Nắm Đấm Nho Nhỏ

Chương 4: Nắm đấm thứ tư




Editor: Mini

Beta-er: Min

Thứ hai ngày hôm sau.

Sau khi hội nghị thường kỳ dành cho bác sĩ kết thúc.

"Bác sĩ Tần, cô bé ở giường bệnh số mười tám thật sự vừa ý anh rồi sao?"

Người hỏi là một bác sĩ nữ đi phía trước Tần Thận, vẻ mặt mười phần tò mò.

Tần Thận dừng lại một chút, chỉnh lại tài liệu trong tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Hạ Hải.

Hạ Hải ngậm chặt cái miệng rộng của mình lại, rất lịch sự nở một nụ cười giả tạo đến không biết xấu hổ với Tần Thận, sau đó vội vàng chuồn ra ngoài.

Nhìn bộ dạng này của anh ta, đoán chừng cả phòng đều đã biết chuyện này.

"Em thấy cô gái nhỏ kia cũng rất xinh đẹp đấy chứ, chẳng qua chỉ là tuổi tác có hơi nhỏ, chắc là không còn đi học đâu nhỉ? Đúng là có hơi không phù hợp với bác sĩ Tần của chúng ta lắm."

"Nghe nói là trong nhà có mở tiệm hoa, hẳn là không có đi học đại học."

"Tốt xấu gì cũng đã trưởng thành, đầu năm nay không phải rất phổ biến "Chồng già vợ trẻ" sao. Bác sĩ Tần anh đừng hiểu lầm, em không phải nói anh già đâu, chẳng qua chỉ là cảm thấy cũng nên thử cân nhắc cô bé đó một chút, không phải ông cụ nhà anh vẫn luôn thúc giục anh sao."

"Đúng vậy đó Tiểu Tần, vừa ý một chút là được rồi, đừng kén chọn như thế."

Các đồng nghiệp luôn xúi giục anh nắm lấy cơ hội mà yêu đương, nói ra thì đây cũng không phải là lần đầu tiên.

Thật ra thì bọn họ không thật sự cảm thấy có cô gái nào đặc biệt phù hợp với Tần Thận cả, anh suốt ngày cứ bày ra bộ dạng lạnh như băng thế này, ai mà thích hợp được cơ chứ. Chỉ là bọn họ khó có thể tưởng tượng được, dạng người như Tần Thận này thì khi yêu sẽ trở nên như thế nào, vì vậy rất muốn khai sáng giúp anh.

Cho dù đối phương là đàn ông cũng được.

Nhưng Tần Thận người này đối với ai cũng chướng mắt, đối với ai cũng không cảm thấy hứng thú, cũng được xem như một cẩu độc thân chuyên nghiệp hai tám năm rồi.

Tần Thận không để ý đến sự trêu chọc của các đồng nghiệp, ngược lại thừa dịp đồng nghiệp cười nói mà bước ra bên ngoài.

Một lát nữa anh vẫn còn phải làm cuộc phẫu thuật lớn thay các khớp ngón tay nhân tạo, đoán chừng sẽ là một trận chiến ác liệt, anh là bác sĩ mổ chính, đến sớm một chút để làm công tác chuẩn bị.

-

Tình huống của bệnh nhân lần này khá đặc biệt, tuổi đã lớn, vài lần xuất huyết, quá trình giải phẫu tương đối khó khăn. Nhưng may mà vận khí cũng không tệ lắm, ca phẫu thuật cuối cùng cũng thành công.

Sau sáu giờ trong phòng giải phẫu đi ra, trước ngực và sau lưng Tần Thận đều ướt đẫm mồ hôi.

"Bác sĩ Tần, anh vất vả rồi, uống nước đi."

Y tá Lam Tâm Duyệt từ phòng phẫu thuật theo sau ra, vừa đi vừa tháo bao tay xuống, đem một ly nước đưa cho Tần Thận.

Tần Thận nhận nước uống một ngụm, anh nhìn thấy trên đồng phục giải phẫu của các y tá cũng đều dính đầy máu và mồ hôi, thân là bác sĩ mổ chính nên ứng phó nói một câu: "Mọi người cũng vất vả rồi."

Nói xong thì đi về hướng văn phòng.

Lam Tâm Duyệt cúi đầu cười cười, tự giác đi theo phía sau Tần Thận muốn nói chuyện phiếm: "Bác sĩ Tần, em đã trải qua hàng trăm cuộc giải phẫu lớn nhỏ, nhưng vẫn cảm thấy mỗi lần cộng tác với anh là thu hoạch lớn nhất, luôn học hỏi được nhiều điều mới mẻ, còn cảm thấy mình cứ như là người mới vậy."

