Năm Đó Nhớ Thương Đại Sư Huynh

Chương 30: 30: Ấu Thơ Không Thể Truyền Đạt





Nghe đến người này, Ly Tương hơi mất tự nhiên.

Hắn gật đầu tỏ ý đã biết rồi ra hiệu cho Tiết Tử Dung mang theo đồ cùng về viện của mình.
Kể từ sau khi giải lệnh cấm linh, thời tiết lại trở về kiểu thoải mái dễ chịu, mát mẻ.

Tiết Tử Dung tay ôm ô Ngọc Tán đã hóa hình kiếm và kiếm gỗ của mình theo vào, Ly Tương thấy nó ôm nhiều thứ thế còn giúp nó đóng cửa lại.

Sau một ngày truy đuổi rồi lăn lê trong vùng cấm linh, Ly Tương đã cũng mệt, hắn nằm ì lên giường, mặc kệ hết tất cả.

Cơ mà chốc sau, Tiết Tử Dung bỏ hai thanh kiếm lên bàn rồi ra ngoài lấy nước vào, nó để thau nước lên giá ở đầu giường, nhúng ướt khăn rồi vắt khô đưa cho Ly Tương.

Ly Tương ngồi bật dậy, đang định đưa tay cầm lấy thì nó bỗng rút tay về rồi trèo lên giường, chồm tới lau mặt cho đại sư huynh mình.

Đúng là cảm giác được người phụng dưỡng.
"Sư đệ mình thế này, có ngốc một chút cũng không sao.

Haiz." Ly Tương nghĩ thầm.

"Sư huynh nghỉ ngơi sớm đi.

Lục sư huynh nói đêm nay chỗ gãy xương sẽ liền lại, đau nhức vô cùng, huynh cố chịu."
"Tên ngốc đệ, huynh gãy tay còn nhiều hơn đệ vấp ngã đó."
Tiết Tử Dung từ chối bình luận về câu so sánh này.

Dù sao thì từ lúc nó lên núi đến giờ chưa ngã bao giờ, đi đâu cũng có đại sư huynh bế, không thì cũng cõng nó.

Nếu như không tính lần đầu lên núi và hôm nay bị quăng ngã từ trên không.
Tiết Tử Dung giúp hắn lau mặt xong thì tuột xuống giường, bắt đầu trải chăn, kê gối, hẳn là định qua đêm dưới đất.
Ly Tương thấy hành động đó thì nhìn nó bằng ánh mắt khó hiểu, hắn nói: "Đệ trải chăn dưới sàn làm gì.


Mới là mùa thu nhưng cũng lạnh lắm đấy, nói không chừng nửa đêm còn đổ tuyết nữa."
"Đệ sợ nằm trên giường sẽ ảnh hưởng tới huynh."
"Lên đây!" Ly Tương vỗ cánh tay lành lặn lên giường, "Huynh có chuyện này cần nói với đệ."
Nhìn vẻ do dự trên mặt tiểu sư đệ mình, Ly Tương vờ nghiêm mặt, hắn nói: "Nhanh lên, huynh còn phải ngủ sớm."
Đã nói đến mức này, Tiết Tử Dung chỉ đành đứng lên, Ly Tương lại nói: "Cầm theo chăn gối đi."
Tiết Tử Dung: "..."
Nó ngồi xếp bằng đối diện Ly Tương.

Đại sư huynh bây giờ cả người uể oải, nửa ngồi nửa dựa vào đầu giường.

May mà sau lưng còn lót đệm hắn mới không bị cấn lưng.

