Năm Đó Giáp Sắt Động Đế Vương

Chương 152: Sự giúp đỡ của chị dâu (2)






“Có phải đang lén nói chuyện điện thoại với chị dâu em không?” Diệp Lăng Thiên vừa cúp điện thoại, Diệp Sương không biết từ khi nào mà đã chạy ra đằng sau của anh, cười hi hi hỏi Diệp Lăng Thiên với vẻ ám muội.

“Sau này đừng có kêu bậy bạ nữa, chị dâu gì chứ, căn bản không có chuyện này, trước đây đều là hiểu lầm, anh và Hiểu Tinh chỉ là bạn bè bình thường, sau này không được kêu như thế nữa, nghe chưa?” Diệp Lăng Thiên giả vờ tức giận mà nói.

“Hiểu lầm là sao a? Tấm ảnh đó có thể là giả được sao? Hơn nữa, chị dâu người ta còn không có cảm thấy em kêu sai nữa mà, anh để bụng làm gì chứ? Thật đúng là.” Diệp Sương căn bản không phục tùng Diệp Lăng Thiên.


“Anh lười nói với em, đúng rồi, em ôn tập thế nào rồi? Khi nào thi cuối kỳ?” Diệp Lăng Thiên chuyển chủ đề hỏi. Anh biết chuyện giữa anh và Hứa Hiểu Tinh có giải thích với Diệp Sương thế nào cũng không giải thích rõ được, cho nên cũng lười giải thích.

“Cuối tuần sau thi cuối kỳ, thi xong là nghỉ hè rồi.” Diệp Sương cười hi hi nói.

“Em còn muốn được nghỉ, em chưa nghỉ ngơi đủ sao? Ôn tập thế nào rồi? Cảm thấy mình có thể qua không? Nghe Hiểu Tinh nói, nếu như không qua thì chỉ có thể sắp xếp giáng cấp cho em học lại vào năm học sau rồi, như vậy thì phải lỡ một năm.” Diệp Lăng Thiên quan tâm mà hỏi.

“Anh yên tâm đi, em gái anh là ai chứ, một kỳ thi nhỏ nhoi có thể làm khó em sao? Anh cứ yên cái bụng đi, em còn không lo lắng thì anh lo cái gì chứ.” Diệp Sương vẫn bộ dạng cười hi hi.

“Mấy ngày nay vẫn nên đọc nhiều sách một chút, cẩn thận một chút luôn là chuyện tốt. Thời gian không còn sớm nữa, ngủ sớm chút đi.” Diệp Lăng Thiên nói.

“Giờ này sao mà ngủ được a, anh cũng nghe thử bên ngoài kìa, anh cảm thấy giờ này có thể ngủ được không?” Diệp Sương chỉ trái chỉ phải rồi nói.

Diệp Lăng Thiên sững sờ, lắng nghe thử, sau đó chỉ đành cười khổ, quả thực là vậy, chỗ này là trại tị nạn, hơn nữa chật ních người, tuy bây giờ đã hơn chín giờ tối rồi, nhưng cả toà nhà quả thực náo nhiệt vô cùng, có đánh con, có hát hò, có cãi vã, còn có nấu nướng, thanh âm rất ồn ào, chẳng khác gì chợ rau buổi sáng, hơn nữa nhà dân ở đây căn bản không có cách âm gì cả, giờ này mà muốn đi ngủ, quả thực cần phải có chút công sức.


“Ngủ không được thì lên giường nằm một chút cũng được, em không ngủ anh ngủ đó. Anh đi tắm trước đây.”’Diệp Lăng Thiên nói xong, sau đó đi vào nhà lấy khăn lông và xô đến ống nước ngoài hành lang cửa nhà mình hứng một xô nước, rồi đi vào toilet ở cuối hành lang để tắm.

Anh tắm xong quay về, sau đó là Diệp Sương đi tắm. Một cô nương như Diệp Sương làm gì dám đến toilet công cộng để tắm chứ? Lỡ như có sắc lang thì làm sao? Cho nên Diệp Sương chỉ đành đóng cửa nhà lại, dùng một cái chậu tắm lớn để tắm, lúc Diệp Sương tắm rửa, Diệp Lăng Thiên chỉ có thể đóng cửa đi ra ngoài, đóng cửa lại cho Diệp Sương, dặn đi dặn lại Diệp Sương là phải khoá lại cửa từ bên trong, rồi kiểm tra xem rèm cửa sổ trong nhà đã được kéo kỹ càng hay chưa, sau đó Diệp Lăng Thiên mới yên tâm đi xuống lầu dạo.

Thực ra khi làm những điều này, trong lòng anh cảm thấy rất chua xót và buồn bã. Em gái của anh Diệp Sương thực ra còn ưu tú, hiểu chuyện hơn phần lớn các cô gái ở độ tuổi này, tuy nhiên, vì sinh ra trong gia đình này nên cô không thể tận hưởng một cuộc sống như bình thường, mặc dù Diệp Sương chưa bao giờ ai oán về cuộc sống nghèo nàn cùng cực như vậy, nhưng bản thân Diệp Lăng Thiên lại rất xấu hổ và tự trách mình, bởi chính sự bất lực của mình đã khiến em gái anh không thể sống một cuộc sống thoải mái hơn một chút.

