Editor: Miri
------------------------------
Thấy Úc Xá vội vàng đi mất rồi, Chung Uyển nhìn theo bóng dáng Úc Xá, ráng nhịn cười từ nãy giờ.
Được thôi, một tuần một lần......ít ra còn tốt hơn Ngưu Lang Chức Nữ một chút.
Chung Uyển chậm rãi trở về, chờ tới lúc y vòng về chỗ cũ rồi, mấy người Tuyên Cảnh cũng đã bị thỉnh đi nơi khác. Lúc sau, Chung Uyển cũng chú ý tránh né, không lại gặp phải những người này nữa.
Tuyên Cảnh tìm mình rốt cuộc để làm gì?
Chung Uyển vò vò tờ giấy của Lâm Tư, trong lòng bất an. Sau tam thất, y có sai người kêu Lâm Tư tới, nhưng hai ngày rồi vẫn chưa thấy Lâm Tư lại đây. Chung Uyển đành tự mình ra lệnh cho các nhân thủ trong kinh thành âm thầm điều tra, nhưng chưa tra ra kết quả thì Lâm Tư đã tới rồi.
Lâm Tư vẫn như cũ, vào ban đêm mới xâm nhập phủ. Chung Uyển thấy sắc mặt hắn vẫn như thường cũng thoáng buông tâm. Hai người vào nội thất, Chung Uyển rót cho Lâm Tư một chén trà nhỏ.
Lâm Tư vội đứng dậy, lấy tay nhận. Hắn buông chén trà, khoa tay múa chân: Lần trước tới đây, ta không giấu kĩ hành tung, bị Tứ điện hạ phát hiện.
Sắc mặt Chung Uyển biến đổi, không đợi y nói, Lâm Tư lại vội khoa tay múa chân nói: Chủ tử dặn dò, bảo ta giấu chuyện của Úc tiểu vương gia, thế nên ta vô pháp, đành phải thuận nước đẩy thuyền nói với Tứ điện hạ là tin tức từ bên Ngũ điện hạ là do chủ tử ngươi cho ta, ta tới chỗ ngươi để lấy thêm tin nhưng không có kết quả, phải đi một chuyến kia. Nhờ vậy mà hắn mới quên chuyện về Úc tiểu Vương gia."
Chung Uyển bật cười: "Bởi ta mới nói, Tuyên Cảnh đang yên đang lành tìm ta làm gì."
Mặt Lâm Tư đầy vẻ áy náy, thủ ngữ: Do ta không cẩn thận nên mới liên lụy đến chủ tử ngươi.
"Không sao, Tuyên Cảnh cũng không phải không biết chuyện của hai ta, ta cũng không sợ hắn." Tuyên Cảnh tuy khắc Úc Xá như nước với lửa, nhưng với Chung Uyển lại có vài phần cựu hữu chi giao, hai người tuy nhiều năm không gặp, nhưng cũng sẽ không dễ gì mà thật sự cãi nhau. Chung Uyển không lắm để ý, "Lần trước, ta sốt ruột đi gặp Úc Xá nên có chính sự quên nói với ngươi, vừa đúng lúc bây giờ có ngươi ở đây để dặn dò."
Chung Uyển ngừng một lát, "Từ lúc ta vào kinh, mấy lần ngươi nói ta biết về thân thế Úc Xá đều là tra được từ bên Tuyên Quỳnh. Tất cả tin tức đều là do các ngươi bám theo tra được, đúng không?"
Lâm Tư khó hiểu, gật đầu.
"Rốt cuộc là do các ngươi bám theo sau Tuyên Quỳnh rồi an toàn thoát thân, hay là......" Chung Uyển trầm ngâm một lát, hỏi, "Hay là Tuyên Quỳnh muốn cho các ngươi biết cái gì, thì mới để các ngươi biết cái nấy?"
Sắc mặt Lâm Tư khẽ thay đổi.
Lâm Tư suy nghĩ một lát, sau đó thủ ngữ: "Ngũ điện hạ không cần phải gài bẫy chuyện này."
"Ta không nói hắn." Chung Uyển mỉm cười, "Tuyên Cảnh đúng là một tên phế vật, nhưng bên cạnh phế vật cũng sẽ có ít nhiều người thông minh đi? Lúc trước ta không cảm thấy gì, lại bị Úc Xá chiếm hết tâm tư, khiến ta không nghĩ đến chuyện này. Nhưng nhiều lần như vậy, tự nhiên ta cảm thấy phía sau đang có một bàn tay đẩy ta đi, khiến ta có chút khó chịu."
