Năm Đó Nhớ Thương Đại Sư Huynh

Chương 75: 75: Thần Linh Một Thoáng Lướt Qua





Lão Trình hồn nhiên không nghe ra giọng điệu nghi ngờ của tiên sứ.

Lão kể lại chuyện đêm nay đang ngủ thì nghe có tiếng mách bảo đi tìm người bèn chạy theo.
Tiên sứ đó nghe xong, không thấy mặt mũi nên không biết y có vẻ mặt gì.

Chỉ biết cảm giác mách bảo mình, vì vậy trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, "vị thần duy nhất của thế gian" vội vã thu hết các mảnh vỡ lại rồi lật đật nhảy lên dây vải lụa bên hông tiên sứ, nằm sát vào đó.
Dây vải rủ xuống, chất lụa không tồi lại nhiễm một tầng "sức sống".
Còn tiên sứ đứng ngoài ba mươi dặm.
Hắn trố mắt ngạc nhiên cho đến khi cảm nhận được có một cỗ khí thế quét khắp làng này như chỉ hận không thể dò từng ngóc nhách để tìm hắn vậy.
Cứ như thể hắn là tà thần độc ác cần phải bị tóm lấy.
Sau khi quét hết một vòng, tiên sứ chẳng thấy có gì khác lạ nữa thì thu hết khí thế về.

Hắn hơi buồn bực vì mình mang danh là thần mà khí thế khi quét ngang làng còn chẳng bằng người ta.
Tiên sứ cũng không nói gì đến thần nữa, y quay sang dặn dò với dân làng: "Vùng cấm ngoài kia không phải chỉ là lời dọa suông.

Ta tin mọi người rõ hơn ai hết."
Lão Trình gật đầu phụ họa.
"Đứa trẻ này," Y chỉ vào Mộc, "thông minh, gan dạ vậy, không biết ta có thể dẫn theo hay không?"
Gì, gì, gì đây? Đám người này là ai mà dám đến dẫn trẻ con đi? Lừa gạt à? Bộ tưởng người ở đây thật thà thì dễ gạt lắm sao?
Đều là cốt nhục người ta đó.
Hắn tức giận mắng nhưng không dám bò lên mắng vào tai đối phương.

Sau đó hắn nghe gia đình nàng dâu mới sung sướng đáp: "Có, thể."
Hắn: "..."
Cái giống gì đây.

Vì có lời đồng ý này, nhóm tiên trưởng nghỉ lại ở ranh giới ba mươi dặm một đêm còn đám trẻ thì được đưa về nhà, ai bị răn dạy thì bị răn dạy, ai khóc thì khóc, ai sung sướng thì sung sướng.
Hóa ra đi theo tiên sứ đều là những người có chút đầu óc, bọn họ có thể đến nơi sống sung túc hơn, thậm chí có đủ may mắn để có đủ năng lực đi đến vùng cấm ngoài kia.
Mộc cũng sướng điên, nó nửa mừng nửa lo, nhưng nhiều hơn là khát vọng.

Nàng dâu mới và chồng nay đã già vẫn quyết chí soạn tay nải cho nó lên đường.
Sáng hôm sau, nàng dâu mới đến dưới gốc cây, cầu xin hắn dõi theo con mình.

Hắn chán nản "chẹp" một cái rồi cắt "mình" ra thành hai mảnh, mảnh tiếp tục ở lại gốc cây đó ngủ bù, mảnh bám lên tiên sứ theo họ rời đi.
Trên dây vải bên hông tiên sứ có "sức sống".

Hắn bám lên người thường cũng chẳng cách nào rời khỏi ba mươi dặm kia nhưng bám lên dây vải đó thì lại thành công đi ra ngoài.
Hắn cố sức không mở mắt tròn mắt dẹt để nhìn ngắm thế gian này.
Cho đến khi tới trước vùng cấm, tiên sứ kéo mũ áo choàng xuống, đè lộ khuôn mặt.

