Năm Đó Giáp Sắt Động Đế Vương

Chương 775: Nụ Cười Của Lục Oánh 8






Sau khi Lục Oánh nghe thấy lời Diệp Lăng Thiên nói thì lại rơi vào trầm tư một lần nữa, sau đó mới nói: “Anh nói rất có lý, nhưng mà hiện tại không thể làm như vậy được, sự thật đã chứng minh công ty bảo vệ ở nước ngoài cung cấp dịch vụ bảo vệ không thể đáp ứng được yêu cầu chất lượng, cũng rất khó để chủ thuê hài lòng.
Dựa vào tình hình trước mắt mà nói chất lượng công ty bảo vệ trong nước nhìn chung không cao lắm, nếu như cho những công ty quản lý bất động sản này có quyền lựa chọn tự chủ, rất khó đảm bảo một vài người sẽ không bí quá hóa liều, lại thử bước đi trên con đường tìm kiếm các dịch vụ bảo vệ trên thị trường, như thế này sẽ tạo thành ảnh hưởng xấu với tập đoàn Đại Đường, tôi không thể đánh cược được, đặc biệt là vào thời kỳ mấu chốt như hiện tại.

Mặt khác, công ty bảo vệ vừa mới đưa vào hoạt động, đột nhiên lại có quy mô lớn như thế, nói thật thì hiện tại công ty bảo vệ chỉ là một công ty non nớt, giống như là một đứa nhỏ, tập đoàn Đại Đường cần phải che chở nó, cố gắng để cho nó trưởng thành, nếu như không cưỡng chế để các công ty quản lý bất động sản hợp tác với các anh mà để các anh tham gia vào thị trường cạnh tranh, tôi sợ là sẽ tạo thành sự khiêu chiến rất lớn đối với sự trưởng thành của các anh, cũng có rất nhiều nguy hiểm, đây chính là điều mà chúng tôi không muốn phải nhìn thấy.


Nhưng mà anh nói cũng có đạo lý, dựa vào tình hình lâu dài chúng ta phải giao cho thị trường, chỉ có tham gia vào thị trường cạnh tranh thì mới có thể phát triển lâu dài, ý kiến của tôi là năm năm đầu cứ thực hiện theo tính cưỡng chế, năm năm sau mới từ từ giải trừ, để bọn họ lựa chọn trên thị trường, các anh có thể phát triển được hay không thì phải xem các anh có thể kiếm được không gian trên thị trường không.

Anh nói là bốn mươi phần trăm, vậy thì bốn mươi phần trăm thôi.

Đến lúc đó anh cứ đưa ra một phương án chính xác cho chúng, tôi tôi sẽ lấy danh nghĩa của công ty mà gửi văn kiện cho các công ty quản lý bất động sản.”
Diệp Lăng Thiên cảm thấy là Lục Oánh còn suy nghĩ chu đáo hơn mình, anh gật đầu biểu thị đồng ý.
“Không có chuyện gì khác rồi phải không?” Lục Oánh hỏi.
“Không còn nữa, những chuyện còn lại đều là chuyện mà công ty có thể giải quyết.” Diệp Lăng Thiên lắc đầu.

“Anh vừa mới nói tới xưởng may, xưởng may này là để sản xuất cái gì vậy? Là sản xuất vải vóc hay là thành phẩm?” Lục Oánh nhớ tới một chuyện rồi lại hỏi.

“Gấp như vậy à, vậy được rồi, một lát nữa để tôi gọi điện thoại sắp xếp chuyện này.”
“Được, chỉ cần không làm chậm trễ chuyện của anh là được rồi.”
“Cũng không có nhiều chuyện lắm, chỉ là trưa mai tôi phải đi tham gia một bữa tiệc.”
Diệp Lăng Thiên ở trong phòng làm việc của Lục Oánh hơn hai tiếng đồng hồ, sau đó mới rời khỏi, anh không muốn ở lại, Lục Oánh cũng không giữ lại, hai người giống như là bạn bè bình thường căn bản không có dính dáng đến quan hệ nam nữ.

Giống như lời mà Lục Oánh đã nói, chuyện lần trước như là một chuyện ngoài ý muốn, bà ta đã quên.

Diệp Lăng Thiên lại ở thành phố Y ba ngày, sau đó để một mình Lưu Thượng Vinh ở lại thành phố Y tiếp tục bàn bạc công việc, mình thì trực tiếp lên máy bay bay thẳng về thành phố H.

Đến sân bay thành phố H, tài xe của công ty đón Diệp Lăng Thiên ở ngoài sân bay, trực tiếp chạy về hướng xưởng may.
Đương nhiên không phải là trực tiếp đi đến xưởng may, mà là đến một khách sạn ở cách xưởng may không xa, tất cả mọi người đều ở đó, bao gồm cả Lý Vũ Hân, Chu Ngọc Lâm cùng với hơn hai mươi nhân viên cũng được điều động đến công ty mới để chuẩn bị làm việc giai đoạn đầu.

Sáng ngày mai phải tiến hành thảo luận với nhau, cho nên tất cả mọi người đều đến đây, hơn nữa ở trong khách sạn này..