Tần Thận từ trong cổ họng "Ừm" một tiếng, nhạt đến mức không thể nhạt hơn, cứ như chỉ đơn thuần vì uống nước mà phát ra âm thanh, tốc độ bước đi cũng nhanh hơn một chút.

Lam Tâm Duyệt suy nghĩ một lát, cố gắng bước nhanh hơn để đuổi kịp anh, nói: "Bác sĩ Tần, làm phẫu thuật trong một thời gian dài như vậy chắc anh cũng đói bụng rồi nhỉ, em biết có một nhà hàng lẩu gần bệnh viện, nghe nói ở đó cũng ngon lắm, nếu không thì chút nữa chúng ta lại đến đó ăn được không?"

Tần Thận: "Trời quá nóng."

"Nóng sao?"

Bây giờ đang là mùa hè.

Lam Tâm Duyệt nhìn mồ hôi phía sau lưng anh, lại đề nghị tiếp: "Nếu không thì, em mời anh ăn kem nha?"

Tần Thận: "Tôi thuộc thể hàn."

"Bác sĩ Tần, thật ra em ăn cái gì cũng được cả, chẳng qua em chỉ khá tò mò là vì sao lúc đang làm phẫu thuật anh lại thay đổi phương án phẫu thuật khác thôi ạ, em có thể ----"

Tần Thận: "Y tá không nhất thiết phải biết nhiều như vậy."

......

Đào Tinh Úy nghe ngóng tin tức từ chỗ Hạ Hải, nói hôm nay Tần Thận có một cuộc giải phẫu ở phòng mổ số 3, đoán chừng khoảng bốn năm giờ chiều mới có thể kết thúc.

Nhưng mà bây giờ cũng đã bảy giờ tối, cô đứng hành lang đưa mắt nhìn rất nhiều thông báo giải phẫu kết thúc, nhưng lại chẳng thấy bóng dáng của Tần Thận đâu cả.

Rốt cục trong mắt cũng nhìn thấy được người trong lòng của mình bước ra, lấy hai bàn tay xoa xoa nắn nắn gương mặt bầu bĩnh một lát.

Đào Tinh Úy nhanh chóng chạy nhanh hai bước vọt lên trên, không nói nhiều lời, dùng bả vai đụng vào Lam Tâm Duyệt.

Dù cô không dùng nhiều sức lực, nhưng mà so với các cô gái bình thường thì vẫn lớn hơn nhiều, lập tức đẩy thẳng Lam Tâm Duyệt sang một bên.

"Cô làm cái gì vậy?!"

"À, tôi mới phải hỏi cô muốn làm cái gì đấy!"

Cô y tá nhỏ này dám liếc mắt đưa tình với người đàn ông của cô hả.

Lam Tâm Duyệt vừa tức lại vừa ngây ngốc.

Lúc này Đào Tinh Úy quay đầu lại nhìn Tần Thận, sửng sốt thu lại sự tàn bạo và nóng nảy của bản thân, mỉm cười ngọt ngào với anh.

Vẻ mặt Tần Thận không chút thay đổi liếc mắt nhìn cô, tiếp tục đi về hướng văn phòng.

Trong cuộc sống thường ngày nếu thấy người khác có xung đột tay chân với nhau, chỉ cần không liên quan đến lĩnh vực chuyên môn của mình, người không ở bệnh viện, thì chuyện đấy sẽ chẳng liên quan gì đến anh.

Trừ khi ngay sau đó có người đứt tay gãy chân, anh cũng không ngại phải vào phòng phẫu thuật một lần nữa.

Đào Tinh Úy thấy Tần Thận muốn đi, ở nơi khuất tầm nhìn quay lại nhe răng đe dọa Lam Tâm Duyệt, sử dụng cánh tay không bị thương của mình huơ huơ, cuộn tay lại thành một nắm đấm đúng tiêu chuẩn chỉ chỉ vào bóng lưng của Tần Thận, sau đó vô cùng khí thế mà đấm vào ngực của mình hai quyền.

- -----Anh ấy, là của tôi!

Giây tiếp theo.

Đào Tinh Úy mang dép bông chạy vào bên trong hành lang vang lên tiếng "lạch bạch lạch bạch lạch bạch".

"Bác sĩ Tần, bác sĩ Tần, anh chờ em với -------"

Tần Thận đã về đến văn phòng, cởi áo phẫu thuật, thay một bộ quần áo sạch sẽ.