Y nói: "Rốt cuộc ngươi là ai?" Vừa nói vừa quét "khí thế" ra.
Cùng lúc đó, xa cách ngoài ngàn dặm, hắn nghe có người gọi mình: "Sư huynh!"
Như có một sức mạnh hút lấy, hắn thấy mình thoát khỏi dây vải bên hông tiên sứ ngay lập tức.

Sau đó, cảnh vật khắp nơi lần lượt hiện lên trong mắt hắn.
Hắn chợt nhận ra, ở đâu đó hắn là ngọn cỏ xứ núi, là cá dưới sông, chim trên trời, thú trên đất, ở nơi khác hắn náu mình trong thân cây, nấp trong rừng già, ngủ trên tán nấm.

Tất cả "hắn" đều ngu ngơ trải qua một đời, có chưa trọn vẹn, có dang dở nhưng tất cả không phải là hắn, hắn không sống cuộc đời đó, chỉ náu mình ở đấy, không ai chú ý đến.
Hắn vỡ vụn thành bao nhiêu mảnh vỡ hắn cũng không biết nữa, cứ qua mỗi một nơi, hắn lại nhặt vội một "hắn" lên.
Nhặt lại rồi lại bị kéo đi.

Có thể chưa đến chớp mắt, có thể đã rất lâu, hắn có cảm giác mình đã lưu lạc ở đây cả một đời phàm nhân rồi.

Hắn vun vén bản thân mình, cứ thế đi qua vùng khô cằn, giàu "sự sống" và những vùng nằm giữa hai trạng thái này, ngay cả "mình" ở làng cũng được nhặt lại.
"Hóa ra thế gian này không phải chỉ có một làng." Hắn vừa nhặt nhạnh "bản thân hắn" như gom đồng nát vừa nghĩ.

Mỗi một thôn làng dựa vào một gốc cổ thụ mà sống đời đời, là cây Vô Căn Mộc mà hắn từng nhìn thấy, trong mỗi một gốc Vô Căn Mộc ấy, có một "hắn" ở đó - có "hắn" tỉnh dậy đã lâu, có hắn còn đang chìm trong giấc ngủ.
Hắn chợt vỡ lẽ.
Hóa ra Vô Căn Mộc cũng có gốc rễ, được người ta gọi bằng cái tên cây Túc Xá, sự sống của nơi đây.

Không biết ở đâu, có vô số âm thanh gọi "hắn" là thần, cầu xin hắn, có những âm thanh của thú rừng, lẫn trong đó là tiếng gọi "sư huynh".
Đầu hắn đau như búa bổ.

"Mình là ai kia chứ?" Trong những âm thanh hỗn tạp và xô bồ, hắn không ngừng nghĩ đến vấn đề này.
"Sư huynh."
Hắn hơi ngẩng đầu nhìn, thấy một người đang quay lưng về phía mình.


Người đó nói gì đó, xa quá hắn nghe không rõ.

Lát sau, người đó quay mặt.
Đó là tiểu sư đệ Thập Nhất của hắn.
Nhưng Thập Nhất cũng không giống trong kí ức của hắn chút nào.

Sư đệ hắn đã Trúc Cơ, dung nhan cũng dừng ở tuổi mười tám.

Người trước mặt này quả thật còn trẻ nhưng trên gương mặt lại không còn nét non nớt.

Sự chín chắn mà chỉ có thời gian mới làm ra in hằng trên khuôn mặt đó.

Thập Nhất xưa nay không thích cười đùa nhưng cũng không phải kẻ mặt than.

Chuyện vui y sẽ cười, chuyện nhảm nhí y sẽ ghét bỏ nhưng người trước mặt này, hắn cảm giác lâu rồi y chưa thật sự cười.

Thập Nhất đi lại gần hắn nhưng không hiểu sao hắn lại không cách nào chạm đến sư đệ mình, chỉ có thể trơ mắt nhìn y đưa tay dìu Ly Tương lên bậc thang, tay kia giương ô.

