Năm Đó Giáp Sắt Động Đế Vương

Chương 249: Đồng hành cùng với người đẹp (11)






“Còn có ai khác trong nhà em không?” Diệp Lăng Thiên muốn xác nhận trong nhà còn có những người khác hay không.

“Có, mẹ em, anh tư và chị năm của em làm việc ở ruộng, có lẽ sắp trở về ăn cơm, nếu không thì em xuống ruộng gọi bọn họ về nhé.” Cô gái nhỏ nói.

“Không cần, bọn anh chờ ở đây một chút là được.”

“Cô bé, nhà em có tổng cộng mấy anh chị em vậy?” Lý Vũ Hân nghe cô gái nhỏ nói anh tư chị năm thì mở to hai mắt hỏi.

“Nhà của em có sáu anh chị em, em nhỏ nhất. Có anh cả, chị hai, chị ba anh tư, chị năm, còn em là út sáu.” Cô gái nhỏ cười cười nói, nụ cười rất đẹp.

“Sáu người? Trời ơi.” Lý Vũ Hân khó tin nhìn cô gái nhỏ. . ngôn tình sủng


“Năm nay em mấy tuổi.”

“Năm nay em mười lăm tuổi.”

“Em đang đi học sao?”

“Em học trường cấp hai.”

“Trường học của em có ở đâu? Cách đây có xa không.”

“Không tính quá xa, nằm ở trấn của chúng em, đi đường mấy tiếng là đến.” Cô gái nhỏ mỉm cười nói.

“Từ chỗ này đi đến trấn trên đúng là rất lâu, có lẽ khoảng năm tiếng.” Lý Vũ Hân nghe trường học ở trấn trên thì không khỏi cảm thán nói một câu.

“Không cần, chỉ cần ba tiếng là đến nơi.” Cô gái nhỏ lắc đầu nói.

“Em tên là gì.” Diệp Lăng Thiên lại hỏi. “Em tên là Vương Tuyết.”

Diệp Lăng Thiên ngồi trò chuyện với cô gái nhỏ, mặc dù tuổi Vương Tuyết không lớn nhưng lại rất chững chạc, cách nói chuyện giống như người lớn, không bao lâu thì có người đi tới từ bên ngoài.

“Mấy người mẹ em và anh em đã trở về rồi.” Vương Tuyết vừa nói vừa đi ra gọi: “Mẹ, đồng đội của anh cả tới nói anh ấy trở về thăm chúng ta.”

Diệp Lăng Thiên cũng đứng lên đi ra ngoài. Anh vừa ra cửa thì nhìn thấy một người phụ nữ hơn sáu mươi tuổi (Thật ra bà ta chỉ hơn năm mươi tuổi, bởi vì lao động quanh năm cho nên có vẻ già dặn hơn nhiều so với tuổi thật) mang theo một chàng trai trẻ tuổi và một cô gái khiêng nông cụ đi đến.


Ba người có chút kinh ngạc nhìn Diệp Lăng Thiên và Lý Vũ Hân.

“Cậu là đồng đội của Dũng sao?” Người phụ nữ hỏi Diệp Lăng Thiên.

“Đúng vậy, cháu là đồng đội của Vương Dũng, cháu đã xuất ngũ cho nên anh ấy nhờ cháu về nhà thăm bác một chút, bởi vì anh ấy có nhiệm vụ rất quan trọng, cho nên không thể trở về.” Diệp Lăng Thiên gật đầu nói.

“Mau vào nhà ngồi đi, Tuyết, con đã nấu cơm chưa? Con đi lên trên nóc nhà lấy thịt khô xuống nấu đi. Lực đến nhà chú ba của con mang một chai rượu đến đây.”

Người phụ nữ nghe xong thì vội vàng cười, sau đó dặn dò mấy người con đi làm việc, cuối cùng lại nói với một cô gái khác: “Vũ, con đi lấy loại trà mới vừa thu hoạch đến đây pha trà cho khách.”

“Bác gái, thật sự không cần khách khí như vậy đâu.” Diệp Lăng Thiên có chút ngại ngùng.

“Ở nông thôn nên không có gì thứ tốt tiếp đãi hai người, không cần để ý không cần để ý, ngồi xuống đi.” Mẹ Vương Dũng cũng có chút căng thẳng.

“Bác gái đừng khách sáo, cháu và Vương Dũng là đồng đội, là anh em, nhà anh ấy cũng là nhà của cháu, cháu không phải là người ngoài, bác không cần khách sáo.”

“Cháu và Dũng là đồng đội sao, đứa nhỏ này, năm đó nhờ chú ba của nó giúp đỡ tham gia vào quân ngũ, vừa đi đã mười mấy năm cũng không thấy trở về, một năm cũng hiếm khi viết thư về nhà. Đúng vậy, có vẻ cháu cũng gần bằng tuổi nó, đây là vợ cháu sao? Thật là dễ thương, xinh đẹp.” Mẹ Vương Dũng nhìn Lý Vũ Hân cười nói.

