz, già rồi, ngồi máy bay lâu quá không chịu nổi, Ban Lãng, đi giúp em rót ly trà đi."

"..." Hay lắm, còn không thèm gọi ông xã luôn.

Bách Nam là người cuối cùng vào nhà, thấy Ban Lãng ngồi ở nhà cũng ngẩn ra, sau đó cười nói, "Ba, ba đợi mọi người về đấy à? Đúng rồi, con có mua ít trà về, ba pha uống xem có thích hay không."

Ban Lãng nhanh chóng quay đầu nhìn cậu, gật đầu, "Lá trà đúng không, chắc chắn là ba thích rồi. Nam Nam đúng là đứa con ngoan, tới đây ngồi đi con, kể cho ba nghe một tháng nay mọi người đã chơi những gì nào."

"Đều là những địa điểm nổi tiếng hay được nhắc đến thôi, tháng này ba vất vả rồi, cả nhà đã về, ba có thời gian cũng nên nghỉ phép đi." Bách Nam ngồi xuống đối diện ông, thấy Khúc Văn Hân mệt mỏi dựa trên sô pha lại vội vàng đứng lên, "Ba, ba nói chuyện với mẹ đi, để con đi rót nước."

Ban Lãng nhìn cậu đi vào bếp, trong mắt tràn đầy hiền từ hòa ái, thở dài, "Đây mới là con ruột, hai đứa còn lại... chắc là nhặt ngoài thùng rác rồi!"

"Hừ, già còn không nên nết, cái vẻ mặt thèm thuồng nhìn chằm chằm con dâu kia của anh coi chừng được lên mấy chương trình lên án luân thường đạo lý đấy." Khúc Văn Hân mắng một câu, cố gắng lên tinh thần kéo túi xách móc ra hai cái hộp ném lên bàn, "Biết anh bất mãn vì cả nhà đi nghỉ không mang anh theo, mở ra xem thử đi, quà bồi thường đấy."

Tâm tình bị phá hủy, Ban Lãng nghiêng đầu xấu hổ ho một tiếng, vươn tay lấy hộp mở ra, sờ lên cà vạt trên hộp lớn lại nhìn sang đồng hồ trong hộp nhỏ, cố ý nói nhàn nhạt, "Chọn quà xem như cũng có tâm."

"Đừng giả bộ nữa, em còn không hiểu anh sao." Khúc Văn Hân trợn trắng mắt.

Ban Giác giúp Ban Ngọc cất đồ đạc xong cũng đi đến sô pha ngồi xuống, "Ba, ba cứ nghỉ ngơi một tuần, ra ngoài chơi bóng uống trà gì đó với thầy Cát, chuyện ở công ty có con lo rồi, Cổ Vận thì giao cho Tiểu Ngọc, đúng lúc để nó rèn luyện thêm. Mấy ngày tới mẹ cũng nghỉ ngơi đi, bị chênh lệch múi giờ nên phải thư giãn một chút."

"Tiểu Giác, con ngoan quá, mẹ yêu con!" Khúc Văn Hân nghe vậy càng có tinh thần hơn, nhào qua hôn bẹp lên mặt con trai một cái, hưng phấn nói, "Mẹ lập tức gọi điện hẹn mấy dì cùng đi dạo phố làm đẹp!"

Ban Giác cạn lời lau mặt.

"Nam Nam, em cũng nghỉ ngơi nhé, anh hai, ngày mai em theo anh lên công ty." Ban Ngọc đã cất xong đồ đạc, nhận nước trà từ Bách Nam đặt xuống bàn, "Ngày mai con cũng sang phòng làm việc nhìn xem. Đúng rồi, ba, con đã đi chào sư phụ rồi, không phải ba nói muốn đi xem một triển lãm tư nhân sao, con nhờ Lưu Dũng mua được vé, ba với sư phụ cùng đi xem đi."

Ban Lãng trợn mắt nhìn hắn, kinh ngạc, "Tiểu Ngọc, con vừa nói gì? Con, con chủ động đòi đi công ty, còn giúp ba mua vé... Đi du lịch đến hư não rồi à?"

"Con không có ngốc! Không cần thì thôi!" Ban Ngọc hừ lạnh, túm chặt tay Bách Nam chạy lên lầu.

Bách Nam vội quay đầu lại mỉm cười xin lỗi cả nhà, "Con và Tiểu Ngọc lên lầu lát nữa sẽ xuống, mọi người cứ nói chuyện đi ạ."

"Đi đi, không cần xuống gấp, để mẹ nói thím Ngô mang đồ ăn lên cho, mấy đứa ăn xong thì nghỉ ngơi, chắc còn mệt lắm." Khúc Văn Hân xua tay không để ý, quay đầu nhìn Ban Lãng hừ lạnh, "Tốt nhất là anh đừng dùng con mắt cũ nhìn Tiểu Ngọc nữa, bây giờ nó biết suy nghĩ lắm rồi."

