CHƯƠNG 29
Ước chừng có khoảng ba mươi chiến sĩ đã tụ tập dưới chân thành. Có lẽ bởi vì đây là lần chiến đấu cuối cùng của Nam Cực Tinh, mọi người đều không che mặt, hai bên đập tay chào hỏi.
Sau khi Tiết tiên sinh đến, trước tiên giảng giải một lượt chi tiết hành động của kế hoạch, sau đó chia làm bốn đội, xuất phát theo hiệu lệnh của đội trưởng, chạy theo quan đạo ngoài cửa đông suốt một canh giờ, đến một tòa sơn miếu ở ngoại ô phía đông.
Theo tin báo, Ngư Khánh Ân lúc này, đương ẩn thân bên trong địa đạo bên dưới phật đường của sơn miếu này.
Trước khi phân công nhiệm vụ cụ thể, Tô Hoàng giành nói: “Để tôi xuống đầu tiên?”
Tiết tiên sinh liếc hắn một cái, mặc kệ. “Trước theo kế hoạch xử lý bên ngoài, sau khi tra ra địa đạo ta sẽ xuống trước, ngoại trừ một tổ phụ trách cảnh giới bên ngoài, tất cả đều phải theo sát ta”
“Rõ!”
“Hành động thôi”
Hơn ba mươi chiến sĩ này đều là những cao thủ thực lực xuất sắc dày dạn kinh nghiệm, xử lý đám người canh gác bên ngoài sơn miếu gần như không gây ra bất cứ động tĩnh nào, chỉ có cỏ tranh buông dài trong gió, xào xạc lay động.
Những thân ảnh linh động vụt qua, rất nhanh chóng đã đến bên ngoài tường sơn miếu. Từ những phương hướng khác nhau quăng móc ba cạnh, vùng người nhảy lên đầu tường.
Tiết tiên sinh nhìn quét qua một vòng bên trong tường, sau đó trỏ ngón cái tay phải xuống ra hiệu, liền đó từ bên phải hắn, hai người một tổ lượt lượt nhảy vào trong sân.
Ban đầu tất cả coi như thuận lợi, thế nhưng khi người của tổ thứ chín vừa chạm mũi chân xuống đất, chẳng biết giẫm phải cái gì, tiếng chuông đồng lảnh lót cắt rạch trời đêm, cơ quan ám khí khởi động chỉ trong nháy mắt, bay đâm, tên nhọn cùng kiếm trúc từ các góc khác nhau hoặc lao thẳng tới hoặc bay xuyên qua như sét đánh, những người đã nhảy vào bên trong tường nhất thời trở thành mục tiêu tập kích, vội nhao nhao nhảy lên tránh né.
Tiết tiên sinh đứng trên đầu tường con ngươi nháy mắt thu lại chỉ còn như đầu châm, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lẽo bất động. Sau khi quan sát gần như chỉ chốc lát, ông cao giọng nói: “Trung tâm cơ quan ở dưới mái hiên, chém đứt!”
Tô Hoàng trong thời gian ngắn nhất phản ứng thần tốc, quay người, một loạt kiếm trúc lao đến, thuận thế túm lấy chiến hữu gần nhất bên người bảo hộ dưới thân, tay phải vung đao xoay tít, đánh bay một cụm phi tiêu thép, sau đó xoay eo, nghênh đón châm bắn như mưa trước mặt.
Lúc này đợt ám khí thứ hai đã bắn ra, càng thêm dày đặc. Vài người chiến sĩ tới hỗ trợ bị mũi nhọn bay xéo ngăn cản, không thể không nghiêng người lui về sau, nhưng Tô Hoàng vẫn diện vô biểu tình, song đao trong tay xoay tròn như bông tuyết, bước chân vẫn tiếp tục tiến lên, không hề để ý máu tươi ướt đẫm vai, tay, chân các nơi.
“Tô Hoàng! Không cần cường công!” Tiết tiên sinh lớn tiếng quát, phi thân xuống.
Lúc này Tô Hoàng đã đến gần bên dưới mái hiên, nấp sau một cây cột điều chỉnh lại hô hấp một chút, vặn người nhảy lên. Cùng lúc đó, chỉ nghe mấy tiếng động lách cách rất nhỏ, ba mũi nhọn dài bằng ngón tay từ ba góc khác nhau bắn thẳng đến, tốc độ như lưu tinh, góc độ cũng rất hiểm hóc, lần một thất bại lại có thể quay ngược trở về, Tô Hoàng liên tiếp biến đổi vài loại thân pháp cũng chỉ khó khăn tránh né được hai mũi, phải nhảy lên cực nhanh mới tránh khỏi bị thương.
