Năm Đó Giáp Sắt Động Đế Vương

Chương 622: Chưa Bắt Đầu Đã Kết Thúc 5






Cuối cùng Diệp Lăng Thiên vẫn nghe điện thoại.
"Alo."
"Alo, Diệp Lăng Thiên, anh đang ở đâu?" Hứa Hiểu Tinh trực tiếp hỏi.
Diệp Lăng Thiên nghe thấy giọng của Hứa Hiểu Tinh thì tâm trạng thả lỏng hơn, nói: "Tôi đang ăn sáng ở bên ngoài ăn, sao vậy? Có chuyện gì?".

Truyện Full
"Tôi hỏi anh có phải anh và Lý Yến đã ly hôn rồi đúng không?" Hứa Hiểu Tinh đi thẳng vào vấn đề hỏi.
Diệp Lăng Thiên ngẩn người, nhíu mày hỏi: "Sao cô biết được?"
"Anh đừng hỏi làm sao tôi biết được, anh chỉ cần nói có hay không là được." Hứa Hiểu Tinh không khách sáo.
"Phải, tôi đã ly hôn."
"Vậy thì tốt, tôi nói cho anh biết Vũ Hân sắp rời đi, mười giờ hai mươi lăm phút bay đến Mao Dương, hiện tại anh mau chạy đến sân bay ngăn cản cô ấy.


Có thể giữ cô ấy lại được hay không cũng chỉ có thể dựa vào anh, tôi cũng chỉ có thể giúp hai người đến đây thôi.

Bây giờ tôi sẽ đưa cô ấy đến sân bay, tôi lén gọi cho anh, anh mau đến đi.

Nếu cô ấy thật sự rời đi thì anh, có hối hận cũng không kịp." Hứa Hiểu Tinh vội vàng nói xong, sau đó cúp điện thoại.
Diệp Lăng Thiên cầm điện thoại truyền đến tiếng tút tút thì cả người lại ngây ra, anh rút một điếu thuốc ra ngồi ở đó hút, đối với Diệp Lăng Thiên mà nói thì đi hay không đi là một lựa chọn khó khăn.

Diệp Lăng Thiên hút điếu thuốc xong thì vẫn tiếp tục ăn bát mì trước mặt.
"Cậu có thể lái nhanh được không? Hôm nay cậu sao vậy? Nếu cậu lái chậm như thế thì tớ sẽ trễ giờ bay." Lý Vũ Hân ngồi trên xe không nhịn được thúc giục Hứa Hiểu Tinh, bình thường cô lái xe không quá nhanh, nhưng cũng không chậm như vậy, hơn nữa hiện tại bọn họ đang trên đường cao tốc đến sân bay, nhưng tốc độ lái xe của Hứa Hiểu Tinh chỉ có năm mươi, thật sự không thể nói nổi.
"Không trễ được đâu, tớ đã tính thời gian rồi, thưa cô, an toàn là trên hết được không? Tớ không thể đùa giỡn với tính mạng và sự an toàn của mình và cậu được.

Lái chậm một chút sẽ tốt hơn." Hứa Hiểu Tinh nghiêm túc nói.
"Sao cậu lại như thế, hôm nay cậu cứ kỳ lạ thế nào đấy."
"Tớ kỳ lạ thế nào? Dì cả đến không được à? Mấy ngày dì cả tới thì cậu không lạ sao?" Hứa Hiểu Tinh phản bác.
"Mặc kệ cậu, cậu lái nhanh lên, tớ còn phải đến trước giờ bay, còn phải kiểm tra an ninh, làm phiền cậu, coi như tớ cầu xin, tớ thật sự không thể trễ chuyến bay này, mỗi ngày chỉ có một chuyến, nếu trễ chuyến bay thì chỉ có thể bay vào ngày mai." Lý Vũ Hân thật sự sốt ruột.
"Được rồi, tớ sẽ lái nhanh, nhưng xảy ra chuyện gì thì tớ không chịu trách nhiệm, trình độ của tớ cũng chỉ có như vậy." Hứa Hiểu Tinh nói, sau đó lái nhanh hơn một chút.
Cuối cùng xe chạy tới sân bay Đông Hải, Lý Vũ Hân xuống xe xong thì vội vàng vào sân bay.

Hứa Hiểu Tinh đậu xe xong cũng đuổi theo.
"Cậu chờ một chút, vội vã như thế làm gì?" Hứa Hiểu Tinh ở bên ngoài sân bay kéo Lý Vũ Hân lại, sau đó nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng của Diệp Lăng Thiên.
"Chị ơi, bây giờ đã chín giờ rưỡi, tớ phải lên máy bay."

"Không vội, chúng ta trò chuyện một lát, cậu vất vả lắm mới quay về một lần, lần này cậu đi cũng không biết lúc nào mới quay về, tớ cũng không biết chỗ của cậu ở đâu, không biết tìm cậu thế nào.

