Năm Đó Vạn Dặm Tìm Đường Phong Hầu

Chương 38




Editor: Miri

------------------------------------------

Chung Uyển bị dọa đến lắp bắp: "Không không không, ta, ta tự làm......"

Úc Xá mặt như băng sương, bướng bỉnh nói: "Áo trong sạch sẽ để ở đâu?!"

Chung Uyển nhìn ra Úc Xá có chỗ nào đó không đúng, cứ như bị chọc tức đến điên rồi, lại cứ như là uống quá nhiều, cố tình trên người hắn lại không mang theo nửa phần mùi rượu.

Chẳng lẽ là phát bệnh? Nhưng mấy ngày gần đây làm gì có chuyện nào có thể chọc hắn thành như vậy?

Nhìn biểu tình này......còn giống như là bị mình làm cho tức điên....

Chung Uyển rất muốn bảo Úc Xá đừng nháo nữa, nhưng chạm phải ánh mắt này của Úc Xá, một câu cũng không nói ra được.

Chung Uyển nhấp nhấp môi khô, chỉ chỉ một bên ngăn tủ, "Tầng đầu tiên......nó ở đó."

Úc Xá đứng dậy, mở ngăn tủ ra, chần chờ một lát, rốt cuộc cũng mang áo trong sạch sẽ ra.

Chung Uyển nằm dựa trên gối mềm, nhìn Úc Xá đang đứng cạnh giường, tim đập nhanh một chút.

Hắn muốn......cởi quần áo mình sao?

Mặc kệ năm đó Úc Xá tự tay chăm sóc y như thế nào, rốt cuộc cũng đều là chuyện xảy ra khi y hôn mê, Chung Uyển không nhớ được gì. Nhưng hiện tại, hai người đều cực kì thanh tỉnh, mình lại để hắn đùa nghịch như vậy......

Vạn nhất lại xảy ra chuyện như lần trước thì biết làm sao bây giờ?

Bên kia, Úc Xá nắm chặt trong tay một cái áo trong hơi mỏng, lệ khí trên người cũng phai nhạt dần.

Bây giờ, đầu óc Úc Xá đã rõ ràng, hiểu được Chung Uyển không phải là không muốn đi tìm mình, chỉ là bị bệnh, đi không được.

Thần sắc Úc Xá hòa hoãn đi một chút, hắn cúi đầu nhìn xiêm y trong tay, cứ như vừa bừng tỉnh ra khỏi mộng, giật mình, tựa hồ có điểm tiến thoái lưỡng nan.

Chung Uyển xem thần sắc hắn, biết hắn đã tỉnh táo lại, trong lòng lại hơi chút tiếc hận, ho một cái, "Được rồi, ngươi đưa cho ta......"

Úc Xá nhíu mày lại, không để ý tới Chung Uyển. Hắn tới chỗ ngăn tủ nhìn lướt qua, lại cầm cái gì đó ra, Chung Uyển không thấy rõ.

Chung Uyển căng thẳng nhìn Úc Xá, nhìn hắn đến gần mình. Hai người đối mặt nhau một lát, sau đó Úc Xá ném áo trong lên giường, trong tay còn cầm cái gì đó. Chung Uyển nghiêng đầu nhìn —— là dây cột tóc của y.

Chung Uyển mê mang, hắn còn muốn chải đầu buộc tóc cho mình sao?

Không đợi Chung Uyển nói câu nào, Úc Xá giơ tay, dùng dây cột tóc của Chung Uyển che mắt mình lại.

Chung Uyển: "......"

Úc tiểu vương gia thật đúng là biết phi lễ chớ nhìn.

Úc Xá bịt kín mắt mình rồi thì tiến lên hai bước, ngồi ở trên giường.

Úc Xá giờ đã thành người mù, động tác trì hoãn đi rất nhiều. Hắn hơi hơi cúi người, sờ soạng từng chút theo nếp chăn, sau khi đầu ngón tay đụng tới góc chăn thì kéo xuống.