“Tô Hoàng! Lùi…” Tiếng hét ra lệnh của Tiết tiên sinh còn chưa ra khỏi miệng, Tô Hoàng đã không hề lùi mà tiến lên, sau hai lần lộn người, mũi nhọn thứ ba từ phía sau hắn phóng tới, cắm sâu vào cánh tay trái, hắn lại thuận thế nhảy lên cao, một đao chém đứt trục giữa của cơ quan bên dưới mái hiên.
Tiếng chuông đồng tắt ngóm.
Tiết tiên sinh đuổi kịp đến, vận chỉ như gió bịt kín vết thương Tô Hoàng, nhưng bất ngờ là, ông không lên tiếng trách mắng.
“Không sao chứ?” Vô Cán cũng đi tới bên cạnh, “Ngươi cũng quá mạo hiểm”
“Ngư Khánh Ân đã bị kinh động, không nhanh chóng tấn công vào trong, chỉ sợ lão lại chuồn mất”. Tô Hoàng quệt mồ hôi lạnh trên trán, thản nhiên nói.
“Người bị thương nặng đều lưu lại, những người còn lại không cần quản sương phòng hai bên, trực tiếp xông vào phật đường!” Tiết tiên sinh đứng thẳng, vừa gấp gáp hạ lệnh vừa nhanh chóng dẫn đầu xông vào trong.
Bóng người theo vào tới tấp, Tô Hoàng cũng lập tức đứng thẳng, gạt cánh tay Vô Cán đang đỡ mình ra, vọt vào theo.
Bên trong phật đường hiển nhiên không có người, chỉ có ngọn đèn bên trước bàn thờ vẫn đang cháy lay lắt.
Kỹ thuật cơ quan của Tiết tiên sinh không chỉ ở Giang Bắc, mà ngay cả trong khắp thiên hạ cũng tuyệt đối có thể xếp trong năm người hàng đầu, ngay cả Vô Cán cũng phải mặc cảm trước ông, do đó chưa đến vài phút, ông đã tìm được vị trí cơ quan, một lần vặn một lần đẩy, tượng phật bằng đồng mạ vàng đột nhiên chầm chậm tách đôi, lộ ra một lối vào.
Tô Hoàng đang định nhảy vào trong, bị Tiết tiên sinh lôi về sau.
“Trước ném một bó đuốc vào trong!”
Lập tức có một bó đuốc được ném vào theo lời, bên trong địa đạo vang lên tiếng nổ ầm ầm, bụi trắng túa ra.
“Hắt nước!”
Từng bát từng bát nước múc từ lu đồng khuân từ bên ngoài sân vào được dội vào trong, không lâu sau đã sạch bụi.
“Hai người một tổ, mỗi tổ duy trì khoảng cách ba thước, tiến vào chậm rãi!” Tiết tiên sinh hạ lệnh xong, khoát tay áo với Tô Hoàng, “Ngươi theo ta!”
Vách tường lối vào địa đạo cũng không trơn nhẵn, đi xuống mấy mét, là một nền đất bằng phẳng, bậc thang quanh co xoáy tròn.
Bởi vì Tiết tiên sinh dẫn đầu, những cơ quan thiết lập trên bậc thang từng cái từng cái đều bị vô hiệu, nhưng tốc độ vì thế mà cũng bị ảnh hưởng, khi đến căn phòng vuông vắn có thể chứa được mười người nơi bậc thang cuối cùng, bên trong đã không còn nửa cái bóng.
“Chén trà vẫn còn nóng, hẳn là chưa chạy được bao lâu”. Vô Cán vừa nói vừa cùng Tiết tiên sinh cẩn thận kiểm tra từng nơi từng chỗ bên trong.
Ước chừng sau khoảng thời gian một chung trà, tìm ra được lối đi mới.
Nhưng ngoài dự đoán là, có đến ba lối đi mới.
“Chia làm ba tổ đuổi theo?” Một chiến sĩ hỏi.
“Không…” Tiết tiên sinh chậm rãi lắc đầu, “Chia làm ba tổ, đuổi kịp chính là tìm chết…” Hắn đăm chiêu kiểm tra mặt đường từng lối đi, sau cùng đập tay, “Đi lối bên phải!”