Nghĩ đến đây, Diệp Lăng Thiên lại thở dài, châm một điếu thuốc. Kể từ khi anh giải ngũ trở về, về cơ bản trong cuộc sống của anh đã có thêm một thứ, đó là tiền, mà bây giờ đối với Diệp Lăng Thiên mà nói, nhu cầu về tiền dường như đã trở nên cấp thiết rồi. Diệp Lăng Thiên có chút tâm phiền ý loạn mà châm một điếu thuốc từ từ đi ra khỏi ‘nhà ngang’ náo nhiệt vô cùng này, nói thật, cho dù là anh thì cũng có chút không chịu nổi sự náo nhiệt ở trong ‘toà nhà ngang’ này rồi. Đi ra khỏi nhà ngang, đi qua con hẻm đen kịt thì đến con đường rực rỡ ánh đèn bên ngoài, chậm rãi đi bộ khoảng hơn mười phút, Diệp Lăng Thiên đến một cửa hàng nhỏ lấy một chai bia lạnh và một gói thuốc 12 ngàn. Lúc ra ngoài đúng lúc nhìn thấy hai quán thịt nướng ở ven đường, Diệp Lăng Thiên nhớ Diệp Sương hình như rất thích ăn xiên dê nướng, liền đi qua đó hỏi ông chủ đang bận rộn không ngừng.

“Ông chủ, nướng cho tôi năm xiên thịt dê đi.” Diệp Lăng Thiên nói với ông chủ.

Hai vợ chồng ông chủ đều đang nướng, lửa nướng cháy bùng, ngẩng đầu lên nhìn Diệp Lăng Thiên một cái, nói: “Người anh em, tôi phải nói thật với cậu, tôi không phải là không muốn bán cho cậu, có tiền ai mà không muốn kiếm có đúng không? Nhưng mà cậu cũng nhìn thấy rồi đó, tôi quả thực rất là bận, nhất thời thật sự là bận tối mặt tối mày, cậu nhìn đi, trước mặt đây đều là đồ ăn do một đống khách gọi, mọi người ai cũng ăn một bàn một bàn, gọi rất nhiều, chúng tôi làm ăn buôn bán đương nhiên phải ưu tiên chăm sóc khách hàng lớn trước, cậu chỉ mua có vài xiên thì chúng tôi chỉ có thể xếp sau cùng thôi, nhưng cậu nhìn xem, trước mặt đây thật sự là quá nhiều món được gọi rồi, cậu mà đợi thì chắc phải đợi rất lâu đó, vì vài xiên dê nướng mà để cậu đợi lâu thì trong lòng cậu cũng không thoải mái, trong lòng tôi cũng áy náy, hay là cậu đến tiệm đồ nướng khác đi, xin lỗi nha người anh em, thật sự ngại quá.”

Diệp Lăng Thiên rất bất ngờ khi nghe ông chủ trả lời như vậy, quay đầu lại nhìn một cái, trước lò nước được bày bảy tám cái bàn, gần như mỗi bàn đều ngồi đầy ắp, buôn bán vô cùng đắt hàng. Diệp Lăng Thiên nghĩ đến lời mà ông chủ nói với mình, cảm thấy cũng có lý, anh không những không cảm thấy tức giận, ngược lại còn cảm thấy ông chủ rất là tốt, ít nhất cũng vì nghĩ cho mình đợi lâu mà thiện ý nhắc nhở mình.


Diệp Lăng Thiên nhìn thời gian trên điện thoại, Diệp Sương phải tắm rất lâu, cho nên anh cũng không gấp, nói với ông chủ: “Không sao đâu ông anh, tôi không gấp, anh cứ từ từ nướng, cứ nướng của bọn họ trước đi, tôi có thể đợi được.”

“Như vậy à, vậy được, vậy tôi nướng xong đống này rồi nướng cho cậu, nhưng có thể phải nướng hơn nửa tiếng đồng hồ đó.” Ông chủ cười nói.

“Không sao, buổi tối cũng nóng, ở nhà cũng ngủ không được, dù sao cũng rảnh.” Diệp Lăng Thiên cười nói, sau đó hỏi: “Ông anh buôn bán cũng tốt thật a, có thể kiếm không ít tiền đúng không?”

“Người anh em, cậu cũng là một người chân thành, tôi cũng không gạt cậu, cái này cũng khá là kiếm được tiền, nhưng mà cũng cực lắm, đều là tiền vất vả cả, cậu xem, hai vợ chồng chúng tôi ngày ngày nghi ngút khói, trên người đen thui, sắp thành thịt xông khói luôn rồi. Hơn nữa, cũng không ngày không đêm. Nướng đồ ăn khuya thì chỉ kiếm được tiền vào buổi tối thôi, buổi tối có lúc bận đến ba bốn giờ sáng mới thu dọn, nhưng sáng sớm là phải nhân lúc sớm đi chợ lấy hàng nữa, đi trễ chút thì sợ hết hàng, cũng sợ không được hàng tốt. Vất vả lắm, kiếm mấy đồng tiền mồ hôi công sức mà thôi.” Ông chủ cười ha ha nói, nhưng Diệp Lăng Thiên vẫn có thể nhìn thấy sự hài lòng và mãn nguyện với cuộc sống hiện tại ở trên mặt của ông ta, có thể thấy, ông ta quả thực kiếm không ít tiền.