"Độc Lang, loại phụ nữ này không cần thì không cần, cô ta muốn đi anh cứ để cô ta đi đi, chuyện đến nước này tôi cũng không cần phải giấu anh nữa, tôi nói cho anh biết, cô ta là kẻ lừa đảo, cô ta vẫn luôn lừa gạt anh, lợi dụng anh, anh có biết không? Anh tự mình nhìn thử xem, thực ra cô ta vốn chẳng hề có thai." Bọ Cạp đứng tại chỗ do dự thật lâu, cuối cùng mới rống với Diệp Lăng Thiên, sau đó lấy từ trong túi ra tờ đơn của bệnh viện đưa đến trước mặt Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên nhíu mày, cầm lấy tờ đơn, đọc chầm chậm, đọc một lúc lâu, cuối cùng mới từ từ vo tờ đơn lại thành viên rồi quăng vào thùng rác bên cạnh.
"Anh nhìn thấy chưa? Lúc này anh hẳn là đã nhận ra bộ mặt thật của cô ta rồi đúng không? Tôi vốn không muốn nói với anh những lời này, bởi vì hôm nay là ngày cưới của anh, hai người cũng đã đăng kí kết hôn rồi, cô ta đã là vợ của anh, tôi không muốn anh buồn, tôi hy vọng anh có thể hạnh phúc, vì vậy, tôi đã không nói với anh những điều này.
Hôm nay tôi đến tìm cô ta, chỉ để cảnh cáo cô ta, tôi hy vọng cô ta sẽ không coi anh như là kẻ ngốc, coi tất cả mọi người trên thế giới như là kẻ ngốc bị cô ta lừa gạt, tôi hy vọng sau này cô ta có thể đối xử chân thành với anh, chỉ như vậy thôi.
”Bọ Cạp từ tốn giải thích.
Diệp Lăng Thiên chậm rãi lấy trong túi ra một điếu thuốc rồi châm lên, hít một hơi rồi hỏi Bọ Cạp: "Cô lại đi điều tra cô ấy sao?"
Bọ Cạp bị lời nói của Diệp Lăng Thiên làm cho khựng lại, cúi đầu nói: "Đúng vậy, tôi muốn thay anh tìm hiểu rõ ràng cô ta rốt cuộc là người như thế nào, muốn tìm hiểu rõ cô ta rốt cuộc có thai hay không."
"Có thai thì sao? Không có thai thì sao? Đúng vậy, nguyên nhân tôi và cô ấy kết hôn quả thật là vì cô ấy đã có thai.
Nhưng từ lúc tôi quyết định kết hôn với cô ấy, chính xác hơn là từ khi đăng ký kết hôn với cô ấy, cô ấy có thai hay không thật ra đã không quan trọng nữa.
Vả lại, cho dù cô ấy có thai hay không, cô ấy cũng sẽ không lừa gạt tôi, càng đừng nói là lợi dụng tôi.
Bọ Cạp, tôi biết cô quan tâm đến tôi, nhưng mà, với tư cách là một người bạn, với tư cách là một người em, sự quan tâm của cô phải kiềm chế lại, phải có mức độ.
Sự quan tâm thái quá sẽ không mang lại cho tôi sự ấm áp mà là sự rắc rối, cô biết chứ? Trong đám cưới hôm nay gây ra rắc rối lớn như vậy, cô phải chịu 80 phần trăm trách nhiệm." Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt nói.
"Có liên quan gì tới tôi? Tôi chỉ là nói ra sự thật mà thôi, tôi sai sao?"
"Cô không sai, nhưng Bọ Cạp à, điều tôi muốn nói với cô là, ngay cả khi kết quả xét nghiệm mà cô lấy ra là đúng, thì điều đó có nghĩa là lúc trước Lý Yến chắc chắn đã xảy ra sai sót gì đó, cô ấy tuyệt đối sẽ không lấy chuyện đó để gạt tôi, càng đừng nói là lợi dụng tôi, dùng chuyện này để ép tôi kết hôn với cô ấy.
Cô ấy là một người phụ nữ mà trong mắt không chứa nổi nửa hạt cát.
Tờ đơn mà cô cho cô ấy xem khiến cô ấy nảy sinh nghi ngờ về việc mình có thai hay không, cô ấy sợ mình không có thai, sợ mình thực sự trở thành người lừa dối và đe dọa tôi, cho nên sau khi nhìn thấy Lý Vũ Hân, cô ấy đột nhiên quyết định không kết hôn.
Nếu tôi đoán không nhầm thì lúc này cô ấy chắc chắc đã đến bệnh viện rồi.
Bọ Cạp, cô biết không, cô vốn không nên lấy đơn này ra khỏi bệnh viện, hơn nữa càng không nên đưa cho cô ấy xem" Diệp Lăng Thiên thở dài mà nói, sau đó đi ra ngoài.
"Anh đi đâu vậy? Đến bệnh viện sao?" Bọ Cạp hỏi.