"Đúng thế." Ban Giác phụ họa, rót trà uống một ngụm, "Tiểu Ngọc trầm ổn hơn trước khi kết hôn nhiều, là dấu hiệu tốt. Đúng rồi, hội đấu giá quý tiếp theo của Cổ Vận con đã giao cho Tiểu Ngọc, ba mẹ đừng nhúng tay, để cho nó tự lo liệu."

Ban Lãng nhíu mày, "Như vậy hình như không tốt lắm, nó vẫn chưa có kinh nghiệm... Hay là giao cho nó mấy hội nhỏ luyện tay trước?"

"Sao lại không tốt, em thấy được đấy." Khúc Văn Hân trừng hắn với ông ta, gảy gảy tóc, "Em còn chuẩn bị sang tên Cổ Vận cho nó và Nam Nam đứng luôn."

Ban Lãng choáng váng, "Em vừa nói gì?"

Hôm trước đi ngủ quá sớm, ba giờ sáng Bách Nam đã tỉnh dậy, sau đó trằn trọc đến bốn giờ vẫn chưa ngủ lại được, cậu bèn rời khỏi giường lấy laptop đăng nhập vào shop online.

Trang chủ vẫn là giao diện màu hồng phấn, chẳng qua số lượng hàng hoá chỉ còn lại lèo tèo vài món. Ô chat với nhân viên chỉ có mình avatar Tiểu Đinh là sáng đèn, Bách Nam click vào thử hỏi thăm dò "Có đó không".

Tiểu Đinh trả lời nhanh đến bất ngờ.

[ Tiểu Đinh: Chào buổi tối cậu chủ, cậu muốn xem chi tiết đơn đặt hàng và báo cáo doanh thu à? ]

Bách Nam hơi buồn bã nhìn danh mục hàng hoá ít dần trong shop, thở dài.

[ Nam Ốc: Không cần đâu, anh đi ngủ đi, trễ thế này rồi làm gì còn ai mua đồ nữa. ]

[ Tiểu Đinh: Có chứ ạ, cửa hàng của cậu đã có một số khách hàng ruột người nước ngoài rồi, bọn họ luôn thích mua đồ vào rạng sáng. Hai tiếng nữa Tiểu Bính sẽ thay ca cho tôi, cậu không cần lo. ]

Lại còn có cả khách nước ngoài? Cậu ngẩn người, tiện tay click thử vào mấy món hàng còn lại trong shop, kéo xuống xem bình luận.

[ Tui Yêu Bé Salad: Bao giờ chủ shop mới trở về vậy, đừng đóng cửa hàng mà【 khóc hu hu 】]

[ Mẹ Nhỏ Vĩ Đại Nhất: Chủ shop còn không lên hàng mới nữa là tui chấm 1 sao đó nha, update đi mà, trả lời đi mà, tui thật sự sẽ chấm 1 sao đó! ]

[ Che Mặt Chạy Như Điên Giữa Trời Băng Đất Tuyết: Đây đã là cái bàn trà thứ 15 mà tui mua rồi... Nể tình tui ủng hộ shop nhiệt tình như vậy, chủ shop mau comeback đi, tui nhìn từng món trong shop hết hàng mà hoảng hốt luôn á...]

[ Hoa Nở Nhiều Đóa: Tôi chạy sang Weibo của chủ shop xem rồi, chúc mừng kết hôn nha, chúc phòng làm việc khai trương đại cát. Dù có chuyện gì vẫn mong cậu kiên trì theo đuổi con đường làm BJD, người làm búp bê đẹp trong nước thật sự quá ít ỏi. ]

[ Hai Con Chim Vàng Anh Hót Chíp Chíp: chủ shop đã không online nhiều ngày lắm rồi, nhớ quá đi. ]

[ Hoa Cúc Non Xán Lạn: Mị là khách hàng lâu năm của shop này rùi, nhìn từ lúc nó còn nhỏ xíu xiu flop ói cho đến ngày nó được sửa sang đẹp đẽ, bây giờ phải chứng kiến nó kết thúc, trong lòng rất khó chịu. Chủ shop à, mị xem Weibo rồi, chúc cậu hạnh phúc nha. ]

[ Vừa Đi Vừa Trồng Cây Chuối: Chủ shop, chúc mừng đám cưới, nhưng mà... bao giờ thì cậu mới mở lại slot làm búp bê vậy? Xin đừng đóng cửa hàng, xin mở lại slot đi, tui khóc muốn mù luôn á, tui là fan não tàn của cậu đó, trở lại đi. ]

......

Những bình luận không liên quan đến hàng hoá, chỉ đơn giản bày tỏ tâm tình như thế này đại khái chiếm hơn phân nửa. Bách Nam cẩn thận xem đến cái cuối cùng, do dự một lúc thật lâu, sau đó vẫn lựa chọn tắt giao diện shop —— Nếu còn xem nữa có khi cậu lại dao động mất.

"Nam Nam?" Ban Ngọc xuống giường đến bên cạnh sô pha cúi người ôm cậu, vỗ nhẹ lên vai hỏi, "Em làm sao thế? Anh mơ thấy em khóc... Đừng sợ, đừng sợ, ác mộng đều trái ngược với thực tế, đừng sợ."