Anh lấy hộp cơm mang từ nhà ra khỏi tủ lạnh công cộng trong văn phòng, đặt nó trong lò vi sóng hâm nóng.

Khẩu vị của anh từ nhỏ đã tương đối kén chọn, hơn nữa dạ dày cũng có chút mẫn cảm, đồ ăn ở căn tin hay nhà hàng đều không hợp khẩu vị của anh. Sau này vào làm ở bệnh viện cũng không ăn đúng giờ, lại càng không có thời gian để làm mấy món phức tạp, anh thường tự chuẩn bị làm đồ ăn đơn giản để tiện hâm nóng, rảnh rỗi cũng có thể lấy ra ăn lót dạ.

Lúc này Đào Tinh Úy như con mèo đi theo vào trong văn phòng của anh.

Tần Thận lấy cặp lồng đựng cơm từ trong lò vi sóng ra, vừa xem bệnh án trên máy tính, vừa ăn cơm.

Tốc độ ăn cơm của anh rất nhanh, nhưng kỳ lạ là tư thế ăn vẫn có thể duy trì được sự ưu nhã.

Đào Tinh Úy thấy anh bận rộn như vậy, đột nhiên có chút không đành lòng quấy rầy, thế là cô đứng yên ngay tại cửa phòng nhìn anh trong chốc lát, chờ sau khi anh ăn cơm xong, cô mới đi đến trước mặt của anh.

"Bác sĩ Tần ~"

Tần Thận thoáng nhìn qua cô, ngón tay thon dài vẫn tiếp tục lướt bàn phím bấm rất nhanh, ghi lại quá trình phẫu thuật vừa rồi.

"Có chuyện gì không?"

Đào Tinh Úy mỉm cười, một tay nhấc cái ghế ra, ngồi bên cạnh anh nháy mắt mấy cái: "Anh còn hỏi em, rõ ràng là anh gọi người ta tới mà."

Cô vui vẻ lấy điện thoại ra, đưa tin nhắn ra trước mặt anh kiêu ngạo mà quơ quơ.

[Ngày mai gặp.]

Vì ba chữ này, cô không những hưng phấn cả đêm không ngủ, còn chờ đợi hơn ba tiếng đồng hồ ở ngoài phòng phẫu thuật.

Khoe khoang.

Chóp mũi Tần Thận khẽ hừ, không muốn giải thích cái suy nghĩ vặn vẹo này của cô làm gì, chỉ có lệ nói: "Buổi tối tôi sẽ đến kiểm tra phòng."

"Trọng điểm không phải cái này mà."

Đào Tinh Úy chớp chớp mắt gian xảo mà đưa danh bạ điện thoại đến bên mặt anh, ấn mở một cái tên rất rõ ràng "Người đàn ông của tôi".

"Nè, bác sĩ Tần, đây không phải số điện thoại của anh sao? Đừng hòng chối cãi nhé."

Tần Thận liếc nhìn đến ba chữ đó, cũng không phản ứng gì, nói: "Số điện thoại công việc.

"Số điện thoại công việc?"

Bởi vì phía sau có thêm hai chữ này, liền biến thành vật công cộng rồi, Đào Tinh Úy lại nhìn thoáng qua, cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi.

Chẳng lẽ không phải bởi vì anh cũng để ý đến cô, nên mới chủ động cho cô số điện thoại sao?

"Số điện thoại làm việc cái gì chứ? Anh đừng hòng gạt em, không phải phòng làm việc của anh không phải có số điện thoại riêng sao? Tại sao còn cần phải thêm một số điện thoại công khác nữa chứ?"

Tần Thận đáp: "Chúng tôi không phải lúc nào cũng ở văn phòng, đôi khi cũng sẽ rời khỏi bệnh viện. Đây là số dự phòng, chỉ cần liên quan đến bệnh tình thì đều có thể liên hệ với tôi qua số này."

"Nếu như không liên quan đến bệnh tình thì sao?"

Tần Thận không trả lời, cũng xem như đã là câu trả lời tốt nhất.

Đào Tinh Úy khẽ cắn môi, vẫn cảm thấy không cam lòng: "Vậy....... Cho dù là số điện thoại công việc cũng được, nhưng cũng không thể tùy tiện cho tất cả mọi người chứ?"

Dù sao cô cũng tìm một sự tồn tại đặc biệt ở trong lòng anh.

Tần Thận rốt cuộc cũng tạm thời dời tầm mắt từ trên máy tính nhìn về phía Đào Tinh Úy, lạnh nhạt mà gật gật đầu nói: "Ừm, đúng vậy. Chủ nhiệm nhắc nhở tôi phải quan tâm hơn đến tay của cô, nói cấp trên của cô có nhờ."