Lâm Tư nhíu mày, khoa tay múa chân: Chủ tử đang hoài nghi có người muốn lấy Tứ điện hạ làm đao?
Chung Uyển không xác định: "Rốt cuộc ai là đao, hiện tại còn chưa khẳng định. Có thể là Tuyên Cảnh, có thể là ngươi, cũng có thể là...... Úc Xá."
"Tam hoàng tử không còn, Tuyên Quỳnh và Tuyên Cảnh bây giờ đều muốn khiến đối phương phải sống chết với Úc Xá, làm ngư ông đắc lợi. Các ngươi vẫn luôn đi theo sau Tuyên Quỳnh. Chuyện này ta vẫn thấy có gì đó không đúng." Chung Uyển cau mày, "Thân thế Úc Xá là thứ mấu chốt quyết định cục diện tranh ngôi, ai cũng đều muốn biết, cho nên chỉ cần tung chuyện này làm mồi, Tuyên Cảnh, Tuyên Quỳnh đều sẽ ngoan ngoãn sai đâu đánh đó......Quá bị động."
Mặt Lâm Tư lộ vẻ khó xử, khoa tay múa chân: Chuyện này dù sao cũng liên quan tới vị trí Thái Tử, Tứ điện hạ vừa nghe nói là chuyện Úc tiểu vương gia thì sẽ rất để ý, khuyên không được.
Chung Uyển nhấp nhấp môi, "Không chỉ có hắn, ngay cả ta cũng......"
Lâm Tư chần chờ, thủ ngữ: Chủ tử muốn như thế nào? Ngươi cũng muốn tra?
Trong lòng Lâm Tư vừa động, nhíu mày khoa tay múa chân: Hay là, muốn diệt khẩu?
Chung Uyển bị chọc trúng tâm sự, cười.
Tuyên Cảnh, Tuyên Quỳnh tra Úc Xá, là muốn làm rõ ràng chuyện cũ năm xưa, còn Chung Uyển lại là muốn tẩy sạch dấu vết quá khứ, sạch tới không còn một vết tích.
Đối với Chung Uyển mà nói, Úc Xá là nhi tử của ai cũng đều như nhau cả.
Chung Uyển nói: "Yên tâm, ta không đi hại Tuyên Cảnh là được......Giờ ta chỉ muốn biết, rốt cuộc kẻ nào vẫn đang luôn đẩy ta đi."
Chung Uyển nhìn về phía Lâm Tư, đem băn khoăn của mình lúc trước nói cho hắn: "Các ngươi chẳng lẽ không thấy kỳ quái sao? Mấy chuyện bí mật như vậy, làm sao Úc Xá lúc còn nhỏ đã biết hết tất cả?"
Lâm Tư mờ mịt.
Chung Uyển than khổ không thôi, đầu óc của hắn giờ cũng như Tuyên Cảnh vậy......thế này mà muốn tranh ngôi với Úc Xá, Tuyên Quỳnh thì đúng là vô vọng.
Chung Uyển nhẹ giọng nói: "Úc Xá biết nội tình, sau đó nhất thời tiếp thu không được, là một chuyện. Còn mấy chuyện rối loạn hắn làm sau đó, có khi nào là nhờ một người khác dẫn dắt hắn làm?"
"Ta nhờ vả Phùng quản gia của biệt viện Úc vương phủ, thỉnh lão kể lại cho ta nghe hoàn cảnh lần đầu tiên Úc Xá biết tới Hàn Thực Tán." Chung Uyển ngừng một chút, áp xuống rung động trong lòng, "Phùng quản gia nói, Úc Xá lần đầu tiên biết cái loại đồ chơi này, là ở trong phủ Tuyên Cảnh."
Lâm Tư sửng sốt, vội lắc đầu, khoa tay múa chân: Tứ điện hạ tuyệt không ăn cái đồ vật kia!
"Hắn đương nhiên không ăn." trong mắt Chung Uyển hiện lên một tia buồn bã, "Là một tên hạ nhân trong phủ hắn, ngày nọ mang biểu tình hoảng hốt mà đụng vào Úc Xá. Biểu tình của tên đó vô cùng kì quái, ánh mắt mờ ảo, Úc Xá nhìn nghi hoặc, hỏi người khác, người khác giải thích cho hắn, sau đó...... Úc Xá lập tức bắt đầu dùng Hàn Thực Tán."