"Đệ lấy túi trữ ra đi."
Tiết Tử Dung ngoan ngoãn làm theo.
"Trước kia dùng linh khí của huynh dựng cấm chế, phong kín túi trữ của đệ, bây giờ đệ dẫn linh rồi, mấy thứ riêng tư nên đổi lại thành linh khí của đệ." Ly Tương từ từ nói, vừa nói hắn vừa hất mặt, ra hiệu cho Tiết Tử Dung hoán đổi linh khí.
Có truyền thừa dẫn linh rồi, những thuật pháp, cách bắt ấn này nó bỗng hiểu cả, như thể đã thực hiện qua vô số lần, Tiết Tử Dung nhanh tay bắt đầu hoán đổi linh khí.

Dù cảm giác quen thuộc là vậy nhưng nó vẫn không dám lơi là.

Nó đan hai bàn tay vào nhau, bắt đầu thử vận chuyển linh khí trong người đến đầu ngón tay...
Trong suốt quá trình, nó vẫn cố nói: "Mấy cái này sáng mai làm cũng được mà, huynh không lo nghĩ ngơi…"
Ly Tương cười cười không đáp.

Quá trình dẫn linh của tiểu sư đệ mình quá hi hữu, dù đã thấy Tiết Tử Dung đánh ra một kiếm kinh người, còn kéo theo kiếm gỗ chạy trối chết, linh khí hẳn là không bị gián đoạn.

Thế nhưng trong lòng hắn vẫn có chút không yên, phải nhìn lại lần nữa hắn mới an tâm.
Thấy Tiết Tử Dung thả tay ra, bộ dạng đã hoàn thành rồi, Ly Tương bèn giơ tay định rút linh khí của mình ra.


Tiết Tử Dung vừa nhìn đã hiểu, nó đưa tay ngăn lại: "Không cần đâu sư huynh."
Phản ứng đầu tiên của Ly Tương là kinh hãi.

Lẽ nào tiểu sư đệ của hắn không biết túi trữ là vật riêng tư thế nào, chẳng lẽ truyền thừa bị thiếu hụt?
Thấy ánh mắt Ly Tương chuyển từ chăm chú sang đau xót, Tiết Tử Dung nói: "Không cần phiền thế, đệ không để ý đâu, hơn nữa túi trữ của đệ cũng toàn là đồ sư huynh cho."
"Vậy huynh cũng chia quyền túi trữ cho đệ." Ly Tương nói.

Trong lòng hắn vừa thương vừa xót tiểu sư đệ bị ngốc nhà mình, chỉ có thể dùng cách ngu ngốc này để tiểu sư đệ mình không chịu cảnh lạc lõng.

Tiết Tử Dung nghe vậy thì hơi ngạc nhiên nhưng cũng không từ chối.

Ly Tương vừa ném túi trữ ra nó đã nhanh chóng truyền linh khí vào.

Linh khí kỳ cuối Trúc Cơ xem linh khí của kẻ vừa dẫn linh thâm nhập vào chỉ là sâu kiến nhưng cũng không bài xích theo ý nguyện chủ nhân mình, trái lại còn vỗ về luồng linh khí ấy khiến cho Tiết Tử Dung cảm nhận được sự chở che.
Ly Tương nhìn nó cẩn thận đưa linh khí vào thì nói: "Có phải gã họ Tiết kia muốn lấy thứ gì từ tay đệ phải không?"
Tiết Tử Dung không ngẩng đầu lên: "Chắc là vậy.

Ông ta nói là thứ phụ thân đưa cho đệ trước lúc tiễn đệ đến Cô Châu.

Nhưng đồ vật dù sao cũng đã không còn, ông ta muốn cướp cũng không được."
Tiết Tử Dung nhớ tới lời Ly Tương và người kia đối đáp, nó có chút ấm ức không rõ, cũng không biết phải giận ai.

Những món đồ ấy trong mắt người khác quả thật là vật rách nát, bị vứt cũng là dễ hiểu nhưng lòng nó vẫn có chút không cam.
Ly Tương tiếp tục dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn nó, hắn hỏi: "Đệ chưa bao giờ xem trong túi trữ mình chứa cái gì phải không."
Ly Tương định búng trán sư đệ mình, hắn vừa nhấc tay trái lên đã thấy vướng víu mới đổi lại tay phải.