Cậu vào sớm nửa tiếng là được, trò chuyện một chút đi." Hứa Hiểu Tinh kéo Lý Vũ Hân vào cổng lớn sân bay.
"Tớ cũng không muốn xa cậu, nhưng tớ phải đi, đây là công việc của tớ, tớ đã ký hợp đồng hai năm với cục giáo dục ở đó, tuy rằng cũng không có ai yêu cầu tớ phải làm đủ hai năm, nhưng làm người phải giữ chữ tín, cho dù thế nào thì không thể kéo dài việc dạy học cho bọn nhỏ, khi nào tớ làm đủ hai năm thì sẽ quay về.

Không phải tớ đã ghi địa chỉ cho cậu rồi sao? Mặt khác tớ mang theo điện thoại trước, khi nào tớ qua đó rồi sẽ làm thẻ sim.

Trường học không có tín hiệu nhưng trên núi có, nếu tớ nhớ cậu thì sẽ leo lên núi gọi điện thoại cho cậu được không?" Lý Vũ Hân nghe Hứa Hiểu Tinh nói thì trong lòng cũng chua xót, lặng lẽ kéo tay Hứa Hiểu Tinh nói.
"Cậu cần gì phải làm như thế? Cần gì phải làm cho mình khó xử? Cậu ở đây rất tốt, vì sao lại muốn đến chỗ đó chịu khổ chứ? Tôi thật sự không biết cậu sống được ở đó thế nào."
"Tớ cảm thấy khá tốt, lúc đầu tớ cũng không quen, nhưng thời gian dài trôi qua cũng cảm thấy tốt.

Cuộc sống ở đó có chỗ tốt của nó, cuộc sống đô thị cũng có chỗ tốt riêng.

Ít nhất cuộc sống ở đó có thể không buồn không lo, người ở đó rất thoải mái.

Hiểu Tình, nếu cậu có thời gian thì có thể đến thăm tớ, tớ có thể cảm nhận được cuộc sống ở đó.

Tớ thật sự không có thời gian, tớ phải đi đây." Lý Vũ Hân lại nhìn đồng hồ nói.
"Cậu chờ thêm chút nữa đi." Hứa Hiểu Tinh lại nhìn xung quanh nói.
"Sao vậy? Hiểu Tình, hôm nay cậu vô cùng kỳ lạ, luôn cố ý kéo dài thời gian, hơn nữa cũng nhìn xung quanh.

Có phải cậu chờ anh ấy đến đây đúng không? Anh ấy vốn không biết hôm nay tớ phải đi, cho dù anh ấy biết cũng chưa chắc sẽ đến." Lý Vũ Hân nhìn dáng vẻ kỳ lạ của Hứa Hiểu Tinh nói.

"Cậu chờ thêm một chút đi, tớ đã gọi điện thoại cho anh ấy nói cậu sắp đi.

Cậu chờ thêm một chút, có lẽ anh ấy sắp đến rồi.

Cậu đừng quên cậu quay về để làm gì, cậu cho mình một cơ hội cũng cho anh ấy một cơ hội, nếu cậu thật sự đi như thế thì hai người sẽ thật sự không còn cơ hội nữa." Cuối cùng Hứa Hiểu Tinh chọn ăn ngay nói thật.
Lý Vũ Hân dừng một chút, cũng nhìn xung quanh tìm bóng dáng của Diệp Lăng Thiên, cuối cùng cô nói: "Anh ấy sẽ không đến đâu, nếu anh ấy muốn đến thì đã sớm đến rồi, tốc độ lái xe của anh ấy nhanh hơn cậu nhiều, nếu anh ấy muốn đến thì đã sớm chờ ở đây."
Mặc dù Lý Vũ Hân nói như vậy nhưng vẫn đứng đó, rõ ràng cô ấy cũng vẫn mong chờ Diệp Lăng Thiên sẽ xuất hiện.

Nhưng thời gian trôi qua từng phút từng giây, Diệp Lăng Thiên vốn không xuất hiện.

Cách thời gian đăng ký chỉ còn hơn hai mươi phút, cuối cùng Lý Vũ Hân không nhịn được nói với Hứa Hiểu Tinh: "Hiểu Tình, tớ thật sự phải đi rồi, nếu tớ không đi thì sẽ không kịp giờ bay.

Cậu nhớ giữ gìn sức khỏe."
Hứa Hiểu Tinh vẫn còn nhìn xung quanh nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Diệp Lăng Thiên, cuối cùng cô cũng thở dài một tiếng ôm lấy Lý Vũ Hân nói: "Cậu cũng vậy, nhất định phải chăm sóc bản thân cho tốt, cậu có thời gian rảnh thì gọi cho tớ biết không.

Nếu cậu không chịu nổi nữa thì tớ luôn chào mừng cậu quay về, đừng ép buộc bản thân biết không?"
"Tớ biết, không khóc, tớ phải đi, tạm biệt." Lý Vũ Hân lau nước mắt cho Hứa Hiểu Tinh, cũng lau nước mắt cho mình, sau đó cô đi vào sân bay, nhưng vẫn không quên đứng ở cửa sân bay nhìn xung quanh một vòng, sau khi cô không thấy bóng dáng của Diệp Lăng Thiên thì vẻ mặt đầy thất vọng dứt khoát đi vào sân bay, đi đến quầy bán vé..