Năm Đó Vạn Dặm Tìm Đường Phong Hầu

Chương 59




Editor: Miri

---------------------------------

Úc Xá nhẹ nhàng đặt Chung Uyển xuống đất, chậm rãi đi ra.

Sắc mặt Úc Xá tái xanh, mắt đỏ bừng, như lệ quỷ nhìn chằm chằm vào Tuyên Thụy, thanh âm khàn khàn, "Độc trên người y......"

Tuyên Thụy vừa thấy Úc Xá, nhất thời sợ tới mức khụy gối xuống đất. Hắn nhất thời phản ứng không kịp, không biết rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì, hoảng sợ nói, "Úc, Úc Xá?"

"Ta......" Úc Xá không thể tin nổi mà nhìn Tuyên Thụy, nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm, "Năm đó ta điên rồi sao? Ta cư nhiên cố ý thả y đi, để y đi tìm ngươi, ta......ta rõ ràng là luyến tiếc y, vậy mà ta cư nhiên dung túng y đi tìm ngươi, ta......"

Trong miệng Úc Xá nổi lên một cổ tanh ngọt, hắn hận không thể quay về bảy năm trước, một bạt tai tát tỉnh chính mình.

Mình sao lại ngu xuẩn tới mức đó, chắp tay nhường một Quy Viễn tốt như vậy cho cái thứ này.

Úc Xá kiệt lực kiềm chế tà niệm trong lòng. Trước khi tới hắn đã an bài chu toàn, một mặt cùng Chung Uyển lặng lẽ tiến vào ẩn nấp, mặt khác lại sai người đem hai hài tử của Ninh Vương tới, làm cho hai người họ nhìn rõ ràng, rốt cuộc là ai mới có lỗi với ai, như thế thì sau này khi mình phải đoạt đi Quận Vương tước vị của Tuyên Thụy, thì hai tiểu hài tử cũng sẽ không hiểu lầm Chung Uyển, không đến mức khiến mảnh khổ tâm suốt nhiều năm qua của Chung Uyển chảy hết về hướng đông.

Rõ ràng mình đã tận lực không muốn khiến y thương tâm.

Úc Xá theo bản năng sờ chủy thủ được giấu bên hông, dù sao đã sai càng thêm sai rồi, không bằng bây giờ trực tiếp làm thịt hắn......

Ở chỗ khác, Thang Minh thấy có người tới nhưng nhân số không nhiều lắm, trong lòng ban đầu còn cảm thấy vui mừng, chỉ là nghiêng đi ngó lại vẫn không thấy Chung Uyển đâu thì có chút nghi hoặc. Lúc lão thấy Úc Xá thì cũng trắng hết cả mặt, thất thần, "Sao lại là ngươi?!"

Úc Xá nhắm mắt lại, quay đầu nhìn về phía Thang Minh, hắn hít sâu một hơi, thấp giọng nói, "Giữ lại người của Kiềm An, bắt sống lão này, còn những người khác trong thôn trang...... giết sạch......một người cũng không tha, lập tức thiêu hủy thôn trang này."

Thang Minh lập tức kinh hãi, "Ngoài thôn trang ta còn có......"

"Đã giải quyết." gia tướng tâm phúc của Úc Xá chắp tay, "Lúc thuộc hạ mang tiểu thư và thiếu gia tới, trong lúc chờ, thuộc hạ vô ý để lộ chút hành tung. Chúng ta sợ sẽ quấy nhiễu đến người khác, làm hỏng chuyện của thế tử, đơn giản giết hết bọn họ trước, mười bảy người trong thôn trang, hai mươi ba ngươi ẩn nấp bên ngoài, trên đường tiếp ứng còn có mười bốn người khác, đúng không?"

Khóe mắt Thang Minh tẫn nứt, "Úc Xá!"

"Câm miệng." giọng Úc Xá cứ như đang cười, "Tốt nhất là ngươi nên phù hộ Chung Uyển không có việc gì, bằng không......người trong phòng này, ta sẽ không tha ai hết......"

Úc Xá xoay người trở vào trong, một tay nâng Chung Uyển dậy, trong lòng hoảng loạn, "Về, về nhà thôi."