Úc Xá bị che mắt lại có một nét anh tuấn khác, gương mặt Chung Uyển hơi hơi đỏ lên, cố gắng làm cổ họng mình thanh lại, thấp giọng nói, "Thế tử......ngươi không nhìn được, không sợ đụng phải thứ gì không nên sờ sao?"

Úc Xá nghe vậy thì ngừng một chút, nhíu mày cảnh cáo: "Ngươi đừng lộn xộn thì sẽ không đụng!"

Chung Uyển dựa vào gối mềm, gian nan gật đầu: "Ừ."

Úc Xá giơ tay, thăm dò tìm vai của Chung Uyển, đầu ngón tay hắn lần theo cổ áo của y mà trượt xuống, cởi áo ngoài của y ra.

Úc Xá đặt áo ngoài sang một bên, hơi hơi nghiêng đầu, tựa như đang nhớ lại vị trí cổ áo của Chung Uyển.

Chung Uyển nhìn Úc Xá chỉ ngồi cách mình khoảng hai thước, hầu kết khẽ động.

Chung Uyển một cử động thôi cũng không dám, nhìn Úc Xá bị bịt mắt giơ tay lên, giải khai nút cài đầu tiên trên cổ áo y.

Chung Uyển không nhịn được nữa, cũng nhắm mắt lại.

Nhưng sau khi nhắm mắt xong thì y lại tưởng tượng nhiều hơn.

Động tác của Úc Xá rất nhẹ nhàng, Chung Uyển chỉ có thể nghe được từng tiếng loạt soạt của vải vóc vang lên, nghe được hơi thở khe khẽ của Úc Xá, cảm nhận được đầu ngón tay hơi lạnh của hắn.

Chung Uyển kiềm chế, nhíu mày, cố gắng khiến bản thân nghĩ đến chuyện khác, y cắn răng, đột nhiên nghĩ tới cái gì, bật thốt lên hỏi: "Năm đó, ngươi cũng thay quần áo cho ta như vậy sao?"

Chung Uyển cảm giác được động tác Úc Xá đang cứng lại.

Chung Uyển khó có thể tin: "Tận nửa tháng, lúc đó, ngươi......ngươi cũng tự hạn chế mình như vậy sao?"

Úc Xá không trả lời, hắn ném xiêm y ướt đẫm mồ hôi của Chung Uyển sang một bên, kéo cái chăn sạch sẽ hắn vừa đem tới đắp cho Chung Uyển, lấy tay đè đè cho thẳng.

Động tác còn có vài phần thành thạo.

Chung Uyển nhấp môi, nhắm hai mắt, nhỏ giọng nói: "Ta lúc ấy......nằm yên sao?"

Úc Xá như cũ vẫn không nói chuyện.

Chung Uyển cố gắng coi như Úc Xá không ở đó, liều mạng tìm câu trả lời, lại lắp bắp nói: "Vậy lúc ngươi lau mình cho ta......"

Chung Uyển nghe Úc Xá mất kiên nhẫn mà nói vào trong tai y: "Câm miệng!"

Chung Uyển câm miệng.

Chung Uyển trong lúc nhất thời có hơi xúc động, hay là cố ý động một chút? Khiến cho Úc Xá sờ đến cái gì không nên sờ......

Thôi thôi.

Úc Xá sẽ băm vằm y ra mất.

Một lát sau, Úc Xá đổi áo trong cho Chung Uyển xong rồi, đứng dậy ngồi trên ghế cạnh giường, tháo dây cột tóc trên mắt xuống, thở phào nhẹ nhõm.

Chung Uyển tận lực giả bộ không để ý lắm, nói: "Tạ, cảm tạ."

Mặt Úc Xá một đống, nói, "Không có việc gì, ta đi đây."

Chung Uyển ngốc ngốc, vừa xong đã đi rồi?

Chung Uyển mơ mơ màng màng, không quên nói: "Điểm tâm trên bàn, ngươi mang đi đi."

Úc Xá ngẩn ra, Chung Uyển cho rằng hắn hiểu lầm, vội nói: "Không phải là cái ngươi đem trả về, là Từ Tâm mới làm cho ta, còn......hẳn là vẫn còn nóng."

