“Con bé bao nhiêu tuổi? Anh nói xem con bé bao nhiêu tuổi rồi? Năm nay con bé đã hai mươi mốt rồi, đừng nói là hẹn hò, dù kết hôn luôn cũng là hợp pháp đó.
Người ta đại học đã cho phép kết hôn rồi, anh đừng ngăn cấm người khác tự do yêu đương giống gia trưởng thời phong kiến thế được không? Một cô gái hai mươi mốt tuổi hẹn hò anh còn muốn can thiệp?” Lý Vũ Hân tức giận nói.
Nghe thấy Lý Vũ Hân nói như thế, Diệp Lăng Thiên mới chợt bừng tỉnh.
Đúng nhỉ, em gái anh trông từ nhỏ đến lớn cũng đã hai mươi mốt tuổi rồi, đừng nói là hẹn hò, dù có kết hôn cũng là hợp tình hợp lý.
Chỉ là ở trong lòng Diệp Lăng Thiên, em gái mình vẫn luôn là một bé gái mà thôi, đến bây giờ cũng chưa từng nghĩ đến việc có một ngày Diệp Sương sẽ hẹn hò.
Sau khi nghe Lý Vũ Hân nói, anh hơi lúng túng ngồi xuống, ngượng ngùng nói: “Đúng nhỉ, anh quên mất năm nay con bé đã hai mươi mốt tuổi, đã đến tuổi hẹn hò rồi.”
“Vốn dĩ là thế mà, sinh viên đại học hẹn hò là chuyện rất bình thường, anh nhìn xem có mấy sinh viên đại học chưa từng hẹn hò chứ, nam nữ ở gần nhau, trong lòng không có suy nghĩ gì mới là không bình thường.
Khi em nói chuyện yêu đương còn chưa được hai mươi tuổi kia.” Lý Vũ Hân nói, chợt nhớ tới lúc mình học đại học, cảm thấy hơi hoài niệm.
“Vốn dĩ là một chuyện rất tốt đẹp, chỉ là em tìm nhầm người.” Lý Vũ Hân lại nói.
“Nhưng dù gì anh cũng phải biết rõ tình hình chứ, ví dụ như nhân phẩm đối phương thế nào, điều kiện gia đình ra sao, lỡ con nhóc này chịu thiệt thòi thì phải làm sao?” Diệp Lăng Thiên lại bắt đầu lo lắng, những điều anh lo lắng gần như là nỗi lo của tất cả bậc phụ huynh.
“Chịu thiệt thòi cái gì? Diệp Sương đã là người trưởng thành, trên pháp luật đã đến tuổi lập gia đình luôn rồi, anh đừng ở đây lo lắng nữa được không.
Hơn nữa nếu hẹn hò thì nói đến chuyện chịu thiệt thòi cái gì? Hai chúng ta ở bên nhau có phải em cũng nên cảm thấy mình bị thiệt thời không? Chuyện này tốt nhất anh đừng quan tâm, Diệp Sương nên có cuộc sống của con bé, mình hẹn hò, ai cũng không hy vọng bị người khác can thiệp vào, dù ba mẹ mình hay người nhà cũng thế, điều này em là người hiểu rõ nhất.
Cho nên Lăng Thiên, hẹn hò là một chuyện vô cùng tốt đẹp, dù mối tình này có kết quả hay không, anh cũng không nên quấy rầy hồi ức tốt của bản thân con bé.” Lý Vũ Hân chậm rãi khuyên.
Diệp Lăng Thiên ngây người, sau đó gật đầu, anh đồng ý với lời của Lý Vũ Hân, anh cũng không phải một người không thoáng, nhưng anh chưa từng học đại học, không biết cuộc sống đại học như thế nào, trong suy nghĩ của anh trường đại học cũng là trường học, ở trường chính là học sinh, nên học tập như hồi cấp hai cấp ba, chứ không được hẹn hò, giờ Lý Vũ Hân nói như thế, anh cũng đã hiểu rồi.
“Em là phụ nữ, có lẽ con bé sẽ chịu nói với em những chuyện này, cho nên đợi em đi công tác về thì tìm cơ hội hỏi chuyện giúp anh nhé.
Dù anh sẽ không can thiệp chuyện hẹn hò của con bé, nhưng anh vẫn hy vọng mình có thể tìm hiểu tình huống cơ bản, ít nhất anh cũng yên lòng hơn.
Dù con bé đã là người trưởng thành, nhưng trên chuyện nam nữ, con bé còn rất non nớt, có một vài chuyện nếu đi sai đường thật sự sẽ tạo thành tổn thương cả đời cho một cô gái, dù sao con bé vẫn chỉ là một sinh viên chưa ra khỏi môi trường học tập, không biết rõ sự tàn khốc tối tăm của xã hội, anh vẫn hy vọng mình có thể hiểu được một bài chuyện để bảo vệ con bé.” Cuối cùng Diệp Lăng Thiên nói.
“Ừm, em biết, được rồi, đợi em trở về sẽ làm gián điệp cho anh.” Lý Vũ Hân cười khẽ, đồng ý với Diệp Lăng Thiên.
“Em đi chuẩn bị đồ đạc đi, hôm nay anh dọn dẹp là được rồi.” Sau khi ăn cơm xong, Diệp Lăng Thiên nói.