Úc Xá dùng áo choàng của mình bọc kín Chung Uyển, ôm y leo lên ngựa, được mấy gia tướng hộ tống, cũng không quay đầu trở về thành.

Chung Uyển mơ một giấc mộng.

Trong mộng, y vẫn là một đứa bé ngây thơ, bất hảo bất kham, cả ngày cùng Lâm Tư quấy rối trong Ninh Vương phủ, leo cây trộm trứng chim, xuống nước bắt cá chép, y phục mới đẹp nào đều mặc không tới hai ngày đã bị rách vài chỗ.

Ma ma y mỗi ngày đều phải làm một chuyện đó là vá lại xiêm y cho bọn họ, tới mức ma ma không vá nổi nữa, dứt khoát đi khố phòng kiếm chút vải vóc thô ráp để may cho bọn họ hai bộ xiêm y mới, Ninh Vương phi nhìn không lọt mắt, nói......

Nói Chung Uyển tuy là nghĩa tử, nhưng cũng là nhi tử của Vương gia, không thể để y ăn mặc rách nát.

Ninh Vương phi chọn tơ lụa tốt nhất để may xiêm y cho Chung Uyển, lại cố ý sai người may da thú mềm mỏng vào cổ tay áo và đầu gối quần, da thú vừa rắn chắc lại vừa êm, có bị ngã từ trên núi xuống hay khuỷu tay chạm đất gì đều sẽ không cảm thấy đau.

Ninh Vương phi không có hài tử, Chung Uyển và Lâm Tư muốn có một cái đệ đệ để làm tùy tùng, Chung Uyển có hỏi Ninh Vương phi vài lần là khi nào y mới có đệ đệ, Ninh Vương phi lúc nào cũng chỉ cười nhạt một cái, sau đó lại tiếp tục làm chuyện của mình, không đáp lời.

Sau đó, Chung Uyển lại ngẫu nhiên nghe lão nhân trong phủ lén lút nói khẽ, bảo Ninh Vương phi là do hoàng đế chỉ hôn cho Ninh Vương. Ban đầu hai bên đều không tình nguyện, chỉ là bị thánh ý làm khó nên mới ráng sống chung mà thôi. Bây giờ quan hệ giữa hai người đã dịu đi, nhưng trải qua bao năm không nóng không lạnh, bây giờ lôi kéo nhau thì lại cảm thấy mất mặt, rốt cuộc cũng không ngủ cùng một chỗ.

Chung Uyển nghe thì nửa hiểu nửa không, sao lại cảm thấy mất mặt? Hai người bọn họ không ngủ cùng một chỗ thì sao? Nữ nhân lớn tuổi, không thể tự nhiên mà sinh hài tử sao?

Nhưng y vẫn rất muốn có đệ đệ. Lại một năm trôi qua, đệ đệ vẫn chưa có, Chung Uyển lớn hơn một tuổi lập tức minh bạch, hai người phải thường xuyên ở cùng một chỗ thì mới tốt.

Hôm đó là trung thu, người một nhà khó có được một bữa quây quần bên nhau, Ninh Vương cùng Ninh Vương phi đều có chút xấu hổ, cả hai đều muốn nói chút gì đó, nhưng mỗi khi mở miệng, không hiểu sao lại cảm thấy vô cùng xấu hổ và tẻ nhạt.

Cái đầu Chung Uyển vẫn còn lùn xủn, gắp đồ ăn cũng không tiện. Ninh Vương phi để y ngồi bên cạnh mình, tự mình gắp đồ ăn cho y.

Chung Uyển nhìn Ninh Vương phi, rồi lại nhìn nhìn Ninh Vương, không tim không phổi nói: "Mẫu thân, người sửa tên cho ta đi."

Ninh Vương phi nhíu mày, "Sửa cái gì?"

Chung Uyển nuốt đồ ăn trong miệng xuống, mơ hồ nói, "Chiêu Đệ, Chung Chiêu Đệ, ta không chê khó nghe."

*Chung Chiêu Đệ = Chung cầu đệ đệ =)))))

Sau hai mươi mấy năm làm tiểu thư khuê các, lần đầu tiên Ninh Vương phi ở trên bàn cơm cười ngặt nghẽo. Ninh Vương gắt gao nén cười, đứng dậy vỗ vỗ lưng cho Ninh Vương phi, mặt Ninh Vương phi thoáng chốc đỏ bừng lên.

