Năm Đó Nhớ Thương Đại Sư Huynh

Chương 34: 34: Phồn Hoa Những Chuyện Duyên Phận





"Cũng không biết sư huynh lêu lỏng ở đâu nữa." Tiết Tử Dung thở dài khi thấy cảnh sân viện tối om.
Y cũng chẳng nghĩ nhiều mà thắp đèn trong phòng lên, dọn dẹp lại chút ít rồi ngồi vào giường xem sách như mọi khi.
Bên ngoài trời mưa mỗi lúc một nặng hạt, gió thi thoảng luồng qua khe cửa làm người ta tỉnh táo hơn.

Trong phòng, trản đèn đặt hai viên ngọc phát sáng như ban ngày soi rõ trang sách đã ố mờ.

Tiết Tử Dung lật giở từng trang, chốc chốc lại quên mất mình sao lại lật sang trang khác, y phải lật lại trang trước xem đã viết cái gì.
Cứ như thế mãi, rốt cuộc y cũng chẳng chịu được nữa, gấp sách lại rồi cầm thanh kiếm gỗ mình để trên bàn bước ra khỏi gian phòng.

Chân vừa đạp lên bậc cửa, y giương thanh kiếm lên, thanh kiếm ấy bỗng hóa thành chiếc ô.
"Đi đưa thuốc cho huynh ấy vậy, trễ nữa thuốc sẽ không còn công hiệu." Y nhủ thầm rồi đội màn mưa ra ngoài.
Nhưng vừa bước ra ngoài Tiết Tử Dung đã chau mày.

Y rót linh lực vào đôi mắt mình, kế đó nhìn thấy một sợi dây mỏng manh màu xanh nhạt hiện ra trong đêm tối, đầu dây như chui ra từ chiếc lá ngọc trên cán ô của y.
Năm đó khi viên ngọc màu đỏ trên kiếm tuệ của Ly Tương bị hỏng, Tiết Tử Dung đã lấy lá ngọc mình được phái Tiêm Ngưng tặng để thay vào.

Dù sao đồ đạc của nó hồi đó cũng đều là đại sư huynh cho, nó cũng chỉ có món này mà thôi.
Lá ngọc ấy hơi to, nếu đính cả vào thì có phần kỳ dị vì vậy Tiết Tử Dung đã mất rất nhiều ngày, nó học cách dùng linh khí cắt lá ngọc ấy thành hai mảnh hình chiếc lá, đính tua rua vào, một cái làm kiếm tuệ của Ly Tương, cái còn lại thì để cho kiếm gỗ của mình.
Chỉ là không ngờ, mảnh ngọc ấy bị tách ra thành hai phần nhưng vẫn luôn gắn kết với nhau bất kể khoảng cách bằng một gắn kết mỏng manh mà bền bỉ, gắn kết ấy chỉ có Tiết Tử Dung và Ly Tương là có thể nhìn thấy khi gắn linh khí lên mắt mình.

Hơn thế nữa, trên mảnh ngọc ấy có một trận pháp, một khi bị chia cắt thì sản sinh ra hiện tượng lạ, thứ gì xuất hiện trên lá ngọc của người này, ví như linh khí, vết mực, vết xước thì lá ngọc còn lại của người kia cũng sẽ xuất hiện hệt như vậy.

Chính vì thế mà Tiết Tử Dung và Ly Tương có thú vui nói chuyện phiếm với nhau dù kẻ ở Hiếu Học Đường người ở Võ Trường mà chẳng e ngại khoảng cách tu vi hay tốc độ truyền tin.

Bây giờ sợi dây ấy kéo dài về phía cầu treo, trong bóng đêm và màn mưa nó như thoắt ẩn thoắt hiện.

Sư huynh y vẫn ở chỗ gốc hòe sao?
Tiết Tử Dung thấy cảnh này thì có hơi khó hiểu.

Sư huynh y không dưng ở đó ngắm mưa thật à? Bình thường Ly Tương về muộn, tám chín phần đều là đi đến chỗ nào đông vui rồi.

Nếu là ngày thường, người qua kẻ lại ở đó hẳn cũng không ít nhưng hôm nay là ngày dựng kết giới, chỗ cầu treo ấy hi hữu lắm mới có người đi qua.

Y không kịp nghĩ nhiều đã đạp lên đường nhỏ đi về phía đó.
Chỉ là Tiết Tử Dung không ngờ mình lại thấy cảnh tượng này.
Kết giới y dựng cho sư huynh mình đã biến mất, bây giờ Ly Tương đang ngồi co ro trong bụi dâu lùn.