Mệnh lệnh đưa ra, không một ai dị nghị, các chiến sĩ căn cứ theo đội hình vốn có nhanh chóng tiến lên, chưa đầy thời gian một nén hương, đã đến tận cùng địa đạo.
Đẩy vách ngăn nơi cửa ra, là một mảnh rừng hoang đen thẳm, hoang vu vắng lặng, chỉ có tiếng cú kêu trong đêm thi thoảng truyền đến.
Dường như đã không còn biết đi đường nào, nhưng bên môi Tiết tiên sinh lại hiện lên nét cười.
Người quen thuộc ông đều biết, nụ cười này biểu thị ông đã túm được cái đuôi hồ ly của kẻ mà ông đang truy lùng.
“Phía đông nam, đội hình cánh quạt, đuổi theo!”
Bởi vì đang ở vùng hoang vu trống trải, thị lực ban đêm của mọi người đều vô cùng tốt, tốc độ truy đuổi đặc biệt mau. Không bao lâu sau, đã có thể mơ hồ thấy được chồng chất bóng người đen đặc phía trước.
Nhận ra truy binh đã đến gần, người đào vong chia làm hai nhóm, một nhóm số lượng rõ ràng nhiều hơn hẳn tiếp tục chạy về trước, nhóm nhỏ còn lại dừng bước, dự định ngăn cản.
Như đã biết từ đầu, nhóm tử sĩ Ngư Khánh Ân mang theo bên người lúc chạy trốn đều là những cao thủ võ công xuất sắc, đối mặt với các chiến sĩ Nam Cực Tinh tinh nhuệ nhất cũng không hề thua kém.
Chém giết hung ác triển khai ngay trên đồng hoang, huyết quang cùng đao ảnh đan xen, hơn hai mươi chiến sĩ đã triệt phá ngăn cản, tiếp tục tiến lên truy đuổi.
Sau vài lớp ngăn cản, nhân số đuổi theo ngày càng ít, có người thở hổn hển từ sau chạy tới, lớn giọng nói: “Tiết tiên sinh có lệnh, chậm lại, không được liều lĩnh!”
Mệnh lệnh vừa được truyền, mấy người dẫn đầu liền dừng bước, lập tức bị các tử sĩ bao vây, rơi vào triền đấu.
Tô Hoàng huy đao bức lui hai người trước mặt, ánh mắt đảo khắp xung quanh, bắt được thân ảnh cực kỳ quen thuộc.
Ngư Khánh Ân? Đã đuổi kịp lão?
Khoảnh khắc tâm niệm xoay chuyển, người đã nhảy vọt lên không trung, tấn công không chút thủ thế, khiến cho ngay cả các tử sĩ cũng không thể không lùi lại vài thước, lộ ra một kẽ hở.
“Tô Hoàng! Không được một người đuổi theo!” Một Nam Cực Tinh lớn tiếng hét lên, nhưng trong hai mắt đỏ rực của Tô Hoàng đã không còn bất luận gì khác, bước chân chạy lao về phía Ngư Khánh Ân không hề dừng lại.
Vượt qua một sườn núi nho nhỏ, tiếng chém giết đã ở phía sau. Thân ảnh Ngư Khánh Ân dần rõ rệt, so với lần gặp gần đây nhất đã còng xuống rất nhiều.
Lão nhân này từng thao túng triều chính hai mươi năm, nhìn bách tính thiên hạ như cá trong chậu, mà nay hoảng hốt bỏ chạy trong đêm, bất quá là giãy dụa tuyệt vọng mà thôi.
Ở sát mép rừng cây nơi thung lũng, Ngư Khánh Ân vội vã bỏ chạy lẫn trong bóng cây, hai gã tử sĩ cuối cùng bên người lão dừng lại, đối mặt Tô Hoàng.
Lúc này, ba người đều đã thương tích rã rời.
Chiến đấu cự ly gần nháy mắt bạo phát, hàn quang, sát khí, bức người mi mắt gió táp rét lạnh, một bên là con thú bị bức tới đường cùng dù mệt mỏi vẫn phải chiến đấu, mà bên kia từ sớm đã không biết tư vị đau đớn là thế nào.