Con ngươi của Úc Xá run lên, cầm điểm tâm đi mất.

Chung Uyển cuối cùng cũng không hiểu rốt cuộc Úc Xá chạy tới chỗ y là để làm gì. Tâm của Úc Xá sâu như đáy biển, quá khó để hiểu được.

Bệnh của Chung Uyển vốn đã đỡ hơn phân nửa, cái hôm Úc Xá tới, y đổ ra hai thân mồ hôi nên hoàn toàn đã lui nhiệt, mấy ngày sau thì khỏe hẳn.

Sau khi thân mình tốt lên rồi, Chung Uyển lại bắt đầu nhớ đến kết luận mạch chứng vẫn còn ở chỗ Tuyên Quỳnh.

Kết luận mạch chứng của An Quốc trưởng công chúa có thai vào tháng sáu, Thái Dụ năm 47.

Vạch trần chuyện Tuyên Quỳnh giấu mấy người không khó, dù sao cũng là ba cái người sống to đùng còn đang thở, nên Tuyên Quỳnh chống chế không được. Kết luận mạch chứng lại khác, tùy tay đặt ở đâu cũng được, chỉ cần Tuyên Quỳnh cắn chết không thừa nhận thì y cũng vô pháp ép hắn khai ra, manh mối liền đứt.

Chung Uyển đi quanh quẩn mấy ngày, tìm được một người Sử lão thái phó để lại cho y, lệnh sử ghi chép sinh hoạt của tiên đế, Thang Minh.

Thang Minh cũng từng là môn sinh của Sử lão thái phó, vẫn có thể tính là sư huynh đồng môn của Chung Uyển. Chỉ là Thang Minh đã cáo lão nghỉ ngơi nhiều năm, nên trước đó Chung Uyển còn không biết mình hóa ra là còn một vị sư huynh.

Chung Uyển tra qua mới biết được, Thang Minh là lệnh sử ghi chép sinh hoạt của tiên đế trong 12 năm. Sau khi Kim Thượng kế vị, Thang Minh thập phần thức thời mà từ quan, biến mất trước mặt tất cả những kẻ khác.

Thang Minh không vợ không con, cũng không có lui tới với bất kì cố nhân nào. Chung Uyển muốn tìm lão cũng phải phí một phen công sức, cuối cùng vẫn là nhờ Lâm Tư hỗ trợ mà mới tra ra được. Hiện giờ, Thang Minh đang ở một thôn trang để an dưỡng tuổi già trong kinh thành.

Chung Uyển không dám trì hoãn, ngày đó liền ra khỏi thành, đi hết nửa ngày đường tới chỗ lão.

Mấy ngày qua Chung Uyển ăn không ít lời mời đứng ngoài cửa, thế nên lần này y cũng chuẩn bị tốt tinh thần bị cho đứng ngoài đường. Không ngờ lần này tới thôn trang của Thang Minh, vừa mới báo tên thì đã được tôi tớ khách sáo mời vào phủ.

Bản thân Thang Minh cũng không phải là người quái gở như Chung Uyển suy đoán, ngược lại còn có vài phần lão đồng cưỡi hạc thanh thản ung dung. Hắn năm nay đã sáu mươi, nhưng trông vẫn rất khỏe. Thấy Chung Uyển thì cười ôn hòa: "Là Quy Viễn đúng không?"

Chung Uyển vội đáp, không dám tự xưng bằng cái danh sư đệ, quỳ xuống hành lễ theo cấp bậc vãn bối, Thang Minh cười, đỡ Chung Uyển lên, mời người vào nội thất.

"Ta vài lần được nghe lão sư nói qua ngươi, sớm đã có chút khúc mắc, chỉ là ta không tiện lộ diện nhiều." Thang Minh tự rót cho Chung Uyển một chén trà, "Mời."

Chung Uyển ngồi quỳ dưới đất, hàn huyên vài câu.