Bấy giờ hắn mới nhận ra trước mặt mình tuyết đang rơi, không dày, không nặng chỉ lất phất qua.

Nếu là tu sĩ bình thường chắc chẳng ai phí công che ô làm chi.

Đầu óc hắn mờ mịt, không hiểu rõ sao cảnh tượng này lại xuất hiện.

Hắn mò mẫm trong mớ ký ức hổ lốn của mình rồi chợt nhận ra đây là đường đến đại điện đỉnh Túc Phong.
Đỉnh Túc Phong, núi Thúy Vi, nhà của hắn.
Dường như Tiết Tử Dung đã quen với việc nhẫn nại, y từ tốn dìu Ly Tương lên từng bậc thang, mãi tới khi đi lên đến khoảng sân có mấy chậu sen và bầy ếch xanh, trán y đã lấm tấm mồ hôi nhưng thoạt nhìn lại chẳng có vẻ gì là khó chịu cả.

Y buông tay Ly Tương ra, nói vọng vào: "Đệ tử Tiết Tử Dung và Ly Tương đã đến."
Bên trong điện yên ắng thật lâu, mãi mới có tiếng đáp lại: "Con vào đi."

Không phải "các con" mà chỉ có "con".

Đó là giọng nói quen thuộc của sư thúc hắn, lành lạnh, hờ hững.

"Vâng." Tiết Tử Dung đáp lời.

Y đã cất ô từ bao giờ, bấy giờ mới quay lại đỡ Ly Tương đi vào, vừa đi vừa nói: "Sư huynh, cẩn thận chút."
Hắn vào trong điện, không biết mình nên có cảm xúc gì mới ổn thỏa.

Đại điện vẫn như ngày trước, bày trí chẳng chút khác đi.

Sư thúc hắn ngồi bên bàn cờ, tay còn đang vuốt ve Thất sư đệ của hắn.

Tiết Tử Dung cũng không tỏ vẻ gì lạ lẫm, y nhanh chóng đỡ Ly Tương ngồi vào chiếc giường nệm bên cạnh rồi gật đầu với Ly Nguyên Huyền, ngồi vào chỗ đối diện.
Ly Nguyên Huyền ngước mắt lên nhìn, sau đó người này hỏi một câu sặc mùi lấy lệ: "Ly Tương đã khá hơn chưa?"
Không giống sư thúc hắn chút nào.
Tiết Tử Dung hẳn cũng nghe ra lời này, y đáp: "Sư huynh khá hơn rồi, ngày thường cũng phụ giúp vài chuyện lặt vặt.".
Dường như để tăng tính thuyết phục, Ly Tương ôm chén cờ xanh vào trong lòng, ngồi ngay ngắn nhìn hai người bắt đầu chơi cờ.

Hắn ngồi chếch về phía sau, ôm chén cờ như vậy, mỗi lần Tiết Tử Dung muốn lấy cờ phải ngả ra sau, cực kỳ bất tiện.
Thế nhưng Tiết Tử Dung nhìn hành động này lại vui vẻ hẳn, y nói: "Cám ơn sư huynh."
Ly Nguyên Huyền từ chối bày tỏ ý kiến.
Chốc chốc, tiếng "cách" khi quân cờ chạm bàn vang lên.
Thất Thất giữ nguyên hình của mình, chẳng thèm liếc đến hai người kia.
Đầu hắn bỗng nảy ra một suy nghĩ: "Bao năm qua đệ ấy để sư phụ, sư thúc xoa đầu như vậy.

Cho nên lý do đệ ấy không mọc tóc là… đây sao?"
"Bao lâu rồi?" Ly Nguyên Huyền bỗng hỏi.
"Cái gì bao lâu?" Hắn nghĩ.
Tiết Tử Dung đáp: "Mùa thu năm nay là tròn hai mươi hai năm."
"Tử Dung, con định cứ như vậy mãi sao?"
"Sư thúc, nếu người gọi con đến để hỏi việc này thì chúng ta dừng ở đây vậy." Tiết Tử Dung nói.