Lưỡi đao chém ngập thân thể, nương theo thế ngã loạng choạng tiếp tục lao về trước, chặt đứt sợi dây sinh tử cuối cùng, máu tươi bắn tung tóe theo hình vòng cung, một gối khụy xuống đất, rút lưỡi đao trong tay, cổ tay đã mỏi nhừ.
Phía sau kình phong tấp tới, xoay người, đứng dậy, đón đỡ.
Tiễu Địch hẳn cũng gặp phải tình cảnh chiến đấu như này? Lãnh khốc mà thảm liệt, không được phép sai sót một giây nào.
Hàn ý áp sát, con ngươi nhanh chóng co lại. Chính là những người này phải không? Chính bọn chúng ngăn cản bước chân Tiễu Địch trở về bên mình, cho nên, không thể thất bại.
Thân thể đã tê dại, nhưng thần kinh lại hưng phấn dị thường, song đao xoay tít quấn lấy binh khí đối phương, xoay người bỏ đao, rút đoản kiếm trong tay áo rời vỏ, đâm vào ***g ngực chưa kịp lùi về sau.
Không dừng lại thở, Tô Hoàng nhặt song đao trên mặt đất lên, đứng dậy, tiếp tục đuổi sâu vào rừng.
Không có kỹ thuật truy tung điêu luyện của Tiết tiên sinh, cắn răng tiến về trước, lựa chọn tựa như đánh bạc. Ánh trăng lại tràn ra, bóng lưng còng cọc lại lần nữa xuất hiện trong tầm mắt.
Ngư Khánh Ân dừng chân, quay lại, khuôn mặt âm âm u u, chỉ có con mắt còn lóe lên một vài tia sáng.
“Ngươi một người đuổi đến đây ích gì? Ngươi căn bản không phải đối thủ của ta”
Tô Hoàng lạnh lùng cười, song đao đan chéo trước ngực, “Thử xem”
Sau hai câu đó, không ai còn nói gì. Ngư Khánh Ân đối mặt với địch thủ trước đây lão chưa bao giờ để vào mắt, đề khởi chân khí toàn thân, quán nhập bàn tay.
Nếu đơn đả độc đấu, Ngư Khánh Ân không phải một kẻ đặc biệt nguy hiểm, so với Lệ Vĩ, so với Nam Cận trước đây, Tiết tiên sinh vân vân, lão hoàn toàn ở đẳng cấp dưới, nhưng lúc này Tô Hoàng đã bị thương nặng kiệt sức, rõ ràng lão có ưu thế hơn hẳn.
Tô Hoàng hiển nhiên cũng nhận ra điểm này, cho nên ngay từ đầu, đấu pháp của hắn hoàn toàn là liều mạng không quan tâm chính mình, chỉ cầu đả thương địch thủ không cầu tự bảo vệ mình.
Qua hai ba hiệp, một thanh đao đã tuột khỏi tay Tô Hoàng, đổi bằng đoản kiếm giấu trong tay áo, trên người cũng thêm vết thương mới, mà Ngư Khánh Ân chỉ bị đoản kiếm rạch một đường khá nông trước ngực.
“Thật lâu chưa từng tự mình động thủ giết người”, trên mặt Ngư Khánh Ân hiện lên nụ cười tàn nhẫn, “Đây là ngươi tự chuốc lấy”
Tô Hoàng thở hào hển dùng đơn đao chống đỡ thân thở, bên môi cư nhiên cũng cong lên nét cười, “Ngư thiên tuế, người thua hẳn là ông…”
Vừa dứt lời, sắc mặt Ngư Khánh Ân quả nhiên biến đổi, tay phải co quắp giơ lên, dùng sức cào ngực mình.
“Lưỡi đoản kiếm này là Nam Cận cho tôi, từng được ngâm trong nước cỏ vũ linh. Vũ linh cộng với ‘lưu bộ’ trong cơ thể ông lần trước, tạo thành một loại độc mới, tên là ‘tống khách’…”
Đối với câu giải thích này, tựa hồ Ngư Khánh Ân cũng chẳng còn dư sức mà nghe, sau khi ra sức cào toác vết thương, lão đã ôm đầu, bắt đầu lăn lộn, đứng lên rồi lại ngã xuống, miệng rên rỉ không ngừng, cuối cùng đâm đầu vào một gốc cây, bất tỉnh.
Tô Hoàng ổn định hô hấp, chậm rãi tiến lên, dừng lại phía trước lão nhân một thời không ai sánh bằng, hiện tại cuộn tròn rũ rượi không hề nhúc nhích.