Tiết Tử Dung được hắn nhắc nhở, nó dùng linh khí sờ hết mỗi một món đồ trong túi, khuôn mặt đổi từ ủ rũ sang kinh ngạc.


Nó vội vàng lấy món đồ kia ra.
Thời gian trôi qua đã lâu, bộ đồ trẻ con đó đã được người ta dùng linh khí giặt sạch sẽ, chỗ rách cũng được vá lại.

Đôi giày trẻ con trong đó cũng còn vết mòn ở đế giày.

Thoạt trông hai món đồ ấy chẳng khác gì năm đó lúc chủ nhân của chúng khoác lên người, mang vào chân rời khỏi Phù Lê Châu, chỉ là nhìn cũ kỹ hơn mà thôi.
"Sư huynh…" Tiết Tử Dung không nói nên lời.

Dường như bộ đồ và đôi giày ấy là thứ duy nhất gắn kết nó với mẹ cha, với những tháng ngày sống ở Phù Lê Châu xa xôi.
Năm đó nó chỉ là kẻ đi theo người ta, chẳng dám nói lời giữ lại.

Mà nay những thứ tưởng như đã mất lại có về như thể gợi lại những cảm xúc nó tưởng như chẳng nhớ.
Tiết Tử Dung vùi mặt vào bộ đồ cũ đó…
Ly Tương giơ tay phải xoa đầu nó, mãi lúc sau khi nó ngẩng mặt lên, hốc mắt đã đỏ.

Nó lấy cái túi từ trong chiếc giày ra cho Ly Tương xem: "Đây là thứ ông ta nhắc đến."
Ly Tương cũng chẳng biết đó là gì, cũng không tiện hỏi xem, hắn chỉ có thể dặn dò: "Ông ta muốn lấy thứ này như vậy thì chắc là nó rất quan trọng, đệ hãy giữ cho thật kỹ." Nói xong còn trêu, "Sao? Bây giờ có muốn huynh rút quyền khỏi túi trữ không?"
Tiết Tử Dung lắc đầu, nó mở túi vải đó, lấy ra miếng ngọc trắng, trên đó chẳng có bất kỳ hoa văn gì đưa cho đại sư huynh mình.
Ly Tương cầm lấy, hắn lật trái lật phải cũng chẳng nhìn ra có gì khác lạ bèn trả lại cho Tiết Tử Dung.

Tiết Tử Dung nhét nó vào lại túi nhỏ rồi nói: "Thứ này đệ vẫn hay thấy phụ thân đeo trên người, trên mặt có một đoạn hoa văn rất lạ, đệ chưa thấy thứ gì khớp với nó ở Phù Lê Châu cả."
Nghe sư đệ mình nói vậy, Ly Tương bỗng nhận ra có chỗ không đúng: "Đệ nói là có một đoạn hoa văn à? Huynh chỉ thấy một mảnh ngọc thuần màu trắng thôi." Nói xong hắn bỗng vỗ lên chăn trên giường, "Huynh hiểu rồi! Thứ này có liên quan đến huyết thống.

Ngoài người họ Tiết ra thì không ai nhìn thấy."
"Huynh không thấy à?" Tiết Tử Dung vội hỏi, nó còn khoa chân múa tay diễn tả lại hoa văn đó ra sao nhưng Ly Tương chẳng cách nào hình dung ra được.
Cuối cùng, nó quyết định vẽ lại.

Nhưng vừa đặt bút xuống để vẽ, vệt mực thấm trên tờ giấy bỗng chốc tan biến.
Tiết Tử Dung kinh ngạc, nó thử lại lần nữa nhưng kết quả đều như vậy, sau cùng nó bèn viết thử hai chữ "Ly Tương" lên giấy.