Y bày ra bộ dạng tùy thời đứng dậy.
Hắn không khỏi trố mắt nhìn, nghĩ thầm: "Từ bao giờ đệ ấy ăn nói bạo gan đến vậy?"
"Bỏ đi.

Chơi cờ." Ly Nguyên Huyền đáp.


Cũng không biết "bỏ đi" là từ bỏ thứ gì.
Ly Tương vẫn ngồi bên cạnh Tiết Tử Dung, tay ôm khư khư chén cờ, chốc chốc nghiêng đầu như nhắc nhở: "Đưa đệ ấy đi."
Lần nào Tiết Tử Dung cũng quay lại, không hề qua quýt chút nào mà nói: "Đệ đã đưa đi rồi." Thậm chí y còn đổi cách nói cho bớt nhàm chán.
Ly Nguyên Huyền nhìn vẻ dịu dàng không hề che giấu trên mặt sư điệt mình chỉ đành len lén thở dài.

Hai người tiếng có tiếng không chuyện trò, đến khi trời tối hắn, Tiết Tử Dung mới nói: "Sư điệt đưa sư huynh về trước."
Lần này Ly Nguyên Huyền thở dài một hơi rõ ràng không che giấu rồi mới phất tay.

Bấy giờ Tiết Tử Dung mới lấy chén cờ khỏi tay Ly Tương, đặt lại lên bàn, y đỡ người dậy rời đi.

Còn đi chưa được bao xa đã nghe tiếng Thất Thất vang lên từ phía sau: "Sư thúc, sư thúc.

Thập Nhất với thứ kia… Con hơi sợ."
Giọng Ly Thương Huyền nói: "Sợ thì ở đây đi, sư thúc phải luyện chữ."
Ý là cần cái chặn giấy.
Sợ? Tiểu sư đệ của hắn ngoài việc hơi lạnh lùng thì chẳng có gì đáng sợ cả, hoàn toàn là hình mẫu ưa thích của các nữ tu đấy chứ.
Tiết Tử Dung dìu Ly Tương đến bậc đá thì nói: "Sư huynh mặc kệ Thất sư huynh đi, huynh ấy lúc nào cũng vậy.

Lát nữa về đệ với huynh đánh nổ bệ đá nhà huynh ấy."
Thú vui gì đây?
Tiết Tử Dung nói tiếp: "Bọn họ…" Y nói nói tới đây bỗng dưng dừng lại rồi đột ngột xoay người ôm chầm lấy Ly Tương.
Y nói: "Tại sao ai cũng muốn đệ từ bỏ? Đệ cứ không từ bỏ đấy.

Sư huynh cũng vậy, chờ đệ."
Nói xong, y còn cười.
Hắn chợt nhận ra Tử Dung đã cao hơn Ly Tương rồi, y gác cằm lên vai Ly Tương nên hơi cúi xuống, tay không cầm ô cũng không biết phải để đâu, chỉ buông thõng bên người.
Cán ô chẳng có lá ngọc màu sơn thủy nào che trên đỉnh đầu hai người.
Ly Tương máy móc ôm lưng y, tay kia vỗ về.

"Cho dù ai nói gì đệ cũng sẽ không bỏ cuộc đâu.

Tám năm… Tám năm sau đệ lại đi tìm huynh."
Hắn phải đáp lời, phải hỏi chuyện gì đang xảy ra.
Cảm giác bị thúc ép không dưng xuất hiện rồi trở nên dồn dập, hắn còn chưa kịp nghĩ gì đã thấy như bị ai kéo đi thật xa nhưng bị hắn ăn vạ ngược lại, hai bên cứ lôi kéo mãi đến khi hắn chẳng còn cảm giác gì.
Chỉ là trước khi hoàn toàn mất đi cảm giác, hắn nghe Ly Tương nói: "Đưa đệ ấy đi."
Hắn chợt mở bừng mắt..