Thang Minh hòa nhã nói: "Ngươi tới gặp ta, hẳn là có việc muốn hỏi đúng không?"

Tuy hắn là thân sư huynh của y, cũng là người do Sử lão thái phó để lại cho y, nhưng hai người vừa mới gặp nhau lần đầu, nên Chung Uyển cũng không dám hoàn toàn tín nhiệm hắn. Chung Uyển suy nghĩ một chút, hỏi trước một việc không mặn không nhạt: "Muốn hỏi sư huynh một chút việc, An Quốc trưởng công chúa có phải là người dễ kết giao không?"

Thang Minh khó hiểu: "Ý của ngươi là sao?"

"Thật không dám giấu giếm." Chung Uyển nói, "Ta có một chuyện khó giải quyết, bản thân tự lo không xong, muốn mượn An Quốc trưởng công chúa giúp một tay."

Thang Minh im lặng một lát, cười: "Có kết giao được hay không, còn phải xem chuyện ngươi nhờ là chuyện gì."

Thang Minh có vẻ đã nhìn ra ánh mắt thận trọng của Chung Uyển, chậm rãi nói: "An Quốc trưởng công chúa là bào muội của Kim Thượng, là người thân duy nhất của Kim Thượng, lại có phò mã là Úc vương gia, từ trước đến nay chắc cũng chưa từng có công chúa nào tôn quý, quyền thế được như nàng. Người như vậy, tất nhiên không phải là người có thể đùa giỡn, không những thế......"

Thang Minh thanh âm thấp vài phần, cười: "Không những thế, nàng lại còn dưỡng một hoàng tử thay cho Kim Thượng."

Sắc mặt Chung Uyển đột biến.

Thang Minh trấn an nhìn Chung Uyển một cái, hòa nhã nói: "Sư đệ không cần hoảng hốt, lão sư trước khi đi đã phó thác cho ta, thì ta tất nhiên cũng sẽ không giấu ngươi việc gì, có một số thứ......là khi ta làm lệnh sử thì biết được, còn có một số thứ là do lão sư nói cho ta. Hiện giờ ngươi muốn biết cái gì, sư huynh ta biết gì đều sẽ nói hết."

Nhiều ngày qua, Chung Uyển cũng đi dò hỏi nhiều cố nhân như vậy, nhưng đây là lần đầu gặp một người phóng khoáng tới thế, nhất thời có chút không kịp phản ứng. Y nghĩ nghĩ, vẫn không dám nhiều lời, hỏi ngược lại: "Sư huynh mới vừa nói An Quốc trưởng công chúa dưỡng một hoàng tử thay Kim Thượng....Thỉnh sư huynh nói tỉ mỉ cho ta."

Thang Minh nhìn Chung Uyển thật sâu, có ý gì, không cần nói cũng biết: Ngươi không tín nhiệm ta.

Chung Uyển giả vờ không thấy, sự tình liên quan tới Úc Xá, y không thể không cẩn thận.

Thang Minh cũng không để ý, một bên pha trà một bên nói: "Chuyện này phải từ triều đại trước...."

"Lúc Kim Thượng còn là hoàng tử, trưởng tử và con thứ liên tục chết non, vất vả lắm mới giữ được tam hoàng tử cũng thập phần gầy yếu, gió thổi qua thôi cũng có thể chao đảo, các thái y ai cũng đều nói dưỡng không nổi. Tiên đế ngày đó vô cùng lo lắng cho Kim Thượng, sợ hắn không có duyên được tôn tử. Lúc ấy, tiên đế tâm sinh do dự, chậm chạp mãi vẫn không lập Kim Thượng làm Thái Tử cũng là vì suy xét qua việc này."

Chung Uyển sửng sốt, đây là lần đầu y nghe được chuyện này.

"Lúc đó, Kim Thượng đã ba mươi bốn, dưới gối chỉ có một nhi tử bệnh tật liên miên. Tiên đế sốt ruột cho hắn, Kim Thượng cũng nôn nóng, đứa bé kia......" Thang Minh ngừng một chút, nói, "Chính là có vào lúc đó."

