Năm Đó Giáp Sắt Động Đế Vương

Chương 727: Nhiệm Vụ Bí Mật 5






“Vũ Hân, bây giờ em có nhiều việc không vậy?” Diệp Lăng Thiên dừng lại một chút thì lại hỏi Lý Vũ Hân.
“Nhiều, nhưng mà không có chuyện gì gấp hết, anh nói đi, có chuyện gì thế?” Lý Vũ Hân trực tiếp nói.
“Đây là địa chỉ, ở phía trên có số điện thoại, mấy ngày nay em tìm thời gian dẫn hai người này đi một chuyến tới thành phố H, sau đó gọi qua số điện thoại này, đối phương sẽ liên lạc lại với em, em đi khảo sát nhà xưởng này giúp anh một chút đi.” Diệp Lăng Thiên lấy một tờ giấy từ trong túi ra đưa cho Lý Vũ Hân, đây là số điện thoại mà người của lão Dư đã gọi cho Diệp Lăng Thiên.
“Đó là cái gì vậy, anh nói rõ ràng một chút đi, anh kêu em đi qua đó, em cũng không hiểu rõ là có chuyện gì xảy ra.” Lý Vũ Hân cầm tờ giấy nhìn trái nhìn phải, cuối cùng lại nghi hoặc hỏi.
“Lần này anh đến Y thành gặp tiền bối cũ, vị tiền bối ấy rất quan tâm đến anh, giới thiệu cho anh một vụ kinh doanh, tiền bối ấy nói với anh là ông ấy đã chào hỏi rồi, với điều kiện tương tự thì xưởng này chắc chắn sẽ ưu tiên bán cho anh, hơn nữa ông ấy cũng đã hứa với anh trước đó xưởng may này chuyên môn để sản xuất quần áo và chăn bông, sau khi anh mua lại thì những đơn đặt hàng này vẫn sẽ để cho anh như cũ, anh tin tưởng ông ấy, mà ông ấy cũng có năng lực để nói những lời này.


Đối với anh mà nói có lẽ đây chính là một cơ hội, cho nên em đi đến đó khảo sát thực địa một chuyến giúp anh đi, nếu như cảm thấy có thể thì trực tiếp bàn điều kiện với đối phương, nếu như bàn xong rồi thì cứ gọi điện thoại cho anh, anh sẽ qua đó ký hợp đồng mua nhà máy này lại, dù sao thì đây cũng là một vụ làm ăn không lỗ.” Diệp Lăng Thiên chậm rãi nói.
Sau khi Lý Vũ Hân nghe thấy thì mở to hai mắt mà nhìn, cô nhìn Diệp Lăng Thiên một hồi lâu mới lên tiếng nói: “Diệp Lăng Thiên, rốt cuộc là anh có bao nhiêu mối quan hệ không muốn để cho người ta biết vậy?”
“Em đừng thần thánh hóa anh quá, anh quen biết cũng chỉ có một người như vậy thôi.” Diệp Lăng Thiên cười nói.
“Đó là một chuyện lớn, nếu như thật sự giống như là anh đã nói, vậy thì đây chính là một vụ làm ăn không thua lỗ, hơn nữa lợi ích chắc chắn tương đối khả quan.

Như vậy đi, để sáng ngày mai em sẽ đưa hai người đó đến chỗ ấy một chuyến, thành phố H cũng ở không xa, lái xe đến đó là được rồi.

À đúng rồi, ở bên phía tập đoàn Đại Đường có gửi tin tức tới, sáng ngày hôm nay đã trực tiếp chuyển tiền vào trong tài khoản tư nhân của anh, anh xem một chút đi, nếu như không sai thì anh nhanh chóng gửi số tiền tương ứng vào trong tài khoản của các công ty chi nhánh của chúng ta, như thế này cũng có thể triển khai kế hoạch phát triển tiếp theo của chúng ta trong thời gian sớm nhất.”
“Anh nhận được tin nhắn rồi, tiền đã vào tài khoản, hai nghìn bốn trăm chín mươi tỷ, em cứ tính toán đi, số tiền đó chuyển như thế nào, một lát nữa anh sẽ trực tiếp kêu tài vụ thực hiện.” Diệp Lăng Thiên gật gật đầu.
“Em đã suy nghĩ giúp anh rồi, cứ dựa theo kế hoạch lúc trước đi, chúng ta còn thiếu ngân hàng một khoản vay một trăm năm mươi tỷ, nhưng mà bởi vì khoản vay của công ty bảo vệ là do Đại Đường đã chịu trách nhiệm, cho nên điều chúng ta cần phải làm là trả lại cho ngân hàng sáu mươi chín tỷ, bên cạnh đó ban đầu đã dự định đầu tư cho công ty thực phẩm chín trăm tỷ, nhưng mà cuối cùng em với Vương Lực tổng cộng lại một chút, tính đi tính lại, công ty thực phẩm chỉ cần đầu tư bảy trăm năm mươi tỷ là đủ dùng rồi.

Ngoài ra, năm trăm bốn mươi tỷ sẽ được bơm vào công ty cung cấp dịch vụ ăn uống, có nghĩa là nó được chia làm ba.