Từ ngày đó, Ninh Vương liền ngủ chung với Ninh Vương phi.

Không đến một năm, Ninh Vương phi quả nhiên sinh cho Chung Uyển một đệ đệ.

Lại qua mấy năm, cái đệ đệ kia cũng quả nhiên trở thành tùy tùng của Chung Uyển và Lâm Tư, cả ngày đuổi theo sau, bị hai người đùa giỡn. Chung Uyển và Lâm Tư đều thích khi dễ Tuyên Thụy, nhưng lại nuông chiều hắn. Lúc leo cây, Tuyên Thụy bò không lên được, Chung Uyển sẽ cõng Tuyên Thụy. Lúc bắt cá, Tuyên Thụy bắt không được, Chung Uyển sẽ đem con cá lớn nhất đưa cho Tuyên Thụy.

Khi Ninh Vương phi hạ sinh song bào thai kia, nàng bị khó sinh. Trước khi nàng qua đời, Ninh Vương phi có nói mấy câu với Ninh Vương, lại nhìn về phía Chung Uyển, trong mắt ẩn giấu rất nhiều điều nói không nên lời. Chung Uyển đỏ mắt quỳ gối trước giường Ninh Vương phi, kéo tay Vương phi thì thào: "Mẫu thân yên tâm, nếu phụ thân sau này có tái giá, ta cũng sẽ che chở đệ muội, không cho kế mẫu khi dễ chúng ta, không để bọn họ chịu khổ."

Tuy sắc mặt Ninh Vương phi đã trắng bệch, nhưng nghe vậy thì vẫn chịu đựng không nổi, phải cười một cái. Nàng xoa xoa đầu Chung Uyển, thở dài, dặn dò Chung Uyển chăm sóc bản thân cho tốt, dứt lời liền thiếp đi.

Chung Uyển nửa tỉnh nửa mê, tiếng được tiếng mất, thì thào, "Vương phi, ta sợ là......ta sợ là......"

Đầu giường, Úc Xá nắm chặt tay của Chung Uyển, nghe vậy thì ngực liền quặn đau.

Úc Xá xoa xoa đầu Chung Uyển, trầm giọng nói: "Ngươi yên tâm, chuyện Tuyên Thụy, ta sẽ lo liệu chu toàn."

"Tuyên Thụy mất tước vị, ta sẽ tự mình phái người áp tải hắn hồi Kiềm An, lưu lại người ở Kiềm An canh chừng hắn, không để hắn ra khỏi đất phong một bước."

"Lúc còn bái sư, ta nhớ rõ xiêm y ngươi mặc đều do chính tay Ninh Vương phi làm, nàng đối đãi ngươi rất tốt, ta biết, tâm tư của ngươi, ta đều biết......"

"Tước vị Ninh Vương này, ta tạm thời không có xử trí, sau khi ta lo liệu tốt rồi sẽ để Tuyên Du kế thừa Vương vị."

"Sau khi Tuyên Du thuận lợi tập tước rồi là có thể mang Tuyên Từ Tâm hồi Kiềm An, sau này nếu hắn chịu ngoan ngoãn mà sống, cũng có thể được an ổn."

"Quy Viễn......ngươi sống tốt, thì ta sẽ không giết họ."

Chung Uyển vẫn còn trong mộng, không biết có nghe được gì hay không, y nhíu nhíu mày, lại ngủ mất.

Khi Chung Uyển tỉnh lại thì ba ngày đã trôi qua.

Lúc Chung Uyển tỉnh lại thì bên cạnh y chỉ có Phùng quản gia, môi của y cũng đã trắng bệch, hơi hơi hé miệng, "Kiềm......"

Phùng quản gia vội kể lại hết cho Chung Uyển, lại nói: "Thế tử không bẩm lại hết toàn bộ chuyện thật sự xảy ra với Hoàng Thượng, nói một nửa giấu một nửa, thế tử nói có kẻ xấu lừa gạt Tuyên Thụy nhưng cũng chưa nói là ai, hiện giờ người của thôn trang kia đã chết sạch, Hoàng Thượng muốn truy xét cũng truy không được, đúng là vừa khéo."