"Sinh mẫu của đứa bé kia là ai, ta cũng không biết, chỉ có thể suy đoán......thân phận nàng hẳn là có chút đặc biệt." Thang Minh ngẩng đầu nhìn về phía Chung Uyển, "Ngươi biết là ai sao?"

Chung Uyển lắc đầu: "Không biết, thật sự không biết! Không phải là ta không chịu nói."

Thang Minh cười cười: "Không sao, trước tiên sư đệ cứ nghe ta nói đã...... Sư đệ nghĩ thử một chút xem, không nhắc tới mấy mặt khác, nếu ngươi là hoàng đế, ba mươi mấy tuổi, vất vả lắm mới có một hoàng tử, ngươi sẽ muốn nam hài đó hay không?"

Chung Uyển nhíu mày, gật đầu.

"Nhưng nếu muốn, thì phải làm gì đây?" Nấu nước sôi rồi, Thang Minh dập lửa đi, "Sinh mẫu của hài tử kia không thể để ai biết, nhưng muốn giữ thì phải cho hài tử đó một xuất thân khác. Kim Thượng không tin được người ngoài, vậy nên...... nghĩ ngay tới thân muội muội của mình."

Chung Uyển thấp giọng nói: "Đây là chỗ ta khó hiểu, nếu Kim Thượng thật sự coi trọng hài tử này, dù cho không thể để sinh mẫu của hắn ra ngoài ánh sáng, thì cũng chỉ cần tùy ý bảo hắn là hài tử của một phi tần nào đó là được, cần gì phải......"

"Lời này có hai cách giải thích." Thang Minh chậm rãi nói, "Thứ nhất, ngày đó đã có tin đồn, nói Nhị hoàng tử......cũng là Kim Thượng bây giờ, lưu không được hài tử. Bản thân Kim Thượng có lẽ cũng tin, cho nên không dám lưu lại nhi tử nào dưới danh nghĩa của mình, tất nhiên, mấy chuyện thần thần quỷ quỷ này nghe có hơi gượng ép, quan trọng nhất chính là......"

Thang Minh rót cho Chung Uyển một chén trà nhỏ, nói: "Kim Thượng ngày đó đã có tâm muốn tranh ngôi. Kim Thượng là người đi một bước tính ba bước, hắn muốn tính toán lâu dài cho tương lai."

Chung Uyển nhận chén trà, nhíu mày: "An Quốc trưởng công chúa lúc ấy đã gả cho Úc vương gia, Úc vương phủ cũng trợ lực cho hắn, còn muốn tính toán cái gì?"

"Không, Kim Thượng lúc ấy tuy còn chưa phải Thái Tử, nhưng đã có mười phần nắm chắc. Thứ hắn muốn tính toán sớm đã không còn là phải mượn sức Úc vương phủ bằng cách nào, mà là......" Thang Minh thấp giọng nói, "Mà là bằng cách nào có thể thu hồi vương vị của vị Vương gia khác họ này của mình trong tương lai."

Thang Minh buông một tay xuống: "Sư đệ thông kim bác cổ*, tất nhiên cũng biết, các vị vương khác họ được phong tước khi đất nước vừa lập ra, hoàng quyền còn bất ổn. Một khi hoàng đế đã vững vàng gót chân, thì không phải chuyện đầu tiên cần làm nhất là giết công thần sao? Lão Úc vương gia và Úc vương gia hiện tại đều là người thông minh, nên mới có thể bảo toàn vương vị đến bây giờ, đúng là vô cùng không dễ dàng gì."

*Thông kim bác cổ: biết hết mọi chuyện thời nay lẫn thời xưa.

Con ngươi Chung Uyển hiện lên một mạt khói mù, cắn răng: "Úc vương gia lại không ngốc, hắn......"

"Úc vương gia đương nhiên không ngốc, nhưng mấy năm trước hắn đã sớm cưới An Quốc trưởng công chúa, toàn bộ thân gia đã sớm đè lên Nhị hoàng tử...... Không, là đè trên người Kim Thượng. Hắn lúc này có muốn lui cũng không được." Thang Minh cười, "Đây chính là hoàng đế."