Thứ nhất là trả khoản vay sáu mươi chín tỷ, thứ hai là chuyển bảy trăm năm mươi tỷ vào tài khoản của công ty thực phẩm và thứ ba là chuyển năm trăm bốn mươi tỷ vào tài khoản của công ty dịch vụ ăn uống, tổng cộng là một nghìn hai trăm chín mươi chín tỷ.” Lý Vũ Hân tính đi tính lại cho Diệp Lăng Thiên.
“Chẳng phải là sẽ còn lại gần một nghìn hai trăm tỷ, nếu không thì gửi vào trong tài khoản của công ty luôn đi, anh nghĩ nhiều tiền như thế cũng không có tác dụng gì.” Diệp Lăng Thiên suy nghĩ rồi lại nói.
“Anh nhìn anh đi kìa, lại nữa rồi đó, em cứ cảm thấy suy nghĩ của anh có vấn đề.

Mặc dù trước mắt công ty là của anh, nhưng mà anh hiểu rõ một chút đi, công ty là công ty, anh là cá nhân anh, cả hai không được gộp làm một.

Công ty càng phát triển thì anh càng phải phân biệt rõ ràng điểm này, nếu như anh vẫn không biết cách phân biệt giữa của công và của riêng, anh sẽ bị thiệt hại rất nhiều.

Một nghìn hai trăm tỷ của anh không phải là không có tác dụng, không phải là anh còn thiếu Lục Oánh một tram hai mươi tỷ đó à, chẳng lẽ anh không chuẩn bị trả lại hả, hơn nữa, không phải là anh chuẩn bị mua nhà xưởng may đó ư, đây không phải là tiền hả?
Mặt khác, tốt xấu gì anh cũng là ông chủ lớn, anh không thể làm cho mình không còn cái gì, số tiền đó anh cứ giữ lại đi, làm người không biết lo xa, cho nên anh vẫn phải tính toán cho mình, công ty luôn có nguy hiểm, làm người thì phải chừa lại đường lui cho mình, lúc thành công thì anh càng phải làm tốt dự định thất bại, nếu không thì anh sẽ rơi vào kết quả giống như ba của em, đây chính là trải nghiệm lớn nhất.” Lý Vũ Hân nói đến đây thì ánh mắt có hơi tối lại.
“Ừ, được rồi, anh sẽ kêu tài vụ đi chuẩn bị chuyện này, ngày mai em đến thành phố H cũng đừng có tự mình lái xe đi, để tài xế của công ty lái xe đi đi.” Cuối cùng, Diệp Lăng Thiên nhắc nhở Lý Vũ Hân một chút.
“Được, em biết rồi, anh yên tâm đi.” Lý Vũ Hân gật đầu đồng ý.
Sau khi Diệp Lăng Thiên ra khỏi công ty thì anh lập tức đến ngân hàng, một số tiền lớn như thế chuyển vào tài khoản của mình cho nên anh phải tự mình đi đến ngân hàng để thực hiện nghiệp vụ, Diệp Lăng Thiên bỏ ra cả một buổi chiều mới có thể chuyển xong hết những số tiền này, thủ tục thật sự rất phiền phức, với lại số tiền lớn như thế này cho nên thủ tục cũng rườm rà hơn, đây cũng là một loại biểu hiện của an toàn.

Lúc Diệp Lăng Thiên chuẩn bị về nhà thì nhận được điện thoại của Diệp Sương, Diệp Sương hỏi anh có về nhà ăn cơm chiều không, để cô ấy đi mua đồ ăn.

Nhận được cuộc điện thoại này của Diệp Sương, Diệp Lăng Thiên cảm thấy thật bất ngờ, trong ấn tượng của anh, hình như là đã lâu lắm rồi Diệp Sương không về nhà ăn cơm.
Lúc Diệp Lăng Thiên về nhà thì Diệp Sương đã xào xong đồ ăn rồi.
“Sao ngày hôm nay em lại về nhà ăn cơm tối vậy.” Diệp Lăng Thiên bước vào, cười hỏi Diệp Sương.
“Nói cái gì vậy, coi lời nói này của anh đi kìa, anh cũng đừng có hiểu lầm em nha, em là bận rộn công việc, không phải là cứ ở cùng với anh Tuấn Lương đâu.” Diệp Sương bị Diệp Lăng Thiên nói như vậy thì mặt đỏ lên.
“Anh cũng đâu có nói em không phải là bởi vì công việc đâu chứ.” Diệp Lăng Thiên lại cười cười, sau đó bắt đầu ăn cơm.
“Lâu rồi em không xuống bếp, tay nghề đã giảm sút rồi hả.”
“Hả? Mặn lắm hả, xin lỗi nha anh, lâu lắm rồi em không có xuống bếp, cho nên là...!không kiểm soát tốt lượng muối, lúc bỏ xuống trong lòng của em không biết bỏ bao nhiêu, em đã nếm thử rồi.” Diệp Sương ảo não.
“Đùa em thôi, cũng không tệ lắm, chỉ là mặn một chút mà thôi.” Diệp Lăng Thiên vừa nói vừa bắt đầu ăn..