Phùng quản gia rót cho Chung Uyển một chén trà nóng, nhẹ giọng nói, "Hoàng Thượng mấy ngày nay thân mình không tốt lắm, căn bản cũng không có tinh lực quản chuyện này, cứ như vậy bỏ qua. Còn cái tên Thang gì đó đã bị thế tử bí mật giam lỏng, thế tử nói là còn có chuyện muốn hỏi lão."

Chung Uyển nhắm mắt lại, gật đầu: "Vậy tốt rồi."

"Ngươi mấy năm nay......" Phùng quản gia thở dài, "Thôi, không nói cái này, hai tiểu chủ nhân của Kiềm An Vương phủ vẫn luôn muốn gặp ngài, nhưng đều bị thế tử cản lại, tiểu thư của phủ ngươi có đưa chút xiêm y tới đây, ta đều đem cất hết rồi."

Chung Uyển khàn giọng: "Thế tử......"

"Thế tử khá tốt. Mà cũng kỳ quái, càng bận nhiều việc, thế tử càng minh mẫn hơn, mấy ngày nay xử lý công vụ cũng thập phần thích đáng. Bởi vì có công diệt trừ bao vây nghịch tặc nên còn được Hoàng Thượng tán thưởng một phen." Phùng quản gia không yên lòng nhìn Chung Uyển, "Chỉ là vẫn còn lo lắng cho ngươi."

Chung Uyển cố gắng ngồi dậy, nhẹ giọng nói: "Khá tốt, ta......để ta một mình chờ hắn."

Phùng quản gia đáp ứng, lui xuống.

Chung Uyển thất thần trong chốc lát, phủ thêm áo ngoài, chậm rãi xuống giường, đi tới trước án thư.

Chung Uyển cầm bút lên, cảm thấy có chút lạnh, co rúm người lại, trong lồng ngực lại như bị lửa thiêu cháy.

Mấy năm trước, khi y ở trong ngục biết được Ninh Vương đã chết, Chung Uyển cũng từng phun một búng máu. Nhưng lúc ấy y còn trẻ, không uống dược không nghỉ ngơi, vậy mà vẫn có thể chịu đựng qua được. Hiện tại ngẫm lại cũng không cảm thấy có nhiều khó chịu, thế mà lần này lại chịu không được. Chung Uyển cảm thấy bụng mình như bị ai chôn vào trong mười mấy thanh lưỡi đao, chỉ cần khẽ động một chút liền ghim vào ngũ tạng lục phủ của y, đau thấu trời xanh.

Chung Uyển gục đầu trên án thư nghỉ ngơi một lát, sau đó mở một tờ giấy, đề bút viết hai chữ "Nhi tử", Chung Uyển bật cười, vò nhẹ rồi ném qua một bên.

"Uyển quỳ bẩm."

"Chuyện Tuyên Thụy, phụ thân......"

Chung Uyển nắm chặt quyền, y cúi đầu hít sâu một hơi, lại lấy tay vò nhẹ tờ giấy, ném qua một bên.

Chung Uyển ngừng một hồi lâu, đề bút thêm lần nữa.

"Uyển quỳ bẩm."

"Chuyện Tuyên Thụy, Vương gia và Vương phi trên trời có linh, đã biết hết."

Hốc mắt Chung Uyển đỏ ngầu, cắn răng chịu đựng.

"Từ khi Uyển rời kinh thành đến đất phong, uổng phí mấy năm, vì muốn tự bảo vệ mình mà không từ bất cứ việc xấu nào, làm đủ chuyện bỉ ổi gì, Vương gia Vương phi cũng đã biết."

"Mấy năm qua, với Vương phủ, nhục môn bại hộ."

"Bảy năm trời, với Tử Hựu, ân sâu phụ tẫn......"

*Nhục môn bại hộ: sỉ nhục gia môn. Ân sâu phụ tẫn: phụ hết ân tình.

"Ngươi......"

Chung Uyển sửng sốt, y ngẩng đầu. Úc Xá không biết khi nào đã trở lại, đang đứng ngay phía sau y.

Úc Xá ngơ ngẩn nhìn Chung Uyển đang viết thư cho Ninh Vương, Ninh Vương phi, thấp giọng thì thào, "Bảy năm trời, với Tử Hựu, ân sâu phụ tẫn......"

