Nam Cương Trực Sợ Nữ Dây Dưa

Chương 3




Đây không phải là mơ chứ!

Từ Kiều Diễm không dám tin nhìn chằm chằm chiếc xe máy màu đen, nháy mắt mấy cái, xác định xe máy trước mắt không biến mất.

“Cầm.”

Cô nghe lời tiếp nhận mũ bảo hiểm, tầm mắt dừng trên người đàn ông lần đầu tiên chủ động ấn chuông nhà cô, hỏi cô muốn đi làm cùng hay không.

Ông trời đối với cô có phải quá tốt hay không? Giúp cho nguyện vọng của cô thành sự thật.

May mắn hôm nay khi cô mở cửa đã chuẩn bị tốt, bằng không lại để cho anh nhìn thấy bộ dáng chật vật của cô, cô chỉ sợ mấy ngày cũng không dám gặp lại anh.

Thấy Từ Kiều Diễm còn đang ngẩn người, Uý Thượng Đình đơn giản thay cô mang mũ bảo hiểm, lại leo lên chỗ ngồi, chuẩn bị nổ máy.

Động tác lên xe, khởi động xe của anh quá đẹp trai, khiến Từ Kiều Diễm hơi hơi đỏ mặt.

Đây là không phải mang ý tứ cô có thể ôm lấy eo người đàn ông mình thích, thoải mái sỗ sàng hay sao? Hà hà! Nghĩ đến thôi đã khiến cho cô hết thẹn thùng, lại cảm thấy hưng phấn !

“Nhanh lên xe!” Quá quen thuộc nụ cười tham lam trên mặt cô, nhưng không hiểu vì sao, Uý Thượng Đình tựa hồ không cảm thấy chướng mắt cùng chán ghét như trước kia.

“Ờ!” Cô hướng chỗ ngồi phía sau xe máy, chậm rãi ngồi lên xe, hai tay thực “Khách khí” đặt ở thắt lưng của anh.

“Nắm chặt chút, không cẩn thận bị ngã đó.”

Cô nén xuống nhịp tim đập dồn dập, đưa tay ra phía trước, mau chóng ôm eo người đàn ông. “Em ôm chặt rồi.”

“Thời điểm lần trước cô ôm chặt tôi, đâu phải khách khí như vậy.” Úy Thượng Đình nhíu mày, trong giọng nói có chút châm biến — lúc này mới giả bộ rụt rè, có phải đã quá muộn hay không?

“Lần đó không tính, đó là em bị con nhện dọa. . . .” Thanh âm của cô càng lúc càng nhỏ.

Thành thật mà nói, cô thật ra là không có kinh nghiệm ôm lưng một người đàn ông giống như vậy!

Nói ra chắc chẳng ai tin, cô Từ Kiều Diễm tuy rằng mạnh miệng, nhưng nói cho cùng, chẳng qua là miệng nói vậy thôi, trong đầu thích suy nghĩ đến tình yêu trai gái, nhưng tự trải nghiệm chuyện này, lá gan của cô còn chưa đủ lớn, nhiều nhất cũng chỉ là khoác tay trêu đùa mà thôi.

Nhưng chớp mắt một cái, Từ Kiều Diễm lại cả người ôm chặt Uý Thượng Đình — bởi vì đạp ga một cái, người đàn ông này lái xe giống như đua xe vậy, tốc độ nhanh như phía trước chẳng có ai!

Trời biết nơi này chính là một con đường hẹp, còn có rất nhiều xe dừng ở một bên.

Anh thật là cảnh sát giao thông sao?

A di đà Phật, các em nhỏ, trăm ngàn lần không thể bắt chước nhé!

Đèn đỏ, xe máy dừng lại, Uý Thượng Đình nghiêng đầu sang nói với cô gái phía sau: “Nếu mấy ngày này chân của cô vẫn không tiện đi lại, tôi sẽ chở cô đi làm.”

