Nam Cung Phu Nhân, Em Muốn Thoát Khỏi Tôi?

Chương 2: Họ đã về




Sau 5 năm sống bên Pháp. Cô quyết định trở về cùng với anh trai, thiếu gia họ Âu Dương. Còn Vương Hàn Phong, cô sẽ gặp sau

10 giờ sáng - sân bay XXX trung tâm thành phố S. 3 thân ảnh. 1 nữ, 2 nam sải bước giữa sân bay. Họ như những thiên thần nhưng ai biết được. Thiên thần đó đã gãy cánh từ lâu. Cả 3 người họ không còn là con người thân thiện như xưa nữa. Bây giờ họ kiệm lời, đi đâu cũng toả ra sát khí.

" Tiểu Lam, Phi Nhi. Bên này." 1 thân ảnh mảnh mai đứng cạnh 2 người đàn ông. 1 người trạc tuổi 50, 1 người con trai trạc tuổi 25-26.

" Chúng tôi về rồi ." Cả 3 cùng 1 suy nghĩ. Cúi nhẹ đầu nở nụ cười xảo trá rồi ngước mặt lên đi về phía họ

" Nguyệt Nhi. Con đi đâu mà biệt tích tận 5 năm vậy. Biết cha mẹ lo lắm không." Mẹ kế cô giả vờ như quan tâm cô

" Chẳng phải năm đó bà rất muốn tôi đi hay sao." Cô cười khinh

" Nguyệt Nhi. Con ăn nói cẩn thận. Dù sao đó cũng là mẹ con." Cha cô - Vương Lục.

" Đó không phải mẹ tôi. Mẹ tôi đã chết lâu rồi." Cô

" Lam. Con mau dạy lại em gái con kìa." Ông ta quay sang anh

" Con bé nói đúng." Anh chỉ lạnh lùng nói.

" C...con." Ông ta chỉ ngón trỏ vào anh và cô.

" Ông không đủ tư cách để chỉ tay vào 2 người họ." Âu Dương Phong - bạn cô kiêm người yêu anh

" Cậu là ai." Hắn - Nam Cung Long bấy giờ mới lên tiếng

" Người của tôi Nam Cung Chủ Tịch hỏi làm gì." Cô tay cầm điện thoại mà nói. Không thèm nhìn vào hắn, ánh mắt cùng giọng nói lạnh lùng

" Em gọi tôi là Nam Cung Chủ Tịch." Hắn khá bất ngờ vơi cách xưng hô của cô

" Chẳng lẽ cô ấy gọi cậu là Long ca ca." Âu Dương Phong kéo cô về phía mình. Cô cũng không phản kháng gì. Âu Dương Phong, cậu ta là thụ mà.

" Cậu là gì mà dám ôm cô ấy." Hắn bây giờ tức giận. Cô để cho hắn ta ôm eo mà không phản kháng.

" Nếu tôi nói cậu ấy là người yêu của em gái tôi thì sao." Anh lên tiếng. Trước khi đi, cả 3 cũng đã nghĩ trước là thế nào trường hợp này sẽ xảy ra nên đã tính trước rồi.

" Hừ . Phi Nhi, em nói xem. Cậu ta không phải người yêu em phải không." Hắn nhìn về phía cô bây giờ khuôn mặt vẫn rất thản nhiên

" Không, anh ấy chính là người yêu tôi. Mà Nam Cung Chủ Tịch, anh đừng gọi tôi là Nguyệt Nhi. Chúng ta không thân đến thế. Anh ở đây chỉ là công cụ bố trí thôi. Đi về mà lo cho cô người yêu của mình đi." Cô bây giờ mới ngước lên nhìn hắn. Khuôn mặt cô bây giờ rất khác. Không còn vẻ ngây thơ, trong sáng tuổi mới lớn mà là vẻ đẹp quyến rũ, chững chạc của người con gái trưởng thành

" Nguyệt Nhi. Con đừng có mà ngang bướng. Nam Cung Long sẽ là chồng tương lai của con." Cha cô lên tiếng

" Chỉ cần tôi huỷ hôn là được chứ gì. Chẳng phải ngày xưa Nam Cung Chủ Tịch muốn huỷ hôn với tôi lắm sao." Cô nhìn hắn ánh mắt khinh bỉ. Hắn sững người. Không ngờ thời gian có thể khiến cô thay đổi nhiều như thế.

