Năm Đó Giáp Sắt Động Đế Vương

Chương 615: Đám Cưới Xấu Hổ 11






“Alô, xin chào!” Hứa Hiểu Tinh nhận điện thoại.
“Xin chào, cô là Hứa Hiểu Tinh đúng không? Tôi là Lý Yến.” Lý Yến tự giới thiệu bản thân mình.
“Lý Yến?” Nghe nói là Lý Yến, Hứa Hiểu Tinh hơi do dự một chút, sau đó cô ta hỏi, giọng nói mang cảm giác thù địch: “Cô tìm tôi làm gì?”
“Tôi muốn tìm Lý Vũ Hân nhưng số của cô ấy lại là số trống vậy nên tôi tìm tới cô, chắc cô sống chung với cô ấy đúng không?” Lý Yến nói.
“Cô tìm cô ấy làm gì?”
“Tôi có một số chuyện muốn nói với cô ấy, làm phiền cô chuyển lời giúp, tôi đang ở quán cafe Thượng Đảo trên đường Bác Môn đợi cô ấy.

Tôi có một số chuyện muốn nói với cô ấy, cảm ơn cô.” Lý Yến nói.
Hứa Hiểu Tinh dập điện thoại, nhìn Lý Vũ Hân đang đứng ở ban công nhà mình ngắm cây ngắm cỏ không hề nói một lời nào.

Hứa Hiểu Tinh không biết mình có nên nói hay không, cô cảm thấy Lý Yến tìm Lý Vũ Hân nói chuyện nhất định không phải là chuyện gì tốt đẹp.
“Sao vậy? Cậu có chuyện gì muốn nói thì cứ nói đi, đừng ngập ngừng, muốn nói lại thôi như vậy.” Lý Vũ Hân quay mặt lại nhìn Hứa Hiểu Tinh.
“Vừa nãy Lý Yến gọi điện thoại cho tớ, cô ta nói muốn gặp cậu, cô ta đang đợi cậu ở quán cafe Thượng Đảo trên đường Bác Môn.” Cuối cùng Hứa Hiểu Thanh cũng nói ra.
“Lý Yến? Cô ta tìm tớ làm gì?”

“Cô ta không nói, chỉ nói là có chuyện muốn nói với cậu.

Cậu đi hay không?”Hứa Hiểu Tinh hỏi.
Lý Vũ Hân không trả lời.
“Tớ thấy cậu đừng đi, cô ta tìm cậu thì có chuyện gì chứ? Khoe khoang sao? Khoe khoang cô ta lấy được Diệp Lăng Thiên, để chế giễu cậu sao?”
“Sao vậy? Trong lòng cậu luôn cảm thấy cô ta mới là chính thất còn tớ chỉ là kẻ thứ ba thôi à? Đây không phải là phim hậu cung, cô ta không phải là chủ của đông cung, tớ cũng không phải là con nha hoàn đắc sủng, rõ ràng chưa? Tớ tới đó một chuyến.” Lý Vũ Hân mỉm cười rồi khoác áo lên chuẩn bị ra ngoài.
“Nếu cậu nhất quyết muốn đi thì tớ đưa cậu đi.” Hứa Hiểu Tinh vội vàng nói.
“Sao vậy, cậu sợ cô ta ức hiếp tớ sao? Nếu cô ta thật sự muốn đánh tớ thì có thêm một người trói gà không chặt như cậu thì hai chúng ta cũng không phải là đối thủ của cô ta đâu.

Tớ và Lý Yến đã từng tiếp xúc với nhau rất nhiều lần, tớ cũng hiểu đại khái con người cô ta là thế nào, cậu cứ yên tâm đi.

Cô ta không phải là người như cậu nghĩ đâu, hơn nữa tớ cũng phải đi để xin lỗi cô ta.

Chúng ta đã làm loạn đám cưới của cô ta lên đây là một chuyện rất không có đạo đức cho dù với lý do gì.

Tớ tự ngồi xe đi được rồi.” Lý Vũ Hân nói xong rồi mở cửa ra ngoài.
Một mình Lý Yến ngồi trên chiếc sofa cạnh cửa sổ trong quán cafe Thượng Đảo, cô ta ngồi yên uống cafe và ngắm cảnh đường phố bên ngoài cửa sổ.

Rất ít khi Lý Yến có thể ngồi không yên lặng, không làm việc gì như vậy và cô ta cũng không thích cafe, có nhiều lần cô ta thấy muốn uống nước ép hoặc nước ngọt hơn.

Cô ta chọn như vậy là vì đã hẹn với Lý Vũ Hân và cô ta cũng muốn ngồi yên tĩnh một mình, vậy nên quán cafe là một sự lựa chọn không tồi.
Lý Vũ Hân tới rất nhanh, nhanh hơn rất nhiều so với những gì Lý Yến đã nghĩ.

Lúc Lý Vũ Hân ngồi xuống trước mặt Lý Yến, cô ta vẫn đang còn thẫn thờ.
“Cảm ơn cô đã nhận lời đến đây.” Lý Yến quay đầu lại nhìn Lý Vũ Hân rồi gật đầu nói, sắc mặt có vẻ hơi tiều tụy.
“Cô không tìm tôi thì tôi cũng chuẩn bị tới tìm cô.

Tôi muốn tới trực tiếp xin lỗi hai vợ chồng cô, việc hôm nay tôi xuất hiện ở đám cưới của hai người đã mang lại những phiền phức rất lớn cho hai người.