Hơn nửa ngày, Từ Kiều Diễm cũng không có lên tiếng; Uý Thượng Đình còn tưởng là do nhắc tới chuyện vết thương ở chân, làm cô mất hứng.

Thật ra thì, cô là bị tốc độ như vậy dọa hết hồn.

“Công ty cô có phải là quẹo trái ở phía trước, qua ba cái ngã tư lại quẹo phải, là tới không?” Anh từng có lần đưa vé phạt đến cô chỗ làm việc, địa điểm trong ấn tượng hi vọng là không sai.

Qua thật lâu, Từ Kiều Diễm mới bừng tỉnh.

“A, đúng vậy.” Khóe miệng của cô cong lên, thì ra anh cảnh sát giao thông là vì thấy chết không cứu mà canh cánh trong lòng nha!

Từ Kiều Diễm đương nhiên không phải là người lương thiện hiền lành gì, ông trời cho cô một cơ hội tốt như vậy, cô không lợi dụng chẳng phải là thật là đáng tiếc!

Cô quyết định tan tầm cũng phải tìm anh đưa về, còn có thể bồi dưỡng được tình cảm của hai người nữa.

Đèn xanh sáng lên, xe máy lại phóng đi, quen dần với tốc độ, Từ Kiều Diễm không còn sợ hãi như vừa nãy.

Úy Thượng Đình lái xe mặc dù nhanh, nhưng lại tương đối vững vàng, dựa ở trên tấm lưng rộng lớn của anh, làm cho cô có cảm giác an tâm, cô nhắm mắt lại hưởng thụ cảm giác đó, nhưng đột nhiên nghĩ đến cái gì đó liền mở to mắt.

“Đợi chút! Chúng ta còn chưa có ăn điểm tâm, bụng thật đói nha!”

Tốc độ xe máy chậm lại, Từ Kiều Diễm hiểu rằng anh nghe thấy được.

“Không bằng đi cửa hàng sủi cảo Chân Kí mua mang theo có được không?” Cô biết lần này Uý Thượng Đình nhất định sẽ nể mặt.

Xe máy thay đổi phương hướng, không đến một phút, cô lại bảo: “Đợi chút! Ngõ nhỏ phía trước quẹo phải, rồi dừng ở bên cạnh một chút.”

Phụ nữ thực phiền toái!

Úy Thượng Đình đội mũ bảo hiểm, không khỏi nhíu mày — đưa cô đi thuần túy là bởi vì có cảm giác áy náy trong lòng, nhưng cô gái này dường như càng lúc càng được đằng chân lân đằng đầu, xem anh như tài xế miễn phí mà sai khiến.

Anh vẫn nghe theo lời Từ Kiều Diễm, tiến vào một cái ngõ nhỏ, dừng xe ở một quầy hàng nhỏ lại cũ nát.

Từ Kiều Diễm xuống xe, mang theo chân bị thương, đi từng bước chậm rãi leo lên ba bậc thang.

“Tiểu Diễm Diễm, hôm nay sao cháu lại đến sớm như vậy!” Một bà lão mặt đầy nếp nhăn, quen thuộc tiến lên đón tiếp Từ Kiều Diễm. “A? Chân của cháu làm sao vậy? Bị thương thì đừng tới chỗ bà, quầy hàng của bà vừa nhỏ vừa khó đi. . .”

“Đừng lo lắng ! Vân cô nương, hôm nay bắt được xe tiện lợi, yên tâm, yên tâm, thế nào rồi? Hôm nay buôn bán có khá hơn hay không?”

Bà lão nghe Từ Kiều Diễm xưng hô mà cười híp mắt, “Bà đã là một bà lão rồi, còn cô nương cái gì?” Nha đầu kia miệng mồm đúng là ngọt, “Còn không phải vậy sao, loại cửa hàng cũ nát giống của bà đây so ra thua kém cửa hàng đồ ăn sáng bên ngoài nhiều, mỗi ngày có thể bán thêm một ly sữa đậu nành là tốt rồi.”