Thang Minh lại nói: "Tất nhiên, Kim Thượng hành sự chu toàn, trong một năm, ban cho Úc vương gia hai quý thiếp."

Chung Uyển hồi tưởng lại mấy năm trước kia cùng Sùng An Đế ở chung, sau lưng chảy ra một tầng mồ hôi lạnh.

Chung Uyển thấp giọng nói: "Úc vương gia bị Kim Thượng bày mưu tính kế, chưa chắc sẽ không sinh hận trong lòng, mấy năm nay......có lẽ đã sớm có kế hoạch của mình."

"Tất nhiên." Thang Minh gật đầu, "Nhưng bọn hắn vẫn sẽ luôn bày ra bộ mặt quân thần hòa thuận, chỉ cần......"

Chung Uyển cắn răng: "Chỉ cần Úc Xá vẫn còn sống, trở thành quân cờ để bọn họ áp chế lẫn nhau."

Thang Minh nhìn sắc mặt Chung Uyển, trầm mặc một lát, rồi cười, "Nhìn sư đệ thế này...... làm ta cũng không dám nói tiếp."

Chung Uyển thu liễm thần sắc, cúi đầu nói: "Sư huynh, mời nói."

"Sư đệ hỏi về An Quốc trưởng công chúa, ta còn là nói công chúa bãi." Thang Minh chậm rãi nói, "Mấy chuyện trước kia ngươi đã biết nên chắc cũng đã minh bạch, An Quốc trưởng công chúa cũng cảm thấy thập phần xấu hổ, nhưng nàng xuất thân hoàng tộc, hẳn là đã sớm rõ ràng. Phụ vương lẫn thân huynh của mày đều lấy đại cục làm trọng, trước kia cũng chính nàng đã từng muốn quyền lực, cho nên khi Kim Thượng bảo nàng nhận hài tử này làm nhi tử, An Quốc trưởng công chúa tuy không thập phần cam nguyện, cũng thuận theo ý muốn của Kim Thượng, rốt cuộc...... Lúc ấy, hài tử trong bụng nàng vừa mất, thái y nói là nàng sẽ không thể mang thai nữa."

Chung Uyển thấp giọng nói: "Trước kia, ta từng ở chung với Úc Xá nửa năm, ta nhìn là biết......An Quốc trưởng công chúa thật sự yêu thương hắn."

"Yêu thương?" Thang Minh lắc đầu cười, nói, "Lúc ấy, sư huynh tuy từ quan đã nhiều năm, cụ thể như thế nào cũng không dám nói, nhưng sau này lão sư có nói cho ta nghe một chuyện, sư đệ muốn nghe không?"

Chung Uyển nói: "Tất nhiên rồi, mời sư huynh nói."

Thang Minh nói: "Nghe đồn sáu năm trước, Úc tiểu vương gia đột nhiên đổi tính, sư đệ cũng biết vì cái gì sao?"

Chung Uyển lắc đầu: "Không rõ lắm, lúc đó ta đã tới Kiềm An, chỉ có thể suy đoán hẳn đó là lúc hắn biết được thân thế của mình."

Thang Minh hỏi: "Vì sao biết được?"

Chung Uyển sửng sốt, "Chuyện này......có lẽ là do hắn tra ra được."

Thang Minh lại hỏi: "Vậy vì sao Úc tiểu vương gia lại đột nhiên muốn tra xét?"

Chung Uyển đáp không được.

Thang Minh thở dài: "Đây là lão sư nói ta nghe. Lão sư nói, ngày đó kỳ thật là An Quốc trưởng công chúa không biết vì sao, đột nhiên mấy ngày liền không gặp Úc tiểu vương gia, sau lại miễn cưỡng đi gặp hắn......Thế nhưng một lời không hợp, liền tát Úc tiểu vương gia một cái, còn phạt hắn quỳ gối trước từ đường mấy ngày liền."