Bách Nam hoàn hồn thoát khỏi suy nghĩ của bản thân, ôm lại hắn lắc đầu, thấp giọng nói, "Em không gặp ác mộng... Xin lỗi, em đánh thức anh à."

"Nam Nam?" Ban Ngọc nhận ra giọng cậu hơi khác lạ, hoàn toàn tỉnh táo đẩy cậu ra, nhìn sâu vào mắt cậu, nhíu mày, "Nam Nam, giọng em bị gì vậy... Em khó chịu chỗ nào?"

"Không có gì." Bách Nam nắm tay hắn, do dự một lúc mới hỏi, "Tiểu Ngọc...chúng ta đừng đóng shop online nữa được không?"

"Không tốt đâu." Ban Ngọc lắc đầu, ngồi xuống bên cạnh vuốt ve lên mặt cậu, "Nam Nam, em biết mà, đóng shop là việc cần thiết, phòng làm việc sẽ xây dựng official website cho em."

"Em biết." Bách Nam gật đầu, nhìn máy tính đặt trên bàn, thở dài, "Vừa mới xem ít bình luận trên shop online, kỳ vọng của mọi người lớn quá, em chỉ không đành lòng... Thôi, là tại em suy nghĩ nhiều."

"Không sao hết." Ban Ngọc ôm cậu vuốt vuốt tóc, trấn an, "Nếu em tiếc cho những khách hàng lâu năm, chúng ta có thể làm hoạt động tri ân, tặng voucher ưu đãi hoặc quà tặng, hay là tổ chức triển lãm nho nhỏ vào cửa miễn phí? Em muốn làm gì anh sẽ làm cho em, đừng khó chịu nữa nhé? Nam Nam ngoan nhất."

Bách Nam được hắn an ủi một lúc, tâm trạng đã tốt hơn rất nhiều, "Ngoan gì mà ngoan, anh làm như dỗ trẻ con ý... Em muốn gì anh cũng làm, vậy em muốn anh không đóng shop online, vì sao anh không chịu?"

"Á..." Ban Ngọc nghẹn họng, bối rối trả lời, "Không phải anh không muốn, chỉ là... Ừm, chỉ là chuyển sang một nền tảng tốt hơn, website cũng có công dụng ngang ngửa shop online, sẽ không ảnh hưởng đến việc kinh doanh. Hơn nữa phòng làm việc và website có liên kết đối tác tiêu thụ, so với chỉ tiêu thụ đơn độc trên internet tốt hơn nhiều. Anh hai muốn nâng em lên đẳng cấp cao hơn, nền tảng bán online này không còn quá phù hợp... Nam Nam, anh cũng muốn giúp em được buôn bán thuận lợi, anh cảm thấy thế này không xem như đóng cửa hàng, chỉ là nâng cấp nó lên thành hình thức khác thôi..."

"Thế thì sao?" Bách Nam tránh khỏi ôm ấp của hắn, nhướn mày, "Tiểu Ngọc... anh đã nói sẽ đối xử tốt với em."

"Thì, thì..." Ban Ngọc nhìn cậu, sụp vai thỏa hiệp, "Nếu em không muốn đóng thì không đóng nữa... Nhưng em không được nói với anh hai, chúng ta lén, ừm, lén..."

"Phụt." Bách Nam bị hắn chọc cười, vươn tay nhéo mặt hắn, "Đùa với anh thôi, vẫn nên đóng shop đi, có điều trước đó em muốn làm một hoạt động tặng quà tri ân, anh giúp em một tay nhé?"

"Nam Nam... Em, em lại hư rồi!" Ban Ngọc trừng mắt với cậu, sau đó lập tức đầu hàng, duỗi tay kéo cậu vào ngực, hôn lên trán cậu gật đầu đáp, "Ừ, anh giúp em."

Ban Lãng nghỉ phép, Khúc Văn Hân cùng hội chị em kéo nhau đi làm đẹp đi mua sắm, Ban Giác dẫn Ban Ngọc đi công ty, Bách Nam một mình chạy sang biệt thự cách vách, lên lầu ba chọn nguyên liệu cắm đầu làm việc.

Thông báo hoạt động tri ân khách hàng đã được đăng lên shop online, trong vòng một tuần cậu phải làm cho xong toàn bộ quà tặng. Thời gian khá gấp, Bách Nam suy nghĩ một chút, gọi điện thoại mời bọn Phương Lệ tới nhà làm trợ thủ.

Quay cuồng mất một tuần, ba thùng lớn chất đầy quà cuối cùng đã xuất hiện trên sàn phòng làm việc, đám người Phương Lệ tê liệt ngã xuống, r.ên rỉ, "Ông chủ à, hết một tuần nô dịch rồi, mau phát trợ cấp đi... "

"Phát, phải phát chứ." Bách Nam kiểm kê xong hàng hóa, xoay người mở tủ lấy ra ba cái hộp tinh xảo, cười nhìn mọi người, tuyên bố, "Quà tặng đã đầy đủ, bắt đầu hoạt động tri ân khách hàng!"

Mọi người hữu khí vô lực vỗ tay, sau đó trợn trắng mắt ngất xỉu.