Từ Kiều Diễm nhìn chằm chằm cái nồi vẫn đang đầy sữa đậu nành, nói với bà lão: “Vân cô nương, cháu muốn mười chén sữa đậu nành mang đi.”

“Hôm nay lại có nhiều người muốn mua như vậy sao?” Bà lão thực kinh ngạc.

“Đây là đương nhiên, sữa đậu nành do chính tay Vân cô nương làm uống ngon vô cùng, nhân viên ở phòng làm việc của cháu, mỗi người đều muốn giành uống; bánh bao bà làm cháu cũng muốn mười cái!”

Bên trong mũ bảo hiểm, một đôi mắt đen hiện lên tia khó hiểu — nếu anh nhớ không lầm, lần trước đưa vé phạt đến phòng làm việc của cô, công ty du lịch nho nhỏ kia chẳng qua cũng chỉ có bốn, năm nhân viên, mua nhiều đồ ăn sáng như vậy, ai ăn được hết?

Úy Thượng Đình nhìn xung quanh quán, xem ra cửa hàng nhỏ này đã lâu đời, lại nhìn đến bà lão tay run run mở lồng hấp, bên trong còn đầy bánh bao không người mua .

Trong nháy mắt, anh dường như đã hiểu!

Từ Kiều Diễm cố ý mua nhiều như vậy, để cho bà lão hôm nay có thể thu vào nhiều hơn.

Cô gái này.. . kỳ thật tâm địa coi như cũng không tệ.

Phục hồi tinh thần lại, Từ Kiều Diễm đã ngồi ở phía sau, cô hướng bà lão vẫy tay, “Vân cô nương, ngày mai gặp!”

Tiếp theo lại nghiêng đầu nhỏ giọng nói: “Anh Úy, hay là ngày mai chúng ngày lại đi ăn sủi cảo nhé! Hôm nay anh giúp em ăn vài cái bánh bao, tin em đi, Vân cô nương làm bánh bao thật sự ăn rất ngon.”

Anh không nói một câu liền nổ máy, đối với cô gái phía sau này, bắt đầu cảm thấy tò mò.

Từ Kiều Diễm rốt cuộc là cái dạng người gì?

…………….

“Đến đây! Hôm nay lại là bà chủ tôi mời khách, mỗi người một ly sữa đậu nành cộng thêm cái bánh bao!” Từ Kiều Diễm vừa tiến vào công ty du lịch, liền bắt đầu làm tiểu thiên sứ bữa sáng, gửi đi bữa sáng tình yêu trên tay.

“Chị Diễm, gần như ngày nào chị cũng mang đến sữa đậu nành với bánh bao, chị ăn không ngán, mấy người bọn em cũng ăn đến ngán rồi.” Nhân viên Giáp mới nhìn đã thấy sợ.

Một ngón tay lập tức chỉ tới, “Đối với các người tốt còn bị các người chê, mệnh lệnh của bà chủ các người dám không nghe? Đừng cho là tôi không biết cả đám đều đang giảm béo, ngoan ngoãn cầm ăn cho tôi! Ông trời đã dạy chúng ta phải biết quý trọng đồ ăn, nếu đã mua thì không thể lãng phí.”

“Chị Diễm, chị cũng biết đạo lý này vậy lần sau mua ít một chút đi, đừng một mình ăn không hết, liền ép bọn em ăn.”

Từ Kiều Diễm hơi nhếch môi, nếu không mua nhiều một chút, sao giúp bà lão duy trì gian hàng kiếm sống nho nhỏ kia đây?

Từ Tiểu Minh ở góc phóng chỉnh lý lại tài liệu, hướng về phía người phụ nữ vĩnh viễn chỉ biết nghĩ đến người khác, lại không nghĩ xem mình phải làm sao giải quyết hậu quả nói, “Đã biết chị mua đồ không có đầu óc mà, quên đi, quên đi, em đây là đàn ông thân thể cường tráng, đang lúc phát triển cần nhất chất dinh dưỡng, đến xử lý đây!”