Chung Uyển cứng họng, không thể tin nổi: "Trưởng công chúa phạt Úc Xá? Vì cái gì?"

Thang Minh thở dài: "Bởi vì có người nói cho trưởng công chúa, năm đó nàng mang thai hài tử kia, không phải do thân mình nàng không tốt nên giữ không được, mà là do Kim Thượng tính kế, hại nàng sinh non."

Rắc một tiếng, chén trà trong tay Chung Uyển bị siết chặt, đột nhiên vỡ nát.

Mảnh sứ vỡ cứa vào lòng bàn tay, Chung Uyển nhắm mắt lại, máu từ lòng bàn tay y chảy lượn uốn khúc, tạo thành một đường cong vẹo đi xuống.

Tử Hựu......

Thang Minh hoảng sợ, vội vàng muốn băng bó cho Chung Uyển, Chung Uyển cắn chặt khớp hàm, sau một lúc lâu mới nói: "Không sao, thỉnh sư huynh nói tỉ mỉ."

Thang Minh thổn thức: "Lúc trước, trưởng công chúa cưng chiều Úc tiểu vương gia như vậy, tự dưng lại khó chịu với hắn, Úc tiểu vương gia tất nhiên sợ hãi cùng khó hiểu. Lời đồn về xuất thân, về thân thế của hắn vẫn không ngừng được truyền miệng. Úc tiểu vương gia cũng nghĩ đến cái này, hắn......lập tức muốn tra rõ ràng mọi chuyện."

Chung Uyển hít sâu một hơi, sắc mặt xanh trắng: "Hài tử của trưởng công chúa, thật sự là......"

Thang Minh hít một hơi, lắc đầu nói: "Không, rốt cuộc hết thảy mọi chuyện đều do người khác bày mưu đặt kế. Hài tử của trưởng công chúa xác thật là do nàng vô ý làm mất, nhưng tới lúc An Quốc trưởng công chúa tra xét rõ ràng, suy nghĩ cẩn thận rồi thì......giấy đã bén lửa, một phát thành tro. Úc tiểu vương gia......đã biết tất cả mọi chuyện."

Chung Uyển siết chặt mảnh sứ vỡ trong tay, cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đều bị mảnh sứ này đâm xuyên qua. Chung Uyển yên lặng chịu đựng, qua hồi lâu mới bình tâm lại được.

Lúc sắp rời khỏi thôn trang, trong lòng Chung Uyển khẽ xao động, đột nhiên hỏi Thang Minh: "Mấy chuyện sư huynh kể cho ta đều quay quanh Tử Hựu, giống như đã biết ta là vì hắn mà đến, sư huynh......sao lại có thể hiểu thấu tâm sự của ta tới vậy?"

Thang Minh bất đắc dĩ: "Sư đệ vẫn không tin ta, nhưng hôm nay, mọi chuyện đều là ta nói cho ngươi, còn ngươi thì chưa từng hé ra nửa lời, ngươi còn sợ cái gì?"

Chung Uyển trong mắt một mảnh khói mù: "Sự tình liên quan đến Tử Hựu, ta không thể không cẩn thận."

"Chúng ta lần đầu gặp nhau, ngươi không an tâm về ta thì cũng không có gì kỳ lạ." Thang Minh ung dung, không thèm để ý đến sự cảnh giác của Chung Uyển, nói, "Lý do ta biết ngươi vì Úc Tử Hựu mà đến đây, là bởi vì lão sư đã nói ta biết trước...."

Chung Uyển đề phòng, nói: "Nói cái gì?"

Thang Minh đạm nhiên cười: "Bởi vì lão sư từng kể với ta, ngày đó ngươi bồi Kiềm An vương cùng các hoàng tử khác ở trong cung đọc sách, không để tâm đến chuyện bên ngoài. Ngươi tâm cao khí ngạo, khinh thường kết giao với bất kì kẻ nào, chỉ là...lâu lâu sẽ ngẫu nhiên thất thần, thất thần nhìn duy nhất một mình Úc Tử Hựu."