Đào Tinh Úy: ".........!!"

-

Đào Tinh Úy quay trở lại phòng bệnh, cứ như phát điên mà đập bình bịch lên trên gối.

Cô cảm giác mình bị đùa giỡn, càng nghĩ lại càng tức giận, khó khăn dùng tay trái bấm vào số điện thoại của người đó muốn xóa đi.

Một lát sau, cô lại phí sức dùng tay trái tạo một liên hệ mới, đồng thời sửa tên danh bạ từ "Người đàn ông của tôi" đổi thành "Áo khoác nhỏ của người đàn ông nhà tôi."

Không còn cách nào khác, dãy số điện thoại đó cô đã thuộc lòng rồi. Hơn nữa cho dù đó là số điện thoại công việc, cô cũng không nỡ xóa bỏ, ít nhất thì cũng còn có thể thông qua số điện thoại này để liên hệ với anh là được rồi.

Cô nhìn chằm chằm vào dãy số điện thoại đó, lại nhìn xuống thời gian, quyết định làm một cái thí nghiệm nho nhỏ.

Đào Tinh Úy: [Bác sĩ Tần, khi nào anh đến kiểm tra phòng vậy, em đã tắm rửa sạch sẽ đợi anh rồi nè.]

Ba phút sau.

Áo khoác nhỏ của người đàn ông nhà tôi: [Hiện tại có hội thảo nghiên cứu, bác sĩ Hạ sẽ thay tôi đi kiểm tra phòng.]

Đào Tinh Úy nhíu mày, sau đó chậm chạp mà gửi tiếp một hàng chữ: [Vậy ngày mai anh có đến không?]

Áo khoác nhỏ của người đàn ông nhà tôi: [Ngày mai vốn là bác sĩ Vương trực ban. Tôi được nghỉ ngơi.]

Lần này chỉ mới có vài giây đã trả lời.

Đào Tinh Úy càng thêm khó chịu, tiếp tục hỏi: [Vậy buổi tối hôm nay, lúc giải phẫu xong y tá kia đã nói với anh cái gì vậy? Cô ấy bắt đầu quyến rũ anh từ lúc nào vậy hả?]

Năm phút đồng hồ trôi qua, không có tin nhắn trả lời.

Mười phút trôi qua, tin nhắn trả lời vẫn không chịu đến.

Nửa tiếng sau, Đào Tinh Úy chịu không nổi sự dày vò này, đành phải lại gửi tiếp thêm một cái tin nữa: [Bác sĩ Tần, em mới vừa cảm thấy chỗ gãy xương ở bàn tay hình như có chút đau, còn cảm thấy hơi ngứa nữa.....]

Áo khoác nhỏ của người đàn ông nhà tôi, hai phút sau đã trả lời: [Vết thương đang dần đóng vảy, hiện tượng bình thường.]

Quả nhiên là ngoại trừ bệnh tình và sắp xếp công việc thì bất cứ tin nhắn ngoài lề nào cũng sẽ không trả lời.

Đào Tinh Úy khẽ cắn môi, lại gửi tiếp: [Ngày hôm qua Hạ Khê dẫn em đi ăn, em không kiêng ăn cái gì cả, em sợ là không biết miệng vết thương có bị nhiễm trùng hay không nữa! Hay là để em chụp hình gửi qua cho anh xem nha?]

Áo khoác nhỏ của người đàn ông nhà tôi: [Được.]

Một phút đồng hồ sau.

Tần Thận nhận được một tấm ảnh: Đào Tinh Úy bĩu môi, ánh mắt cong cong, tay trái làm động tác như một cái kéo, tay phải được bó thạch cao trắng nõn sạch sẽ đặt ở trước ngực, che đi bộ phận quan trọng, nhưng lại lộ ra một khe hở như ẩn như hiện ------là ảnh selfie của một cô thiếu nữ mơ mộng.

Áo khoác nhỏ của người đàn ông nhà tôi: [.....Chụp rõ ràng một chút.]

Đào Tinh Úy: [Anh phóng to lên sẽ thấy rõ ràng mà, điện thoại di động của em độ phân giải rất cao.]

Áo khoác nhỏ của người đàn ông nhà tôi: [...........]

Tác giả có lời muốn nói:

Tần Thận: Anh không biết chính mình có thể nín nhịn được nữa.

Đào Tinh Úy: Em biết mà.

Có thể báo trước hướng đi cả văn này: Nam chính sau này cuồng loạn.