Từ Tiểu Minh duỗi tay ra, đem túi đồ ăn xách đến góc phòng, bắt đầu vùi đầu cố gắng ăn. “A? Chỉ có bốn cái bánh bao?” Hôm nay bánh bao hình như ít đi một chút.

“Một cái chị ăn, còn lại có người mang đi rồi.” Khóe miệng Từ Kiều Diễm mang ý cười.

Từ Tiểu Minh nheo mắt lại, miệng vừa ăn vừa nói: “Hôm nay thực thích nha! Có người chuyên trách đưa đón, hại em còn dậy thật sớm, đi sang nhà Tiểu Hoa bên cạnh nói rách miệng để mượn chiếc xe đạp, định làm người tốt một lần, đưa người phụ nữ hành động bất tiện đi làm, ai ngờ chị lại nghe một tiếng chuông đã không thấy tăm hơi!”

Hai chị em này tuy rằng động một chút là nhìn đối phương không vừa mắt, lại thích tranh cãi, nhưng kỳ thật vẫn rất quan tâm tới người kia!

“Hà hà!” Mấy ngày tiếp đến còn có người tình nguyện đưa đón, Từ Kiều Diễm cười đến càng vui vẻ hơn!

“Nhưng mà chị thân là bà chủ, lại đến muộn nửa giờ.” Là 30 phút nha! “Lần trước là ai nói không thể làm việc riêng, kết quả bản thân mình lại cùng đàn ông chạy đi, quên cả thời gian?”

Từ Kiều Diễm ho khan.

Thấy cô xấu hổ, Từ Tiểu Minh hiền lành hiếm thấy mở miệng nói: “Quên đi, thấy chân chị có thương tích, hành động vốn là không tiện, em quyết định không cùng mọi người vạch tội chị!”

Tức thì đầu cậu liền trúng một chưởng. “Vạch tội cái đầu em! Nơi này em là chủ, hay chị là chủ?”

Tiểu Minh vừa trợn mắt vừa kêu, “Chị có lương tâm hay không? Em suy nghĩ cho chị, chị lại ra tay đánh người?”

“Ai bảo em không biết lớn nhỏ?”

“Nếu em thật sự không biết lớn nhỏ, đã sớm đem chuyện sáng nay chị tới muộn là vì người đàn ông kia phun ra rồi. Sao? Sáng nay ăn đậu hủ anh cảnh sát giao thông, ăn đến rất vui vẻ đi?”

“Đương nhiên vui vẻ. . . .” Từ Kiều Diễm dừng lại, lập tức sửa miệng, “Chị vui hay không vui, ăn đậu hủ của ai thì liên quan quái gì tới em? Đi ăn bữa sáng đi!” tiếp đó một cước đem tên nhóc kia đá đến góc phòng.

Chị em tình thâm, ặc, hẳn là vậy đi!

…………….

Trong cục cảnh sát, Uý Thượng Đình cũng mới vừa đến không bao lâu.

“Lão Uý, hôm nay anh đem theo cái gì đến vậy?” Đồng sự Đại Nhất mắt tinh, trợn to mắt nhìn chằm chằm vào cái túi thoạt nhìn như là túi nhựa đựng đồ ăn.

“Vài cái bánh bao, muốn ăn không?”

“Đương nhiên muốn.” Đồ ăn là thứ Đại Nhất yêu thích nhất, hơn nữa Úy Thượng Đình rất là kén ăn, nên mua đồ ăn nhất định ngon.

Lấy ra bánh bao có chữ “Vân” màu đỏ cắn một miếng, trên mặt Đại Nhất lộ ra biểu tình thất vọng. “Tôi cảm thấy bánh bao này thực bình thường, không có gì đặc biệt cả! Vì sao anh lại mua nhiều như vậy?” những năm cái.