Trời đổ cơn mưa, tuy không xối xả nhưng có lẽ Ly Tương đã ngồi trong cảnh ấy từ lúc sư đệ rời đi nên bây giờ cả người hắn đã ướt sũng, quần áo cũng dính cả vào người, mái tóc ướt đẫm nước mưa lòa xòa trên trán.
Ly Tương hệt như đứa trẻ bị bỏ lại nơi núi non hoang vu, chẳng biết tìm đường về cũng chẳng dám tìm đường về, mỗi tiếng cỏ lay gió thổi cũng làm hắn hoảng sợ quay phắt sang, cả người run bần bật.
Tiết Tử Dung trông thấy cảnh tượng ấy, trái tim y như bị bóp nghẹt, trong cơn sững sờ, không dưng y bỗng nhận ra đại sư huynh che mưa cản gió cho mình, bảo vệ mình khỏi mỗi thương tổn cũng có lúc yếu đuối đến vậy.
Chẳng phải tuổi tác, bởi vì tu sĩ như bọn họ chỉ có lúc tu vi giậm chân tại chỗ mới bắt đầu già nua mà đó là vì Tiết Tử Dung y chưa bao giờ rời khỏi vòng tay bao bọc của đại sư huynh mình, thậm chí các sư huynh khác cũng hệt như y, cũng ỷ lại vào Ly Tương.

Đại sư huynh nuôi nấng bọn họ cũng có nỗi sợ, cũng có khi cần được chở che, chỉ là người làm sư đệ như bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy.
Nếu không có lần này...
Tiết Tử Dung vừa đi vừa phóng ra kết giới ngăn những hạt nước mưa đang ào ào rơi xuống đó, y còn phất ra luồng linh lực giũ sạch nước mưa trên người Ly Tương, hong khô cho sư huynh mình.

Bước đi mỗi lúc một nhanh hơn, đến khi ngồi xổm xuống cạnh Ly Tương y vẫn làm hành động dư thừa là giương ô che cho sư huynh mình, bao nhiêu ân hận và ngỡ ngàng bỗng chốc hóa thành lời xin lỗi.


Ly Tương vừa trông thấy sư đệ mình thì lao đến ôm lấy người.

Đôi mắt hắn hãy còn đọng vệt nước chưa được linh khí lau khô, cũng không biết là nước mưa hay là gì.
"Huynh sai rồi.

Sau này huynh sẽ không xen vào chuyện riêng của đệ nữa…" Hắn nói.

Hắn sẽ ở yên trong viện của mình, sẽ dần chấp nhận sư đệ của mình lại trưởng thành.
Tiết Tử Dung khựng lại nhưng bàn tay vẫn theo nhịp vỗ về tấm lưng của sư huynh mình.

Y nói: "Là đệ sai, đệ không nên qua quýt với sư huynh.

Chuyện của đệ cũng là chuyện của huynh, đệ không giấu huynh gì hết…"
Giọng nói của y mang theo âm hưởng của thiếu niên lại có chút khàn khàn của tuổi chuyển giao, trong giọng điệu là sự dỗ dành an ủi không hề che giấu.
Không biết Ly Tương có nghe thấy không, hắn vẫn ôm chặt Tiết Tử Dung, thì thầm nhận sai.

Trong tiếng mưa rả rích đó, Tiết Tử Dung đỡ Ly Tương lên.

Mấy lần đứng lên, chưa được cái chớp mắt, Ly Tương đã ngã sụp lại.

Thiếu niên mười lăm tuổi tay dài chân dài quyết định cõng đại sư huynh của mình đi về Phù Uyển Cư.


Ly Tương không tính là nặng nhưng Tiết Tử Dung còn chưa trưởng thành, cõng một người trên lưng không tính là dễ nhưng y vẫn mím môi, vừa cõng người vừa kẹp ô rồi cất bước.
Ly Tương còn chưa hoàn hồn, cả người trì trệ, đỡ hắn lên hắn cũng chẳng đứng được, Tiết Tử Dung không biết phải đỡ đến bao giờ mới về đến viện.

Còn về phần chiếc ô, đó là do Ly Tương khăng khăng phải thấy ánh sáng mới yên lòng, mắt hắn chẳng rời lá ngọc ấy được.

Tiết Tử Dung không dám đi nhanh, y sợ mình vô ý sẽ làm ngã đại sư huynh, chỉ dám từ từ bước từng bước thật cẩn thận, vừa đi vừa tìm chuyện nói để dỗ dành tinh thần của sư huynh mình.
Chừng như cả người đều khô ráo, có ánh sáng, có tiếng người thủ thỉ bên tai, Ly Tương cũng dần tỉnh dậy từ trong cơn sợ hãi.
Tỉnh táo lại rồi, nhận ra đang nằm trên lưng sư đệ mình thì Ly Tương có chút bất an.
"Huynh xin lỗi đệ."
Tiết Tử Dung cẩn thận bước đi, y chỉ dành một chút tinh thần đáp lời lại.
"Là đệ xin lỗi huynh mới đúng.