"Ân sâu phụ tẫn, ân sâu phụ tẫn......" Úc Xá nỉ non lặp đi lặp lại, trong lòng không hiểu sao lại vô cùng khó chịu, hắn nhắm mắt, đè tay Chung Uyển xuống để y không viết hết câu, giọng khàn khàn, "Ngươi không có lỗi gì với ta cả."

Chung Uyển đột nhiên không dám nhìn Úc Xá, ngực y trở nên đau đớn, chỉ biết cúi đầu, trầm giọng nói, "Ngươi cũng nghe Tuyên Thụy nói rồi đúng không? Năm đó......ta thiếu chút nữa đã hạ độc ngươi."

Úc Xá không lên tiếng.

Chung Uyển thấp giọng nói: "Chỉ suýt chút nữa thôi là ta đã lấy mạng ngươi, ngươi không trách ta?"

"Tuyên Thụy cảm thấy ta là vì ngươi mới không thể báo thù cho Ninh Vương, ngươi thấy sao? Ngươi cũng nên rõ ràng hơn hắn đi? Ngươi hẳn cũng biết, ta kỳ thật là vì muốn bảo hạ người ở Kiềm An mà không động thủ với ngươi, nghĩ sai thì hỏng hết, nên năm đó ta đã không......"

Chung Uyển nhìn tay của mình, thấp giọng nói: "Nếu sau này lại có thêm một Thang Minh khác nói với ngươi là ta thật ra......"

"Câm miệng." Úc Xá đánh gãy Chung Uyển, nhàn nhạt nói, "Mặc kệ ngươi là vì ai, dù ngươi có nói gì, dù người khác có nói gì, trong lòng ta tin......ngươi chính là vì ta mới không hạ độc."

Trong lòng Chung Uyển chấn động, cố sức nói: "Ngươi......"

"Ta không phải Tuyên Thụy, không ai có thể mê hoặc ta, ngươi cũng không thể." Úc Xá hờ hững nói, "Trong lòng ngươi có ta......Người khác nói cái gì, ta đều sẽ không tin."

Người từng nói sẽ không khóc - Chung Uyển, giờ đây đang cố hết sức mở mắt, âm điệu thay đổi, "Ngươi làm sao có thể biết lòng ta......"

"Ngày đó......" yết hầu Úc Xá nghẹn ngào, "Ngươi đi rồi, lại kẹp hết giấy bán thân, ngân phiếu, bản đồ ta cho ngươi vào trong một quyển sách. Quyển sách kia là gì, ngươi còn nhớ không?"

Chung Uyển cắn chặt khớp hàm.

Úc Xá nói, "Là Kinh Thi."

Úc Xá nói, "Là Trịnh Phong."

Úc Xá nói, "Là......Tử Câm."

Úc Xá cơ hồ là đang oán hận nhìn Chung Uyển, "Ngày đó, ngươi đã biết không thể ở lại, cho nên không chịu nói với ta, không chịu cho ta biết......"

"Nhưng cố tình, lại để lại một câu chưa hết chi ngôn cho ta, thanh......" Úc Xá gắt gao nhìn chằm chằm Chung Uyển, đôi mắt đỏ bừng, "Thanh thanh tử câm, du du ngã tâm, túng, túng......"

Chung Uyển rốt cuộc sụp đổ, nước mắt lăn xuống, nức nở nói, "......Túng ngã bất vãng, tử ninh bất tự âm."

Dịch thơ: (by mị)

Cổ áo người xanh xanhTrong lòng ta canh cánhNếu ta không đến được,Sao người cũng lặng im?

Bài thơ trên là về người con gái phải xa người thương, cảm thấy buồn bã nhưng không thể nói ra lời trong lòng. Nếu ta không đến được, sao người cũng không tới nói với ta một lời?

Lời Editor:

Chương 58,59,60 là ba chương mình thích nhất, cũng là chương chua xót, đắng cay, ngọt bùi đều có đủ. Từng dòng trong chương 59 đều khiến mình khắc khoải, từ câu "Về nhà" của Úc Xá, tới câu "Ân sâu phụ tẫn", cả những đoạn Chung Uyển không dám gọi Ninh Vương là phụ thân, không dám tự xưng mình là nhi tử.

Và tất nhiên là bài thơ không hết ý kia.