Úy Thượng Đình cầm lấy bánh bao ăn vài miếng, quả thật là bình thường.

Tiểu Nhị ló đầu qua, “A! Tôi biết bánh bao này, mặt trên có chữ Vân, chị dâu tôi từng mua qua, hình như là do một bà lão tự mình làm, nhưng mà bởi vì không có gì đặc biệt, ăn một lần rồi thì không mua nữa; cũng lâu lắm rồi, tôi còn tưởng rằng cái quán kia đã sớm dẹp, không nghĩ tới Lão Uý lại mua được?”

“Là một người bạn mua.” Úy Thượng Đình đơn giản nói.

“Nghe nói tất cả con cái của bà lão kia đều đã chạy đến nước Mĩ, vứt bỏ bà cụ không ai quan tâm, bà chỉ có cái quán nhỏ sống qua ngày, đáng tiếc hương vị bánh bao không có gì đặc sắc, chị dâu tôi ăn một lần rồi không mua nữa, không nghĩ quán nhỏ này còn có thể chống được đến bây giờ.”

Úy Thượng Đình không nói thêm cái gì, yên lặng đem bánh bao không ai muốn ăn đưa vào miệng.

Bánh bao không có gì đặc biệt, nhưng quan trọng là phần tâm ý; có lẽ, anh nên thử tìm hiểu cô gái kia lại từ đầu.

…………….

Bị thương ở chân có chỗ tốt là đi lại đều có anh đẹp trai đưa đón, chỉ cần gọi điện thoại, Từ Kiều Diễm biết Uý Thượng Đình sẽ nhanh chóng xuất hiện dưới lầu.

Trong lúc chờ đợi anh đẹp trai lái xe tới, Từ Kiều Diễm thuận tiện thu xếp lại tờ rơi phải đưa đi in ngày mai, bởi vì tư liệu quá nhiều, làm cô phải ôm cái thùng đi.

Đáng tiếc thùng lớn thùng nhỏ che tầm mắt, xuống cầu thang cũng nhìn không rõ lắm, thật vất vả mới đi đến bậc thang cuối, chân còn chưa đứng vững, thùng trên tay đã bị người khác đoạt đi.

“Thùng của tôi. . . A!”

Chân bị hụt một cái, một

cánh tay liền ôm lấy eo của cô, tránh cho chân cô không bị thương tổn lần nữa.

“Vì sao không gọi điện thoại cho tôi đi lên giúp cô bê đồ?” Giọng nói trầm thấp đầy trách cứ vang lên.

Nghe thấy thanh âm quen thuộc, Từ Kiều Diễm liền biết người đến là ai, nhưng cô lại chỉ có thể ngây ngốc nhìn cánh tay đàn ông cường tráng đang quấn ngang eo cô.

Nhiệt độ cơ thể đàn ông truyền sang người cô, chỗ bị cánh tay anh đụng đến có vẻ đặc biệt nóng.

“Muốn bê đồ nặng hãy gọi tôi một tiếng, đừng tự mình cố chống đỡ.”

“A!”

“Những cái hộp này đều phải mang về sao?”

“Đúng.”

Úy Thượng Đình đem cái hộp giấy kia tới chỗ đặt chân của xe máy, sau đó nhìn về phía cô gái vẫn đang cúi đầu bất động. “Cô còn không đi?”

Cô lấy lại tinh thần, “Đi, đương nhiên đi!”

Cô chầm chậm bước lại, anh nhíu mày, “Mặt cô làm sao lại đỏ lên vậy?”

Tim Từ Kiều Diễm đập nhanh hơn một nhịp, tiếp đó tức giận liếc anh một cái, “Ai nha! Anh cảnh sát, làm sao anh lại hỏi như vậy, ở trước mặt mọi người, anh đột nhiên ôm lấy em như thế, người ta là con gái làm sao lại không thẹn thùng chứ? Về sau muốn ôm nhớ nói trước cho em biết một tiếng, em sẽ tìm nơi không người cho anh ôm một cái.” Cô ngoài miệng nói như vậy, là cố ý muốn che dấu sự ngượng ngùng trong lòng.

