Nam Cung Phu Nhân, Em Muốn Thoát Khỏi Tôi?

Chương 14




Đáng ra theo kịch bản, hiện tại Tuyên Vân Phi đang nằm trên giường ngủ? Vâng thưa không, cô đang trên đường đi đến Túc Sính đang sắp đi vào hoạt động ở trung tâm Miêu Thành

Nơi này đích thực là nơi chỉ có 2 từ miêu tả "xa hoa", trung tâm mua sắm gồm 5 tầng khác nhau, tập hợp những quý bà phu nhân nhà giàu, những tiểu thư lá vàng cành ngọc, là điểm vàng của kinh doanh.

Thương hiệu của cô nổi tiếng ở ngoài nước, năm nay bắt đầu đổ về kinh tế Đông Nam Á - mầm mống phát triển tương lai.

Chính xác điểm này tập trung những nhãn hàng đắt giá, thương hiệu có tiếng trên toàn cầu.

Thương hiệu Pháp có, Singapore có, Ý có,.... Cô không phải người đầu tiên mang thương hiệu Trung Quốc đến nơi này, nhưng cái cô có chính là nhân tài Trung Hoa.

Thương hiệu Túc Sính bắt nguồn từ Trung Quốc, nhưng lại phát triển ở Châu Âu. Những bảng thiết kế mang nét Trung Hoa thuở thập niên 70 kết hợp với phong cách quý tộc Châu Âu.

Được không ít quý phu nhân ngoài nước ưa chuộng, mỗi sản phẩm tung ra với số lượng nhỏ giọt nhưng đủ để tất thảy mọi người đều mê thích.

Vị trí của cô nằm ở tầng số 3, cô chọn tông màu chủ đạo của cửa hàng là màu đỏ sẫm mang theo hoạ tiết rồng vàng - đặc trưng của văn hoá trung quốc. Không hề có cảm giác chói mắt, nhưng lại mang đến vẻ đẹp của văn hoá lâu đời Trung Hoa

Tuyên Vân Phi đứng trước cửa trung tâm thương mại, sau đấy bước vào. Cô mặc một chiếc váy ôm sát cơ thể đến đầu gối, trên cổ là một chiếc khăn voang vắt chéo. Đeo một chiếc kính mát màu đen, không có gì gọi là xa xỉ nhưng lại có vẻ sang trọng, cao quý.

Tuyên Vân Phi đã đến trước "Túc Sính", bên ngoài là chiếc cửa kính nhìn xuyên vào bên trong, nội thất đã đầy đủ. Chỉ thiếu những mẫu hàng sắp được trưng bày.

Cô đẩy cửa bước vào bên trong, ở đây có 2 người phụ nữ và 1 người đàn ông.

- "Tuyên Đổng." Người đàn ông cúi đầu trịnh trọng mở 2 chữ.

- "Giám Đốc Ôn." Cô gật nhẹ đầu chào người đàn ông trước mắt.

- "Tuyên Đổng, đây là Hạ tiểu thư và Hạ phu nhân." Người được cô gọi là Giám Đốc Ôn lên tiếng đưa mắt về 2 người phụ nữ bên cạnh

- "Tuyên Đổng, thích Túc Sính đã lâu. Tôi là Hạ Tú Sắc." Người con gái có khuôn mặt xinh đẹp, nhìn có vẻ chỉ mới hơn 20 tuổi

- "Tuyên Vân Phi. Hạ tiểu thư, Hạ phu nhân đến đây có việc?."

- "Túc Sính là thương hiệu ưa thích của tôi. Nếu cô Tuyên đây muốn phát triển thương hiệu ở Trung Quốc, thì tôi cũng muốn trở thành một đại lý thương hiệu Túc Sính để đẩy thương hiệu này đi lên." Hạ phu nhân bên cạnh nhàn nhã nói, nhẹ nhàng như một quý bà thật sự. Ánh mắt hiền nhìn vào Tuyên Vân Phi

Cô cười mỉm cười nhẹ, đưa tay ra trước mặt Hạ phu nhân rồi tiếp tục nói: "Túc Sính trở về Trung Quốc có chút trở ngại, Hạ phu nhân đã có ý muốn giúp đỡ. Cháu nào dám từ chối, thưa cô."

Hạ phu nhân đưa đôi tay mềm mại bắt lấy tay cô, dịu giọng nói đáp: "Con đã về, chi bằng cô mời cháu một bữa cơm xem như chào mừng?."

Hạ Tú Sắc bên cạnh khoác vai Hạ phu nhân. Giọng mang theo chút ngưỡng mộ: "Tuyên Đổng, chào mừng chị đã về."