Đệ cứ nghĩ huynh chẳng sợ bóng tối như huynh hay nói…"
Ly Tương nghe vậy có hơi sửng sốt, hắn cao hơn Tiết Tử Dung nhiều, bây giờ đang gác cằm lên vai sư đệ mình tạo thành một tư thế kỳ dị không mấy dễ chịu, nhưng an tâm.

Hắn nói: "Sao đệ nghĩ vậy? Bình thường huynh hay làm lố lắm à?"
"Không phải." Tiết Tử Dung liều chết phủ nhận, "Là do đệ từng thấy huynh đi lại trong đêm rồi nên mới nghĩ như vậy."
Ly Tương không dám tin mà hỏi lại: "Đệ nói huynh đi lại trong đêm? Không thể nào! Huynh làm gì có gan đó?"
Tiết Tử Dung: "..." Tự hào nhỉ?
Tiết Tử Dung kiên nhẫn nhắc lại: "Vào cái năm huynh nghe thấy tin của Tứ sư huynh, lúc đó huynh bay một mạch tới núi Đông đó."
Ly Tương nằm trên bờ vai nhấp nhô của sư đệ, hắn vừa nhớ lại chuyện năm đó vừa cảm thấy sư đệ mình thật khỏe.

Linh cảm thượng đẳng theo đà tăng tiến của tu vi quấy phá hắn ngày một nghiêm trọng.

Năm đó phần là vì tu vi hắn chưa cao, phần là vì hắn sốt ruột tìm người, hơn nữa phá quan ra, đầu óc còn chưa kịp phân rõ đã lao đi nên mới không có cảm giác gì nhiều.


Nhưng nay sao bằng xưa?
Chỉ là hắn chẳng thể nói với tiểu sư đệ mình, chỉ đáp lấy lệ: "Năm đó huynh vừa phá quan ra, đầu óc còn bị lạnh nên thế."
Tiết Tử Dung thừa biết người này đáp càng qua loa thì chuyện càng nghiêm trọng, y cắn răng, cũng không biết vì đi lại khó khăn hay vì giận nên nói: "Vậy lần sau còn gặp tình huống như hôm nay huynh cứ tự đông mình lại không thì tự đánh ngất mình đi."
Nào ngờ Ly Tương nghiêm túc đáp lại: "Đây là cũng là một cách."
Tiết Tử Dung: "..."
"Đệ xin lỗi." Tiết Tử Dung thì thầm, "Sẽ không có lần sau đâu.

Đệ sẽ không bỏ mặc huynh trong bóng tối một mình nữa."
"Hả? Đệ nói gì?" Ly Tương tai điếc hỏi lại.
Hỏi mãi mà tiểu sư đệ không nói gì, hắn bèn ngọ nguậy hỏi sang chuyện khác: "Đệ với Hàn sư muội đó hẹn nhau thật à?"
"Không… Sao huynh nói vậy?"
"Không, không, không phải huynh tò mò chuyện của đệ, đệ không muốn nói thì thôi." Ly Tương cuốn quýt xua tay.

Hắn không muốn chọc tiểu sư đệ mình tức giận rồi vứt hắn lại.

Dù chỗ này không còn xa Phù Uyển Cư bao nhiêu nhưng hắn cũng không thể đi về được, có khi phải tự ra tay đánh ngất mình mất.
"Có cái gì mà không nói được." Tiết Tử Dung bật cười trước thái độ của sư huynh mình, "Đệ vốn hẹn gặp Bùi sư tỷ để lấy thảo dược, nhưng sáng nay Tứ sư huynh vừa sang đấy nên Bùi sư tỷ giao cho Hàn sư tỷ đến gặp đệ mà thôi."
Ly Tương kéo dài hơi "à" lên một tiếng rồi nói: "Thế hai người không có gì thật à?"
"Thế huynh mong đệ với Hàn sư tỷ có lắm sao?" Tiết Tử Dung tức tới bật cười, "Chẳng phải huynh nói đệ phải chăm chỉ tu luyện, trước Trúc Cơ không nên suy nghĩ lung tung à? Sao Cửu sư huynh vừa bế quan đã đến lượt huynh thúc giục rồi?"
Mấy năm trước Thôi Bạch Hạc cũng bế quan, đỉnh Túc Phong nhân số không nhiều giờ đây càng thêm vắng người.

Thế mà trước lúc bế quan, Thôi Bạch Hạc còn nói lúc mình xuất quan muốn thấy hoặc là đại sư huynh đón đại sư tẩu về hoặc là tiểu sư đệ định hôn sự rồi.

Báo hại hắn vừa phong ấn cửa động, hai sư huynh đệ đến tiễn người đã vui vẻ đi ăn mừng.

"Cũng không phải." Ly Tương vẫn duy trì tư thế gác cằm lên vai sư đệ mình, hắn nói: "Mấy chuyện như duyên phận này cũng không phải cấm cản là nó sẽ không đến.".