Úy Thượng Đình hơi nhếch môi, đưa mũ bảo hiểm tới, đợi Từ Kiều Diễm tự mình leo lên chỗ ngồi phía sau.

Lần này quen tay hay việc, ngồi vững xong, cô liền ôm eo anh, thẹn thùng gì đó mới vừa nói, toàn bộ ném lên chín tầng mây.

Con ngươi đen hiện lên một tia hối hận, Úy Thượng Đình không khỏi hoài nghi, anh thật sự muốn tìm hiểu lại cô gái này sao?

…………….

Rốt cuộc anh tại sao lại xuất hiện ở đây?

Úy Thượng Đình trừng mắt nhìn thiếu niên ngồi đối diện, suy nghĩ lại xem tại sao mình lại giúp cậu ta chuyển bàn sách lên lầu, rồi dẫn đến tình cảnh hiện tại ngồi đợi ăn cơm chiều trong nhà cô gái kia?

“Cám ơn! Anh cảnh sát giao thông, không có anh hỗ trợ, chỉ dựa vào người phụ nữ yếu ớt kia, em thật không biết làm sao đem bàn học nặng như vậy lên lầu.”

“Mọi người là hàng xóm nên hỗ trợ lẫn nhau.” Khoé mắt của Úy Thượng Đình nhìn đến bóng người đang bận rộn trong phòng bếp kia, thực kinh ngạc khi thấy cô gái kia lại xuống bếp.

Lúc trước chẳng phải cô từng đưa bữa sáng đến cục cảnh sát cho anh hay sao?

“Yên tâm đi! Người phụ nữ kia tuy rằng không phải là người nổi tiếng gì, nhưng làm đồ ăn vẫn có thể nuốt xuống.”

Úy Thượng Đình không biết chính mình đã nhíu mày nhìn chằm chằm bóng lưng Từ Kiều Diễm rất lâu, khi tầm mắt anh thu về, lại gặp ánh mắt Từ Tiểu Minh nhìn mình.

“Anh cảnh sát giao thông, không phải anh nhìn trúng lão yêu bà kia đấy chứ?”

Úy Thượng Đình đầu tiên là lạc giọng, nhanh chóng phủ nhận, “Xin đừng nói lung tung.”

“Không phải là tốt rồi.” Từ Tiểu Minh thở ra một hơi, “Bà già kia rất hay gây phiền phức, cá tính vừa hung dữ vừa thích cằn nhằn, động một chút là ra tay đánh người, ai thích chị ấy liền xong đời. . . .”

Giật mình nhận ra chính mình lải nhải quá nhiều, Tiểu Minh ngừng miệng, hi ha hai tiếng nói: “Ngại quá, anh cảnh sát giao thông, em nhất thời tức giận thôi, anh nghe một chút là tốt rồi, trăm ngàn lần đừng nói cho bà điên kia . . .”

“Sẽ không.” Úy Thượng Đình hạ giọng, “Vì sao cậu lại kêu chị cậu là . . . ừm, bà già?”

“Em mười lăm tuổi, kém chị ấy những mười hai tuổi, mười hai tuổi đó! Mười hai con giáp cũng chạy xong một vòng rồi, đây không tính là già thì là gì?”

Như vậy cô mới hai mươi bảy tuổi, nhưng vì sao lại thích trang điểm để mình già đi vài tuổi.

Biết không nên hỏi như vậy, nhưng anh vẫn mở miệng, “Hai người tuổi tác cách nhiều như vậy, vì sao?”

“Bởi vì bọn em không phải chị em ruột.” Tiểu Minh trả lời rất thẳng tanh.

Úy Thượng Đình hạ giọng, “Thực xin lỗi.”