Lâm Tư chần chờ một lát, khoa tay múa chân: Chủ tử, thứ cho ta nói thẳng, nếu Úc tiểu vương gia không tự muốn ăn, thì cũng không ai bức hắn được.
Chung Uyển biết bút trướng này không thể tính lên đầu Tuyên Cảnh, nhưng vẫn nói: "Nhưng nếu kẻ đó biết rõ trong lòng hắn đang đè nén tuyệt vọng, cố ý nói cho hắn là ăn hàn thạch tán sẽ tạm hết ưu phiền thì sao? Úc Xá không phải không biết là thứ đồ kia có độc, nhưng hắn muốn chết là một chuyện, người khác đưa đao cho hắn lại là một chuyện khác."
Lâm Tư không nói gì, khoa tay múa chân: Ta không dám khẳng định, nhưng Tứ điện hạ hành sự thẳng thắn, sợ là không nghĩ ra được thủ đoạn như vậy.
"Ta không nói là Tuyên Cảnh làm." Chung Uyển trầm giọng nói, "Lần đó, Phùng quản gia vì muốn lưu ta lại kinh thành, có nói với ta là Úc Xá từng đi tới phủ Tuyên Quỳnh xem nghệ nhân ngự xà. Hắn biết rõ xà kia có độc, nhưng vẫn cầm một con để đùa nghịch, bị con xà đó cắn một cái lên cánh tay......"
Chung Uyển nhìn về phía Lâm Tư, "Lúc vừa nghe xong, ta cũng không nghĩ gì nhiều, nhưng hiện tại nghĩ lại thì cảm thấy thập phần kỳ quái. Lá gan của nghệ nhân kia lớn bao nhiêu mà dám đem độc xà tới đùa nghịch trước mặt hoàng tử con vua?"
Lâm Tư chần chờ: Ý ngươi là Ngũ điện hạ......bày mưu đặt kế?
"Ta nhớ rõ Phùng quản gia lúc ấy nói, chuyện xảy ra xong, Tuyên Quỳnh liền bị hoàng đế giận mắng cho một trận." Chung Uyển rũ mắt, "Chuyện cũ năm xưa, tra không triệt để, đã sớm không thể minh bạch......"
Lâm Tư suy nghĩ một lát, khoa tay múa chân: Nếu Úc tiểu vương gia tự nguyện muốn chết, thì tất nhiên sẽ có vô số người thành toàn cho hắn, nhưng rốt cuộc......
Rốt cuộc hắn lại ngáng chân không ít người.
"Ta minh bạch, nhưng vẫn là muốn giận chó đánh mèo......" Chung Uyển nói tiếp, "Mấy chuyện đó cũng không xét nữa, hiện tại ta chỉ muốn bắt được cái kẻ quạt gió thêm củi kia. Lâm Tư, ta muốn ngươi xuống tay với người của Tuyên Quỳnh trước."
Chung Uyển chậm rãi nói: "Ta không muốn lại bám theo Tuyên Quỳnh ăn đồ thừa của hắn."
Trong lòng Lâm Tư một cổ khó chịu, thủ ngữ: Ngươi cứ nhất định phải xen vào chuyện này, đúng không?
Chung Uyển cười: "Không phải ta muốn xen vào, chỉ là......thôi, ta giải thích không được."
"Ta cũng có một số nhân thủ trong phủ Tuyên Quỳnh, cứ thử một chút xem thế nào." Chung Uyển nói, "Dù sao ta cũng đã kết cừu oán với hắn, cũng không còn gì để sợ......Trước hết, ta muốn đưa mấy tùy tùng từng ở hoàng lăng ra ngoài."
Trong lòng Lâm Tư cả kinh, khoa tay múa chân: Sao đưa họ ra được?
"Mượn đao giết người, ta có cách." Chung Uyển rũ mắt, thấp giọng nói, "...... Ngươi nói xem, liệu Sử lão thái phó có biết mấy việc này hay không?"
Lâm Tư không hiểu Chung Uyển tại sao lại tự nhiên nhắc tới Sử Kim, ngẩn ra một chút, thủ ngữ: Xét tuổi của lão, chắc là có biết, nhưng lão thái phó đã chết nhiều năm như vậy, chủ tử biết hỏi lão thế nào?