Từ vợ này đúng là không dễ nghe, giống như trong đó có nghĩa đen, nhưng ở nhiều nơi thì có nghĩa là vợ, ý của bà ta chắc chắn không phải là theo nghĩa đen, Diệp Lăng Thiên và Lý Vũ Hân biết chuyện này. Nhưng mẹ Vương Dũng vừa nói như vậy thì Lý Vũ Hân và Diệp Lăng Thiên đều xấu hổ.

“Bác gái, bộ đội của chúng cháu rất đặc biệt, không được phép liên lạc với bên ngoài quá nhiều, cho dù viết thư về nhà cũng sẽ có người kiểm tra, chúng cháu gần như chưa được về nhà, bác cũng không nên trách Vương Dũng.” Diệp Lăng Thiên châm điếu thuốc cười nói.

“Bác không trách nó, nhưng nhiều năm không gặp nó nên rất nhớ, nó nói trong bộ đội rất tốt, bọn bác cũng yên tâm. Nó coi như đi khỏi núi lớn. Chỉ hy vọng nó có thể lấy vợ sinh con, vậy thì ba của nó trên tời có linh thiêng cũng yên tâm.” Mẹ Vương Dũng vừa nói đến ba Vương Dũng thì không cầm được nước mắt.


“Ba của anh ấy?” Diệp Lăng Thiên hỏi.

“Đã mất rồi, bởi vì sinh bệnh, khoảng sáu bảy năm trước.”

“Cháu xin lỗi.” Diệp Lăng Thiên gật đầu, ánh mắt trầm xuống.

“Bác gái, tình hình trong nhà thế nào?” Diệp Lăng Thiên nhìn căn nhà hơi cũ nát nên hỏi.

“Cháu cũng thấy rồi, trong nhà có sáu đứa con, thằng cả tham gia quân ngũ, nghe lời nhất, mỗi tháng có thể gửi về nhà không ít tiền, bé hai bé ba đã gả ra ngoài, hai năm trước thằng tư sinh bệnh nên tài sản trong nhà dùng để chữa bệnh hết. Hiện tại chỉ có thằng tư và bé năm ở nhà giúp đỡ làm việc, bé sáu đang đi học, mỗi năm tốn không ít tiền. Lúc đầu bác không muốn nó đi học tiếp, con gái học nhiều thì có ích lợi gì, sớm muộn gì cũng lập gia đình, nhưng thằng cả không cho, nó viết thư về nói nhất định phải cho bé sáu đi học, hơn nữa còn nói phải vào đại học, nó sẽ chịu trách nhiệm. Haiz, thằng hai và thằng tư vẫn chưa lấy vợ, trong nhà không có tiền, còn cho bé sáu đi học, đúng là không biết phải làm gì bây giờ.” Mẹ Vương Dũng thở dài.

“Vương Dũng nói rất đúng, nên cho cô bé đi học, chỉ có đi học mới có thể ra khỏi núi lớn, tương lai mới có cuộc sống tốt hơn. Cậu tư và bé năm vẫn luôn ở nhà làm việc thì một năm trong nhà thu thập khoảng bao nhiêu?” Diệp Lăng Thiên gật đầu nói. Ở nông thôn này, tư tưởng trọng nam khinh nữ vẫn còn nặng nề, không thể trách mẹ Vương Dũng có tư tưởng lạc hậu được.

“Ngoại trừ ăn uống thì mỗi năm có khoảng hai mươi triệu, mỗi năm thằng cả có thể gửi về hơn ba mươi triệu, cộng lại cũng khoảng sáu mươi triệu. Nhưng trong nhà còn phải ăn mặc, bé sáu còn đi học, mỗi năm cũng không còn lại bao nhiêu tiền. Năm trước thằng tư hỏi cưới vợ, nhưng người ta đòi sinh lễ chín mươi triệu, nhà bác làm gì có nhiều tiền như vậy, đó là một cô gái tốt, cuối cùng thất bại, sau đó gả cho người khác.” Mẹ Vương Dũng chán nản.

“Vì sao một năm lại có thu nhập thấp như thế? Trong nhà có mấy người làm việc mà.” Diệp Lăng Thiên vô cùng kinh ngạc, ngoại trừ ăn uống thì mỗi năm chỉ kiếm được gần hai mươi triệu, hơn nữa có ba người làm việc, chuyện này thật khó tin.

“Như vậy đã không tệ rồi, sức lao động nhà bác không tệ, một năm có thể bán không ít đồ, trong nhà không có trẻ con, quanh năm suốt tháng cũng chỉ đủ ăn, trên cơ bản không dư lại được bao nhiêu. Ở đâu không thể so sánh với trấn trên, cũng không thể so sánh với mấy thôn bên ngoài, chỗ đó rất thuận tiện, có đồ gì bán được thì sẽ bán, còn ở đây không có đường, xe không vào được, muốn bán thứ gì thì mình phải tự ra ngoài bán.” Mẹ Vương Dũng lẩm bẩm nói với Diệp Lăng Thiên.