Từ Tiểu Minh thờ ơ nhún nhún vai, “Không phải xin lỗi gì cả, dù sao đây cũng là sự thật, không sợ người khác nói.” Cậu hướng phòng bếp liếc một cái. “Mẹ chị ấy tái giá với cha em, chẳng qua là vừa khéo đều họ Từ thôi”.

“Cha mẹ của hai người đâu?”

“Sớm sang bên kia thế giới rồi!” Nét mặt Từ Tiểu Minh hiện tại, giống như là đang nói chuyện của người khác, không có bao nhiêu dao động, “Vào lúc em sáu tuổi thì mẹ bị cha em say rượu đánh ngất xỉu, sau lại không cẩn thận châm lửa, hai người cùng nhau bị chết cháy.”

Úy Thượng Đình nghe trả lời thế liền kinh ngạc!

“Em vẫn cảm thấy rất kỳ quái, bà già kia tại sao không ném em tới cô nhi viện, mang theo đứa con riêng của cha dượng như em đây cùng sống, không phải làm cho chính mình chịu khổ cực sao?” Từ Tiểu Minh nhìn chằm chằm cửa phòng bếp. “Huống hồ là cha em gián tiếp hại chết mẹ, vì sao chị ấy không trách em, anh nói xem người phụ nữ này có phải rất kỳ quái hay không?”

Nói đến đây, trên mặt Từ Tiểu Minh hiện lên một chút thần sắc tự trách, tuy biến mất rất nhanh nhưng vẫn bị Úy Thượng Đình chú ý tới.

“Phụ nữ thật sự là sinh vật kỳ quái, cha em mỗi lần uống say liền đánh người, nhưng không biết vì sao mẹ dù thế nào cũng không tình nguyện rời khỏi cha, mỗi lần rượu say phát tác, mẹ cũng chỉ có cách chịu bị đánh.” Chỉ trách mình lúc ấy tuổi còn nhỏ, không có sức phản kháng, chứ đừng nói tới đứng ra hỗ trợ.

“Nhưng mà chị ấy lại rất dũng cảm, tuổi còn nhỏ đã dám kêu gào mắng cha em, thậm chí đánh nhau với cha để bảo hộ em và mẹ, đáng tiếc bị đánh nhiều nhất cũng là chị ấy, kêu đau tới than trời trách đất cũng là chị ấy.”

Trong đầu Úy Thượng Đình đột nhiên hiện lên hình ảnh một thiếu nữ, cả người là vết thương nhưng vẫn không từ bỏ ý định muốn bảo vệ người thân.

Trái tim của anh, cảm thấy không thoải mái.

Bề ngoài cùng lời nói của Từ Kiều Diễm, thật sự không cách nào khiến cho người ta liên tưởng đến trước kia cô từng gặp tình cảnh như vậy.

“Anh xem, chị ấy thích trang điểm thành dạng phụ nữ thành thục, chính là muốn vũ trang cho bản thân, để có thể toàn lực chiến đấu với người khác.” Ánh mắt Từ Tiểu Minh buồn bã, giọng điệu có vẻ rất từng trải, “Chị ấy chính là không đổi được cái tính trượng nghĩa đã ăn vào trong xương rồi, mỗi khi gặp người cần giúp, liền không nghĩ ngợi gì tới giúp đỡ, lại luôn quên mất năng lực của mình có hạn.”

Ngẫm lại, cái bụng của cậu ngày càng nở rộng chính là vì bà chị nâng đỡ cho bà lão bán bánh bao. “Chị ấy vốn là như vậy, làm việc luôn nghĩ đến người khác trước, nhưng lại thường quên mất chính mình. . .”

Mành cừa bị vén lên, Từ Kiều Diễm bưng ra một đĩa trứng bác sau cùng, âm thanh của Từ Tiểu Minh cũng biến mất trong nháy mắt.

Úy Thượng Đình ngồi ở trên sô pha mang vẻ mặt phức tạp nhìn cô chằm chằm.