"Trước khi lão thái phó qua đời, từng gửi cho ta mấy phong thư, để lại những người này cho ta." Chung Uyển tự giễu cười, "Ta đúng là phụ lòng ngài ấy, lão thái phó sợ ta sau này lại bị liên lụy vào chuyện gì, nên mới để lại những người này cho ta dùng để bảo mệnh, nhưng nếu là người của thái phó rồi......thì hẳn sẽ biết chút chuyện xưa."
Chung Uyển hít sâu một hơi: "Tin tức bên Tuyên Quỳnh quá ít, cũng không thể tin hoàn toàn. Bên lão thái phó, đại khái có thể có chút những thứ khác mà ta chưa biết."
"Không cho Tuyên Cảnh trộm tin tức từ phía Tuyên Quỳnh chắc là không được, nhưng ngươi nhắc nhở hắn một câu, có thể nghe, nhưng đừng tin hoàn toàn." Chung Uyển ngữ khí sắc bén, "Có người muốn mượn Tuyên Cảnh làm đao, nhưng ai biết được sẽ không có kẻ khác muốn mượn Tuyên Quỳnh làm đao để dùng?"
Lâm Tư khoa tay múa chân: Chủ tử, nếu sau này ngươi được Úc tiểu vương gia tín nhiệm......
Chung Uyển bật cười: "Vậy thì có thể bớt chút phiền toái."
Lâm Tư tiếp tục khoa tay múa chân: Tương lai nếu có vạn nhất, cũng thỉnh chủ nhân bảo toàn một mạng cho Tứ điện hạ.
Chung Uyển cười, "Được."
Hôm sau, Tuyên Từ Tâm cáo bệnh ở nhà, tâm tình không tồi nên sai người làm chút trà bánh đặc sản Kiềm An, muôn hình muôn vẻ, đủ loại màu sắc.
Chung Uyển vừa mới liên lạc với người của Sử lão thái phó xong, hồi phủ thì thấy một bàn trà bánh tinh xảo, cười: "Sao tự nhiên nổi hứng muốn làm cái này?"
"Tuyên Du nghĩ tới đại ca rồi nhớ nhà, hôm qua lén lút quay lưng khóc thút thít." Tuyên Từ Tâm cực kì chướng mắt cái bộ dạng khóc lóc của đệ đệ mình, nhưng mạnh miệng mềm lòng, "Muội muốn làm chút thức ăn Kiềm An...... dỗ hắn vui vẻ."
Chung Uyển cười: "Dỗ hắn vui vẻ sao?"
Tuyên Từ Tâm cười, gật gật đầu, lại nói: "Sợ huynh cũng nhớ nhà nên muội sai người làm rất nhiều, chỗ này đều là của huynh."
Chung Uyển cười một cái, cũng không nói ra câu "Kiềm An không phải là nhà của ta". Y ngồi xuống, thập phần mang vẻ nịnh nọt mà ăn từng cái, khen ngợi: "Lúc ngày nào cũng ăn thì không thấy gì, mấy tháng không ăn,vậy mà lại thấy ngon vô cùng."
Chung Uyển vừa ăn vừa nói: "Ta có thể gói một chút tặng người khác không?"
Khóe miệng Tuyên Từ Tâm hơi hơi cong lên, "Đưa tiểu tẩu tẩu sao?"
Chung Uyển cười mà không nói, chuyện nam nữ, Tuyên Từ Tâm ngượng ngùng không dám hỏi nhiều, quay về lựa ra một hộp điểm tâm tinh xảo, sai người đưa đến Chung Uyển trong viện.
Chung Uyển lại sai người đưa tặng tới biệt viện Úc vương phủ, thế nhưng sau hai canh giờ, lại bị đem trả về nguyên vẹn.
Chung Uyển nhíu mày, Úc Xá đây là......không dám ăn đồ mình đưa sao?
Là do hắn quá cẩn trọng, hay là không thể tín nhiệm mình?
Người đưa trả hộp điểm tâm là một gia tướng cực kì cao lớn, Chung Uyển không hiểu sao lại cảm thấy người này hơi quen mắt, Chung Uyển ngập ngừng, nói: "Úc tiểu vương gia không cần sao?"
"Chung thiếu gia đừng đa tâm." Gia tướng lấy tay đặt hộp điểm tâm lên bàn, lui về phía sau hai bước, khom người nói, "Thế tử của chúng ta nói, hạn định mười ngày chưa tới, Chung thiếu gia không thể tùy tiện qua lại với thế tử."
Chung Uyển: "......"
Y đúng là quên mất chuyện "Một tuần có thể tới một lần", nhưng Úc Xá không phải nói cho vui thôi sao!?