Cô cười đáp lại, thân mật ôm lấy Hạ phu nhân, Hạ Tú Sắc rồi mở giọng mời cả 2: "Nói chuyện ở đây không tiện, bây giờ cũng đã gần trưa, chi bằng cháu mời hai người một bữa cơm cảm ơn."

- "Được, được. Cháu gái về nước, sao lại từ chối."

...

Tuyên Vân Phi cùng hai người nhà họ Hạ đi đến một nhà hàng Trung Hoa. Cả 3 ngồi trò chuyện vui vẻ, và Hạ phu nhân đã trở thành vị đại lý đầu tiên của Túc Sính sau khi về Trung Quốc.

Một khởi đầu khi về nước thuận lợi!

- "Bác Hạ, em Hạ, về cẩn thận." Tuyên Vân Phi nhìn mẹ con Hạ phu nhân đi về. Cô cũng đánh xe về nhà họ Tuyên.

Trên đường về, cô nhấc máy gọi cho ông Tuyên, tức bố ruột cô.

- "Hôm nay con về."

- "Phi, con..." Ông Tuyên chưa nói xong cô liền tắt máy. 3 giây là đủ rồi, nói thêm tốn tiền điện thoại. Cô xót mất

Cô đã đến trước cổng Tuyên Gia, vẫn chưa có ai ra mở cửa. Cô liền nhấn chuông ing ỏi, trong nhà liền có người đàn ông chạy ra. Cửa cũng được mở, cô liền mở cửa xe chạy vào ngay.

- "Phi, con ăn gì chưa. Đúng lúc cả nhà đang dùng bữa, con mau vào ăn cùng cả nhà."

- "Con ăn rồi." Cô bước thẳng vào trong nhà, Tuyên phu nhân à không. Người vợ bé của ông Tuyên vẻ mặt sững sờ bất ngờ.

Khi nãy lúc đang ăn chỉ biết ông có một cuộc gọi đến, liền nghe máy, lúc sau nghe tiếng chuông cửa liền bỏ cơm mà chạy ra.

Hoá ra là "đứa con yêu quý" của ông về.

Bà ta cắn chặt răng, ráng mở miệng ổn, dịu dàng nói: "Phi Phi, con về rồi. Lại đây ăn với mọi người."

Cô liếc nhìn bàn thức ăn trên bàn, cười khẽ, sau đấy nói: "Tiểu thư Tuyên Gia không ăn thức ăn thừa." Vừa nói xong, cô liền lên phòng. Để mặc bà ta bên dưới ôm bụng tức trong lòng. Phòng cô vẫn như cũ, không thay đổi.

Giường và sàn vẫn sạch sẽ như mới, tuy chỉ có vật dụng xung quanh bám một lớp bụi nâu.

Chiếc đồng hồ trên bàn cô vẫn tích tắc từng giây. Khung ảnh...khung ảnh của cô và mẹ, vẫn yên vị trên kệ tủ.

Cô nhẹ nhàng nâng khung ảnh lên, bàn tay dịu dàng chạm khẽ đến khuôn mặt mẹ cô. Phủi lớp bụi đi, mẹ cô vẫn ở đấy, khuôn mặt vẫn cười tươi, đôi mắt vẫn hiền hoà.

Chỉ tiếc, không còn được nghe giọng bà nữa.

Bỗng điện thoại cô vang lên tiếng chuông cuộc gọi đến, cô quay lại giường. Nhìn cái tên, cô liền muốn đập nát cái điện thoại mà Nam Cung Long đưa cho cô.

- "Ông xã" cái gì cơ? Có mơ mà hắn làm chồng Tuyên Vân Phi cô!

Không nhận cuộc gọi. Nhưng chuông điện thoại cứ tiếp tục gọi đến điên đầu. Cô đành miễn cưỡng chấp nhận.

- "Đã về nhà chưa." Giọng Nam Cung Long âm trầm, dịu dàng nói.

- "Vừa về."

- "Không phải ở nhà em. Là nhà của chúng ta." Hắn cười khẽ, vẫn dịu dàng với cô

- "Tôi không về nhà anh. Cũng không ở đây nữa, tôi về nhà tôi." Cô nghiến răng ken két, hung dữ nói với hắn.

- "Em có tin tôi đến đấy vác em về nếu em không chịu không?." Hắn uy hiếp cô

- "Anh có giỏi thì đến đây mà vác tôi đi."

- "Tôi mà ở đấy nhất định phải lăn giường với em."

- "Hừ, tôi mời anh." Nói xong cô liền tắt máy không do dự.

Cô ưỡn người sau nãy nằm lên giường, ôm lấy chiếc gối bên cạnh. 10 phút sau cô đã nhắm mắt ngủ thiếp đi.

15 phút sau, người cô trở nên ấm hơn. Bên cạnh có cảm giác giường hơi bị lún xuống.