Tôi rất xin lỗi, hy vọng cô tha thứ cho tôi.” Lý Vũ Hân nói chuyện rất chân thành.
Lý Yến rất kinh ngạc khi nghe những gì Lý Vũ Hân nói, cô ta lập tức lắc đầu rồi nói: “Chuyện này không liên quan tới cô, có thể nếu hôm nay cô không tới, buổi lễ sẽ được suôn sẻ nhưng kết quả cuối cùng vẫn là như nhau thôi.”
Lý Vũ Hân không hiểu Lý Yến đang nói cái gì, thực ra bây giờ cô cũng không muốn nói nhiều về những chuyện có liên quan tới Lý Yến và Diệp Lăng Thiên.
“Cảnh sát Lý, hôm nay cô tìm tôi là vì việc gì?” Lý Vũ Hân hỏi thẳng.
“Tôi muốn xác nhận lại một việc với cô, hy vọng cô có thể trả lời.” Lý Yến vừa nghịch ly cà phê vừa nhìn Lý Vũ Hân rất nghiêm túc rồi hỏi.”
“Việc gì?”
“Hai hôm trước có phải anh ấy đã tới chỗ của cô?” Lý Yến hỏi thẳng.
Nghe Lý Yến hỏi vậy, Lý Vũ Hân ngây người, cô không biết nên trả lời thế nào nên mới nói: “Anh ấy là chồng của cô, chuyện này cô nên đi hỏi anh ấy chứ không phải là hỏi tôi.

Tôi chỉ có thể nói với cô rằng, tôi không chắc chắn anh ấy có đến chỗ tôi hay không nhưng tôi chưa từng gặp anh ấy, giữa tôi và anh ấy càng không có những chuyện khác.
Lý Yến lắc đầu rồi nói: “Cô hiểu nhầm rồi, tôi hỏi cô chuyện này không phải để điều tra chuyện gì, càng không phải là để truy cứu.

Tôi chỉ muốn xác nhận một chuyện.

Thực ra cô không nói thì tôi cũng có thể khẳng định anh ấy nhất định đã tới chỗ của cô.

Ba ngày trước anh ấy nói với tôi công ty của anh ấy bên Việt Châu có chuyện, anh ấy phải đi gấp một chuyến để xử lý rồi tôi không thấy anh ấy đâu nữa.

Mãi đến khi trước đám cưới một ngày, tôi vẫn không tìm thấy người đâu.
Tôi cũng không còn cách nào khác, có một số việc tôi phải liên hệ với anh ấy nên tôi đã tới công ty, hy vọng có thể tìm được người đi cùng với anh ấy để tìm được anh ấy.

Nhưng người trong công ty lại nói cho tôi biết anh ấy không hề đi Việt Châu, bên công ty càng không xảy ra chuyện gì.

Tôi còn tưởng rằng anh ấy xảy ra chuyện gì nên nhờ cảnh sát xem anh ấy đang ở đâu.

Cuối cùng mọi thứ rõ ràng, anh ấy lên cao tốc, lái xe thẳng về phía M thành.

Tôi bảo bọn họ không điều tra nữa, nếu tiếp tục điều tra nhất định kết quả là anh ấy tới M thành gặp cô.


Bởi vì theo những gì tôi biết, ở M thành anh ấy chỉ có liên hệ với một mình cô, tôi cũng nhớ anh ấy từng nói cô ở M thành.”
“Tôi nói là cô hiểu lầm tôi là vì tôi hỏi cô câu này không phải là để truy cứu điều gì mà tôi chỉ muốn xác nhận cô quan trọng như thế nào trong lòng anh ấy.

Mặc dù cô không nói nhưng từ ánh mắt của cô tôi cũng có thể nhìn ra anh ấy đã từng tới chỗ của cô đúng không?” Lý Yến tiếp tục nói.
“Đúng, đúng là anh ấy đã tới chỗ tôi, tôi cũng không dám chắc chắn mà chỉ dựa vào suy đoán của mình.

Nơi tôi ở là trường Đại Sơn, nơi này rất hẻo lánh bình thường không có người ngoài tới đây nhưng buổi sáng hôm đó khi tôi ngủ dậy làm vệ sinh phát hiện ra rất nhiều đầu mẩu thuốc lá bên ngoài cửa sổ.

Tôi rất quen thuộc với loại đầu thuốc lá này, là loại mà từ trước tới giờ anh ấy vẫn hút.

Hơn nữa ở đó không bán loại thuốc này, cũng không phải là loại thuốc mà những người nông dân ở đó có đủ tiền mua.

Vậy nên tôi đoán anh ấy đã từng tới chỗ tôi.

Cũng bởi vì như vậy nên tôi mới vội vàng từ đó trở về đây, cũng chỉ để đứng trước mặt hỏi anh ấy một câu có phải anh ấy đã tới chỗ của tôi không.

Lúc trước tôi không hề biết chuyện hai người kết hôn, nếu biết tôi đã không về và càng không xông vào tiệc cưới của hai người.” Lý Vũ Hân do dự một lát rồi nói nốt.
“Cô trở về là đúng, giống như những gì tôi đã nói trong đám cưới, người phụ nữ đáng ra sẽ xuất hiện trong đám cưới này là cô chứ không phải là tôi.

Người nên trở thành vợ chồng, nhận được lời chúc phúc của mọi người là hai người chứ không phải là tôi và anh ấy.

Người sai là tôi, là tôi đã chia tách hai người, tôi mới là người có tội.” Lý Yến lắc đầu nói..