“Được rồi, vậy thì anh rửa đi, em đi chuẩn bị đồ đạc.” Lý Vũ Hân cũng thản nhiên đồng ý, đi về phòng của mình.
Diệp Lăng Thiên dọn dẹp bàn ăn, sau đó rửa bát, đứng trên ban công hút một điếu thuốc, nghĩ đến việc Lý Vũ Hân muốn xa nhà nửa tháng thì không vui lắm, đây là cảm xúc rất bình thường, sau khi trong lòng bạn nhớ một người, quen với sự tồn tại của người đó rồi, dù chỉ là một ngày không gặp bạn cũng sẽ thấy rất khó chịu, cho nên người xưa có câu, một ngày không gặp như cách ba thu.
Diệp Lăng Thiên đi tới trước cửa phòng Lý Vũ Hân, đẩy cửa một cái, cửa không khóa, anh bèn đi thẳng vào trong.
Lúc này Lý Vũ Hân đang dọn dẹp quần áo treo trong tủ.
“Thời tiết ở thành phố Y rất lạnh, mang áo khoác dày theo đi.” Diệp Lăng Thiên nói.
“Ừm, em biết, em xem tin tức thời tiết bên kia rồi, nhiệt độ hơi thấp, nhưng cũng không quá lạnh, em mang một cái áo lông theo rồi.” Lý Vũ Hân gật đầu.
“Trong thẻ còn tiền không? Nếu không có tiền thì bảo tài vụ dự chi cho em mấy tháng tiền lương đi.” Diệp Lăng Thiên nói tiếp.
“Anh tưởng em ngốc sao, đây là đi công tác cho công ty, em mới sẽ không sử dụng tiền của mình đâu.
Em đi công tác có dẫn một nhân viên tài vụ theo, em cần lo lắng chuyện tiền nong à?” Lý Vũ Hân cười.
“Mang theo tiền trên người vẫn đảm bảo hơn được một chút, lỡ xảy ra chuyện gì trên người có tiền cũng có thể giải quyết vấn đề.” Diệp Lăng Thiên nhắc nhở.
“Biết rồi, em vừa mới nhận lương tháng này, trong thẻ có ba mươi triệu đã đủ rồi.” Lý Vũ Hân gật đầu, nhìn Diệp Lăng Thiên, đột nhiên đi qua ôm lấy Diệp Lăng Thiên hỏi: “Đồ ngốc, có phải không nỡ để em đi không.”
Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Vũ Hân, một lúc sau mới gật đầu nói: “Ừm, đúng là hơi không nỡ.”
“Được rồi, em chỉ ra ngoài nửa tháng thôi mà, thời gian trôi nhanh lắm.
Anh yên tâm đi, thời gian này anh cũng sẽ không có quá nhiều thời gian để nghĩ đến em đâu.
Công ty đang phát triển toàn diện mảng kinh doanh đồ ăn vặt, sáu cửa hàng còn lại đều đang trong quá trình phát triển, rất nhiều việc cần anh xử lý.
Anh lại còn phải lo cả chuyện của bên công ty an ninh nữa nên sẽ rất bận, có lẽ sẽ bận đến mức không còn thời gian để nghĩ đến em luôn ấy chứ.” Lý Vũ Hân cười nói.
“Ừ, anh sẽ theo dõi sát sao những chuyện này.” Diệp Lăng Thiên gật đầu.
“Anh đúng là không biết lãng mạn gì cả, không biết nói câu gì dễ nghe cho em nghe à?” Lý Vũ Hân bĩu môi.
“Nói gì bây giờ?”
“Ví dụ như dù có bận hơn nữa cũng sẽ nhớ đến em hay gì đó chẳng hạn.”
Nghe Lý Vũ Hân nói vậy, Diệp Lăng Thiên mỉm cười, ôm cô và nói: “Anh sẽ không nói những lời đó đâu, rất nhiều điều anh không nói ra miệng, nhưng anh thật sự không nỡ rời xa em.
Vũ Hân, nếu thời gian và điều kiện cho phép, chúng ta vẫn kết hôn nhé, được không?”
Nghe Diệp Lăng Thiên nói vậy, Lý Vũ Hân cũng ôm chặt lấy anh, cô hỏi: “Anh đang cầu hôn em à? Chẳng nghiêm túc gì cả, quá thiếu sự long trọng.”
“Vậy phải cầu hôn thế nào? Anh không hiểu lắm.”
“Anh không xem phim Hàn à! Đầu tiên phải tạo cho em một bất ngờ để em không bao giờ quên, sau đó phải có nhẫn cầu hôn, ít nhất anh cũng phải làm cho nghiêm túc, hoành tráng một chút.
Anh quỳ một gối xuống, hỏi xem em có đồng ý gả cho anh không?” Lý Vũ Hân dựa vào lòng ldt rồi nói.
“Vậy em đồng ý gả cho anh không?” Diệp Lăng Thiên hỏi.
“Anh còn chưa cầu hôn thì sao em trả lời anh được! Chẳng lẽ em nói em không đồng ý gả cho anh thì anh cũng không định cầu hôn em luôn đúng không?”
“Không phải vậy!” Diệp Lăng Thiên mỉm cười trả lời