Chung Uyển á khẩu không trả lời được, "Chỉ là một hộp điểm tâm......"
Gia tướng căn bản không hiểu chuyện này là thế nào, chỉ nói như vẹt, thanh âm to lớn vang dội: "Cũng không được! Quy củ chính là quy củ!"
Chung Uyển bị chọc tức đến hoa mắt, tay run rẩy cầm chén trà nuốt xuống hai ngụm.
Gia tướng lại nói: "Nhưng thế tử chúng ta nhìn thấy hộp điểm tâm này, trong lòng có lẽ vẫn thấy vui vẻ, cho nên còn nói, nếu sau này Chung thiếu gia biểu hiện tốt thì có lẽ ngài sẽ đổi một tuần một lần thành chín ngày một lần."
*Nếu ai thắc mắc, một tuần ngày xưa là 10 ngày nha, không phải 7 ngày đâu. Một tháng chia thành ba tuần: thượng tuần, trung tuần, hạ tuần.
Chung Uyển: "......"
Úc tiểu vương gia thật đúng là thưởng phạt phân minh.
Gia tướng nghiêm cẩn nói: "Đồ vật này thì thỉnh thiếu gia thu hồi lại, thiếu gia cũng đừng phiền lòng. Ta cố ý hỏi qua thế tử, thế tử nói, chỉ cần năm ngày nữa là thiếu gia có thể đưa hộp điểm tâm này tới."
Chung Uyển vô lực nói: "Không tới năm ngày, một ngày thôi thì điểm tâm này cũng hư rồi."
Gia tướng sửng sốt một chút, "Nhưng quy củ......đã được định như vậy rồi! Thiếu gia còn muốn công đạo gì với thế tử sao?"
Chung Uyển lắc đầu: "Ta, không còn lời nào để nói."
Gia tướng quỳ một gối xuống đất, đứng dậy đi mất.
Chung Uyển nhìn hộp điểm tâm bị đem trả lại, không nói gì một hồi lâu.
Mình thì dốc hết tâm tư sức lực, ngày ngày lo lắng cho Úc Xá, nhưng hắn cả ngày đều đang làm cái gì?!
Trước không nói cái này, nếu sau này Úc Xá thú Úc tiểu vương phi thì cũng sẽ ước pháp tam chương với Vương phi nhà mình như vậy sao?
Đêm đại hôn, hắn mang vẻ mặt âm trầm, ra quy củ cho Vương phi nhà mình: Mười ngày một lần, nàng có thể lên giường ta nằm, mấy ngày còn lại thì đừng si tâm vọng tưởng!
Mười năm sau thành hôn, nếu Úc vương phi ngoan ngoãn vâng lời, Úc Xá có lẽ sẽ phá lệ khai ân: Sau này, bảy ngày một lần, nàng có thể gặp ta.
Hai mươi năm sau thành hôn, Úc vương phi có lẽ sẽ được vinh hạnh nắm tay Úc Xá.
Ba mươi năm sau thành hôn, Úc Xá rốt cuộc cũng có thể chấp nhận nàng, hôn một chút.
Trước kia, Chung Uyển chỉ nghe nói là có người như khúc gỗ nên thương hơi chậm nhiệt, nhưng trăm triệu không nghĩ tới, còn có thể thương chậm như Úc Xá!
Lấy cái tiến độ này mà tính toán, nếu ba mươi năm mới chỉ có thể hôn một lần, thì chuyện kia......kia......
Chuyện kia làm khi nào!?
Úc Xá tính làm sao đây?
Khi đã ở tuổi gần đất xa trời, Úc vương phi vượt mọi chông gai, thông qua được tầng tầng khảo nghiệm mấy chục năm qua của Úc Xá, xông qua chín chín tám mươi mốt cửa ải, rốt cuộc cũng lấy được tín nhiệm của phu quân, có thể cùng hắn......
Này thật đúng là bỏ cả cuộc đời để thử lòng một người.
Chung Uyển tuyệt vọng vô cùng. Có lẽ đối với Úc Xá, loại chuyện cực, cực kì thân mật kia, là đại sự cả đời chỉ có thể làm một lần?
Một đời một kiếp, chỉ một ngày một lần.
Chung Uyển thần tình hoảng hốt mở hộp điểm tâm ra, cắn một ngụm bánh, lẩm bẩm: "Úc tiểu vương gia đối với lần đầu của mình, thật đúng là coi trọng quá rồi......"