- "Phu nhân, lăn giường." Bên cạnh có hơi thở thở phào vào tai Tuyên Vân Phi, bên dưới cổ có cảm giác ươn ướt, ngứa ngứa.

Tuyên Vân Phi vốn định mở mắt nhưng chỉ thấy một mảng đen bao trùm trước mặt. Cô loạng choạng vơ tay xung quanh, chợt đụng vào thứ gì cứng cỏi.

Sau đó chỉ cảm giác cả người bị nhấc bổng lên, lúc này cô mới có chút ý thức. Nhận ra người đang vác mình là Nam Cung Long.

Con mẹ nó!!! Chẳng phải bây giờ hắn đã rời khỏi Miêu Thành rồi hay sao, bây giờ lại xuất hiện ở đây.

- "Phu nhân, về nhà lăn giường." Nam Cung Long nhấc bổng cô rồi vác cô lên vai, tay còn lại cầm túi xách cô rồi chuẩn nghĩa "vác" cô như bao tải ra khỏi phòng!.

Mọi hành động chưa quá 3 phút, ****! Nam Cung Long hắn ta không phải người!

Hắn nhanh nhẹn đã mang cô đến chân cầu thang, ông Tuyên cùng người phụ nữ bên cạnh trố mắt nhìn hai người, ngay cả tất cả giúp việc trong nhà cũng bất ngờ, 2 mắt tròn trịa trố ra.

Chưa đầy 1 tiếng trước còn thấy Tuyên Vân Phi nganh ngạn, bây giờ lại thấy cô vật vã vùng vẫy vô vàn muốn tránh xa Nam Cung Long.

- "Tôi đưa vợ tôi về." Hắn nói một câu sau đấy vác cô ra khỏi nhà họ Tuyên.

Cướp người! Cướp người quá đáng! Quân vô lại!

Hắn mở cửa xe rồi quẳng cô vào trong xe, mặc đầu tóc cô rối bời, bộ dạng không khác gì người điên!.

Nam Cung Long đánh xe chạy ngay ra khỏi khu vực Tuyên Gia.

Cô không biết hắn chạy như thế nào, chạy đi đâu. Chỉ biết cô xém bị đập trán vào thành xe do hắn phanh xe quá gấp.!!

Tuyên Vân Phi quay đầu nhìn hắn, chỉ thấy hắn đang nhìn về phía trước. Đèn giao thông vẫn đang ở vạch đỏ, một hàng xe dài trước và sau. Chậc, lại đến giờ kẹt xe.

- "Hôm nay anh không phải đi Trung Đông sao?." Cô hất mặt ngạc nhiên hỏi.

Hắn cười khẽ, dựa người vào vô lăng xe nhìn cô, nói: -"Tôi không đi nộp mạng cho bọn chúng." Nam Cung Long nắm lấy tay cô mà vuốt ve, ngắm nghía một hồi lâu.

Bỗng có tiếng còi xe kêu ing ỏi phía sau, người đằng sau kéo cửa xe, quát lớn: "Vợ chồng cãi nhau về nhà mà nói chuyện! Tránh xe cho người khác đi."

Nam Cung Long nghe xong câu này, mặt đen như đáy nồi. Hạ cửa kính xuống, hắn cố tình nói lớn: "Ai bảo chúng tôi cãi nhau? Chúng tôi đang ân ái mặn nồng!!!."

Người phía sau câm bặt, tức tối đóng cửa xe lại, nhưng vẫn tiếp tục bấm còi xe.

Dứt lời, hắn hả hê. Khởi động xe rồi chạy tiếp, khuôn mặt mang theo ý cười. Môi cong lên, Tuyên Vân Phi nhìn. Không thấy hắn đẹp, chỉ thấy hắn như tên thần kinh!

Đi mãi, đi mãi, hắn cứ đi nhưng vẫn như chưa có điểm dừng. Nam Cung Long giảm tốc độ, xe lái êm trên đường nhựa xám.

Hai dãy cây xanh trồng dọc đường, lá cây xào xạt, hôm nay thời tiết khá tốt.

Nam Cung Long liếc nhìn sang cô, chỉ thấy Tuyên Vân Phi đang chống cằm nhìn ra ngoài cửa xe. Hiện tại là mùa thu, lá cây rụng xuống rất nhiều, nhưng rất đẹp.

Hắn đan tay hắn vào tay cô, hơi ấm từ tay hắn truyền sang cho cô. Có chút rung động, một chút, một chút ấm ấp.

Trên xe không ai nói gì, chỉ có hắn cầm lấy tay cô mà vuốt ve.

- "Anh nghĩ xem, tôi có nên hận anh không."

- "Không."

- "Ừ. Hận anh thì tôi quá ích kỉ rồi."