"Tôi đi mời rượu" Diệp Lăng Thiên vừa đi vừa lắc đầu, nhàn nhạt nói, sau đó đi ra khỏi phòng trang điểm.
Diệp Lăng Thiên đi ra ngoài, sau đó dẫn đám người Chu Ngọc Lâm, Trần Tuấn Lương đi mời rượu hết bàn này đến bàn khác, bất kể như thế nào, những người khác đến dự lễ cưới chính là đã nể mặt họ, cũng chính là khách của họ, đám cưới hôm nay ầm ĩ đến như vậy, anh càng cần phải nhiệt tình và lịch sự hơn, vì vậy việc mời rượu của Diệp Lăng Thiên gần như là ai đến mời cũng không từ chối, hết chén này đến chén khác.
Chưa từng thấy qua ai đám cưới mà đi mời rượu là chú rể dẫn theo mấy người đàn ông đi mời, tiệc tàn, khách khứa cũng đã tốp năm tốp ba mà rời đi.
Bản thân Diệp Lăng Thiên cũng uống đến mức mặt đỏ bừng ngồi trên ghế, một trận mời rượu vừa nãy, mặc dù thỉnh thoảng có đám người Chu Ngọc Lâm giúp uống giùm, nhưng bản thân Diệp Lăng Thiên cũng đã uống hơn hai cân rượu.
Diệp Lăng Thiên lắc lắc cái đầu đã hơi choáng váng, nói với Diệp Sương: "Diệp Sương, đi tìm nhân viên phục vụ pha cho anh ấm trà, anh cảm thấy hơi choáng."
"Chu Ngọc Lâm, cậu với người của khách sạn đi kiểm kê lại thuốc lá và rượu bia còn thừa, xử lý những chuyện ở đây một chút.
Trần Tuấn Lương, vừa nãy cố ý không để cậu uống rượu, cậu chạy xe của tôi, giúp tôi đưa mẹ vợ và mấy người lớn tuổi của nhà bà ấy về đi, nãy tôi thấy là, các bà ấy mới nãy vừa xuống, cậu mau xuống đi, sau khi đưa họ về xong thì tới đón tôi" Diệp Lăng Thiên xoa xoa huyệt Thái Dương của mình bắt đầu dặn dò.
Đợi sau khi mọi người đều đi rồi, Diệp Lăng Thiên mới kêu Vương Lực đến, ngồi ở một bên nói: "Vương Lực, tôi uống hơi nhiều, đầu óc không tỉnh táo lắm, tất cả mọi chuyện ở đây đều giao cho cậu.
Chút nữa cậu giúp thanh toán tiền của khách sạn, còn có tiền của cửa hàng trang điểm.
Đây là thẻ tín dụng của tôi.
À, đúng rồi, tiền mừng cậu giúp tôi gom lại đi, phân tiền của họ hàng bạn bè của ba mẹ Lý Yến và bạn bè của Lý Yến ra, đến lúc đó đống tiền mừng này tôi phải đưa cho họ.
Còn lại nhìn xem còn chuyện gì thì cậu giúp tôi xử lý hết đi.
Chút nữa tôi phải đến nhà Lý Yến, có chuyện gì cậu gọi điện thoại cho tôi đi."
"Anh, chị dâu đâu? Sao không thấy chị ấy đâu? Chị ấy không có việc gì chứ?" Diệp Sương bưng trà lại hỏi.
"Yên tâm, cô ấy không có việc gì đâu, hẳn là không có việc gì đâu" Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt nói.
"Nhưng mà chị ấy đi đâu rồi? Tối nay chính là đêm tân hôn của anh, chị ấy đừng có mà không về nhà nha" Diệp Sương vẫn cảm thấy có chút lo lắng.
"Em yên tâm, sẽ không đâu, cô ấy nhất định sẽ trở về.
Chút nữa em đi về trước đi, anh gọi điện thoại cho cô ấy, nhưng mà cô ấy không bắt máy, em về nhà đợi đi, cô ấy không có chìa khóa, lỡ như cô ấy trở về, em mở cửa cho cô ấy" Diệp Lăng Thiên nói tiếp.
"Vậy được rồi, anh cẩn thận chút, đã uống rượu bia thì đừng lái xe, em gọi xe về trước" Diệp Sương gật đầu, sau đó liền rời đi.
Diệp Lăng Thiên cũng gật đầu, đợi sau khi Diệp Sương đi rồi anh cũng chậm rãi đi xuống lầu.
Hôm nay uống rượu hơi nhiều, quan trọng nhất là, những việc xảy ra ngày hôm nay khiến anh cảm thấy không vui, rất bực bội, đồng thời, cũng có chút đau khổ và chua xót.
Tâm trạng càng không tốt, càng khiến anh cảm thấy say, cảm thấy đau đầu.
Diệp Lăng Thiên không đi thang máy, vừa hút thuốc vừa chậm rãi theo lối cầu thang thoát hiểm đi xuống lầu, cuối cùng đi thẳng đến bãi đỗ xe của khách sạn..