Phải nuôi lớn một tiểu quỷ, đối với một cô gái mười tám, mười chín tuổi mà nói, là chuyện vất vả tới cỡ nào? Cô gái này thật sự rất kiên cường, anh đối với cô bắt đầu có vài phần kính trọng.

“Làm sao vậy? Hai người một lớn một nhỏ tại sao cứ nhìn chằm chằm em?” Cô lau khô hai tay, trực giác cho biết cái không khí kỳ quái này không khỏi có quan hệ tới cô.

Một cái liếc mắt, Từ Tiểu Minh vội vàng vung tay, “Làm ơn đi! Em nào dám nói xấu chị trước mặt anh cảnh sát giao thông? Đương nhiên là nói cho anh ấy biết chị chăm sóc em vất vả thế nào, khen chị luôn bất chấp bị người khác nói ra sao, vẫn cố ý dùng phương pháp của chính mình đi giúp đỡ mọi người.”

“Em đều nói cho anh ấy biết rồi?” Khó trách mới vừa rồi ánh mắt của anh Úy thực hấp dẫn, nhìn cô tràn đầy tình cảm.

“Một chữ cũng không sót.” Từ Tiểu Minh thực kiêu ngạo.

Từ Kiều Diễm chuyển sang hướng nam chính, “Cho nên bây giờ anh cảm thấy em là một cô gái thông minh tài đức sao?” là ứng cử viên số một cho vị trí bạn gái.

Thông minh tài đức? Chuyện này giống như chẳng có quan hệ gì, Úy Thượng Đình dừng một chút mới mở miệng nói: “Tôi cảm thấy trước đây có thể tôi đã hiểu lầm cô, cô là một phụ nữ vĩ đại.”

Vĩ đại?

Một giây kế tiếp, cô cùng Từ Tiểu Minh ôm đầu cười rộ lên.

“Ha ha ha.. . Anh ấy lại còn nói chị thật vĩ đại!”

“Không ngờ anh lại thật sự tin chuyện ma quỷ của thằng nhóc này!” Từ Kiều Diễm cười đến mức khoa trương, ôm bụng ngồi chồm hổm xuống.

“Đây là chuyện buồn cười nhất em từng nghe qua!”

Úy Thượng Đình nhìn mà không hiểu ra sao.

“Tùy tiện bịa chuyện một chút anh cũng tin, anh thật đúng là dễ tin người.” Từ Kiều Diễm cười đến khóe mắt đều ươn ướt, phải dùng ngón tay lau đi. “Tên nhóc đó luôn dùng những lời này đi lừa giáo viên cùng bạn học trong trường, mười người chỉ có một người tin.”

“Anh cảnh sát, anh bị bọn em lừa mà cũng không biết, biểu tình còn nghiêm túc như vậy, thật sự là rất thú vị!” Từ Tiểu Minh cũng cười đến không bò dậy nổi.

Úy Thượng Đình tỉnh ngộ hiểu được chính mình bị chơi xỏ, nhất thời sắc mặt xanh mét, không nói một câu đứng lên.

“Anh Úy, anh trước tiên ăn tối xong rồi hãy đi . . . Này, đợi chút nha!”

Anh thực sự, không bao giờ muốn xen vào, cũng không muốn nghe thấy bất cứ chuyện gì có liên quan tới cô gái này nữa!

Lý trí nói cho anh biết nên rời đi, nhưng trong lòng lại nhịn không được có một loại cảm giác khác lạ, ở trước cửa ngoái đầu lại nhìn, Từ Kiều Diễm cười đến chảy nước mắt, vô cùng khoa trương, khiến trong lòng anh siết chặt một hồi.

Cái loại cảm giác này, gọi là không đành lòng.

Mới lời vừa rồi tên nhóc đó nói, hẳn là giả thôi?

Trong lòng khác thường làm cho anh ra một quyết định — anh muốn tìm hiểu cô gái này thật kỹ càng!