" E...em." Hắn á khẩu. Quả thật miệng lưỡi cô thật bén

"Tôi mạn phép rời khỏi nơi này trước. Ngày mai tôi sẽ ký vào giấy huỷ hôn. Mong Nam Cung Chủ Tịch hợp tác." Cô nói xong cùng với anh và cậu ( Âu Dương Phong giờ gọi là cậu) đi qua mặt hắn. Cô còn cố tình huýt nhẹ vai hắn rồi đi lên chiếc lamborghini thể thao màu đỏ

——————————————————————

Cô và anh, cậu đã không về nhà mà chạy thẳng ra bar.

BAR XXXX

Tiếng nhạc chói tai, bên dưới những ánh đèn màu là những con người đang lắc lư theo điệu nhạc.

Ấy vậy mà có 3 người luôn toả ra sát khí trong 1 góc.

"Aiggg. Sao lại đến đây cơ chứ." Cô

"Em là người nói muốn đến đây." Anh nhàn nhã không chậm, không nhanh lên tiếng.

"Ừ nhỉ? Thôi em đi vệ sinh 1 tí." Cô vì xấu hổ mà kiếm cớ bỏ đi.

Nhà vệ sinh...

Cô từ lúc gặp lại hắn thì bây giờ lại cảm thấy rất nhớ. À không, không hẳn là nhớ. Chỉ là...trong trí óc cô bây giờ chỉ có khuôn mặt phúc hắc của hắn hiện lên.

Nhưng...lại nghĩ đến cái quá khứ đen đủi trước ấy. Trong ánh mắt cô lại hiện rõ tia khát máu.

An Phương Trần-cái tên in dấu rất rõ trong trí nhớ của cô. Cô ghét thì cũng không ghét lắm, nhưng chỉ thấy cô ta thật vô vị. Cô ta chỉ biết voi tiền từ túi của hắn, chắc bây giờ đang vui vẻ tại Nam Cung Gia mà làm "Phu Nhân" rồi.

Hôn ước. Hôn ước. Mẹ nó, hôn ước làm con mẹ gì chứ. Ngày xưa lại đi ngu muội yêu hắn ta làm gì cho rước hoạ vào thân thế này.

Aiggg. Mau mau huỷ cái hôn ước quái đản này. Cô dù gì cũng đã 23t, cũng nên thử tìm 1 người để yêu chứ nhỉ?

Để xem nào, Phó Tổng Lục(sẽ xuất hiện sau) được không nhỉ?. Tên ấy dù gì cũng xuất thân từ gia đình danh giá.

Gia thế lại hiểm hách. Cũng là người theo cô 5 năm, à mà thôi. Tên đó thì sát gái, đào hoa lắm. Cô cũng không thích khái niệm trên dưới yêu nhau.

Thôi mệt. Cái gì đến cũng đến, trời sắp xếp sau. Cô bây giờ chỉ cần hưởng thụ. Không cần phải trả thù chi cho mệt.

Cô bây giờ chỉ cần nhàn nhã uống cà phê với vài(trăm) cái văn kiện, bản thảo thôi mà.

Sao lại buồn ngủ thế nhỉ?.

Cô xả nước rồi hất 1 ít nước lên mặt để trấn an. Dạo này làm việc mệt quá rồi, nghỉ xả hơi 1-2tháng vậy. Cô cần giải toả.

Đang định mở cửa đi ra thì lại có 1 chiếc khăn chụp lấy cô.

THUỐC MÊ!!! Chắc chắn là thuốc mê, cô sao lại bất cẩn thế này cơ chứ.

Ánh mắt dần lịm lại. Cơ thể cô ngã xuống đất nhưng đã có 1-2 người đỡ.

"Ông chủ, đã bắt được người rồi ạ." Hắn ta - người chuốc thuốc mê cô nhấc máy

"Tốt. Mau đem phu nhân về đây." Người bên kia tắt máy.