Nét bút trẻ con nhưng bút lực không kém, hai chữ quen thuộc màu mực đen lúc này lại hiện ra trên tờ giấy trắng tinh nom thật chói mắt.

Thấy vậy, Tiết Tử Dung định thử vẽ lại thì Ly Tương đã ngăn nó: "Hẳn là có phong ấn rồi, đệ không thể nào tiết lộ được đâu."
Nếu chuyện này xảy ra trước mắt Kiều Trác Việt, bằng vào truyền thừa hắn có được thì sẽ nhận ra ngay đó là hoa văn của ấn chú nào, nhưng Ly Tương thì không được như vậy.


Hắn chỉ có thể để Tiết Tử Dung cất đồ vật lại túi trữ.
Dù sao thứ này cũng thuộc về Tiết gia, Ly Tương vô ý nhìn thấy cũng không hiểu gì nhưng cũng không gợi ý sư đệ mình tìm người khác hỏi thử.

Nếu sư đệ mình cần thì sẽ biết tìm sư phụ hoặc sư thúc, không cần người ngoài như hắn nói vào.
"Không nói mấy thứ này nữa, đệ cứ cất thật kỹ vào, biết đâu ngày sau cũng có dịp biết nó là gì." Nói xong, hắn ngã người xuống giường, "Hôm nay tới đây đi.

Thật là, người bẩn cả rồi.

Haiz."
Hắn chỉ thuận miệng nói ra bỗng thấy một luồng linh khí vây lấy áo quần mình, giũ sạch bụi bẩn, còn là phẳng lại nữa.

Hắn giật mình nói: "Đệ…"
Tiết Tử Dung vẫn giữ nguyên thủ ấn, không nói gì.
"Nhận truyền thừa rồi thì đệ sẽ biết linh lực quý trọng thế nào.

Đệ…" Ngốc thật rồi sao?
Tu sĩ bình thường sẽ không phí phạm linh lực vào mấy việc vặt vãnh này nếu không thật sự cần thiết.

Từ khi dòng linh khí đầu tiên đi qua kinh mạch mình, tu sĩ sẽ nhận ra mình đang hòa vào đất trời, thâm tâm có một loại cảm giác quý trọng từng giọt linh khí không biết từ đâu mà có.
Tiết Tử Dung thấy vẻ mặt sư huynh mình thì nói: "Huynh đang bị thương mà, phải giữ người sạch sẽ một chút."
Tiếc là linh lực nó chưa cao, dẫn linh còn chưa đầy một ngày nên làm việc này có hơi lâu.

Sau đó nhìn lại người mình, Tiết Tử Dung cảm thấy không thể để như vậy nằm cùng sư huynh.

Đang định thanh tẩy quần áo mình thì Ly Tương đã bấm tay, chớp mắt sau, quần áo Tiết Tử Dung cũng sạch sẽ trở lại.
Ly Tương đã tháo dây buộc tóc ra ném lên chiếc bàn nhỏ chỗ đầu giường, hắn nằm xuống, gác cánh tay tàn lên ngực, nói với nó: "Đệ giúp huynh, huynh giúp đệ."
Tiết Tử Dung cũng nằm theo, nó vẫn theo thói quen giấu một lọn tóc của sư huynh xuống gối rồi cố nằm thật xa sư huynh mình, tránh chạm vào cánh tay huynh ấy.
Không biết ai trực đài Tiết Khí, chỉ thấy gió thổi rì rầm cả đêm, len lỏi qua khe cửa, lướt qua hai người trên giường.

Phút chốc, người lớn hơn nhăn mày: Mọc lại xương, liền lại da quả thật rất đau.
Cơn gió kia lượn mấy vòng rồi mới thoát ra ngoài, cuốn theo chút hơi ấm làm người nhỏ hơn vô thức nhích lại gần người lớn hơn.
Cũng làm sợi dây buộc tóc màu đỏ vắt một nửa trên bàn lung lay theo....