Vừa cúi xuống, phía sau đột nhiên có tiếng động, ngay khi quay đầu, lưỡi đao đã thủ trước ngực.
“Ngươi không sao chứ?” Vô Cán thở hổn hển chạy tới đây, tóc tai bù xù, trên trán còn có vết thương máu đã đóng vảy.
Tô Hoàng nhẹ thở phào, hai tay tự nhiên mà thả lỏng.
Nhưng ngay lúc mũi đao của hắn chúc xuống đất, Vô Cán khựng lại, sắc mặt trong nháy mắt lạnh băng, lãnh phong trong tay nổi lên, một đạo bạch quang bắn bắn thẳng về trước, tốc độ cực nhanh, khiến Tô Hoàng ngay cả thời gian phản ứng cũng không có, lập tức bị đánh trúng ngực.
“Xin lỗi…” Vô Cán thì thầm, sắc mặt buồn bã, “Có điều, coi như giải thoát cho ngươi…”
Tô Hoàng trừng mắt nhìn Vô Cán, bởi chấn động trước ngực mà miệng phun ra một búng máu, bước chân loạng choạng, màu sắc đỏ thẫm từ vết cắt chầm chậm loang lổ, cảm giác đau đớn trì trệ nơi trái tim bắt đầu lan tràn.
Tuy không hiểu vì sao lại phát sinh chuyện như vậy, nhưng khoảnh khắc thanh tỉnh cuối cùng khi thân thể ngã xuống mặt đất xanh cỏ, trong đầu Tô Hoàng chỉ hiện lên duy nhất ý niệm: “Tiễu Địch, chúng ta lại có thể ở bên nhau rồi…”
Xa xa vọng lại tiếng ồn, mấy bóng người lao nhanh tới, dẫn đầu chính là Tiết tiên sinh. Hắn chỉ nhìn quét qua hiện trường một lượt, sắc mặt xấu tới cực điểm, vội chạy thẳng tới bên người Tô Hoàng, ôm cơ thể mềm oặt của hắn lên gối tỉ mỉ kiểm tra.
Dưới ánh trăng mùa đông thảm đạm, mái tóc màu đen của Tô Hoàng buông rũ trên nhánh cỏ ẩm thấp, hai mắt đóng chặt, sắc mặt tái nhợt như băng, nhưng thần tình lại vô cùng yên bình.
Lục tục có các chiến hữu khác chạy tới, nhìn thấy tình cảnh ấy, cũng không tự chủ mà ướt mắt.
Hai tay vội vã gấp gáp cấp cứu suốt hồi lâu, nhưng cuối cùng Tiết tiên sinh cũng đành mím môi, dừng lại động tác.
Vô Cán lấy tay ôm đầu ngồi trên mặt đất, lẩm bẩm: “Tôi đến sớm một bước thì tốt rồi… Nhưng lúc tôi chạy đến, đã thế này…” Mặc dù những lời thoát ra đều là giả dối, nhưng bi thương dâng lên trong đôi mắt đỏ bừng kia, cũng không thể nói là làm bộ.
Có người cúi xuống vỗ lưng Vô Cán nhỏ giọng an ủi nói: “Ngươi cũng đừng tự trách nữa, hôm nay ai nấy đều thấy rõ, Tô Hoàng hắn căn bản cũng không muốn sống nữa…”
“Đừng nói gì nữa”. Tiết tiên sinh mặt âm trầm ôm thi thể Tô Hoàng đứng dậy, “Dọn dẹp hiện trường, mang Ngư Khánh Ân… trở về đi…”
“Rõ!” Sau khi lĩnh mệnh, các chiến sĩ phân công xử lý xong người chết, trói Ngư Khánh Ân và thủ hạ còn sống của lão lại cùng một chỗ, rồi dìu những đồng bạn bị thương, ngay trong đêm đen dang cánh dày đặc, quay bước trở về.
Trận chiến cuối cùng dưới cái tên Nam Cực Tinh, đã kết thúc như vậy.
Trận chiến đó, Nam Cực Tinh bị thương mười hai người, tử vong một người.
Ba ngày sau, Hủ vương thần tự chính thức cử hành đại điển đăng cơ. Nghĩa quân Giang Bắc được quyền hoạt động cùng phiên hiệu quân đội độc lập, tiếp tế cùng tuyển mộ do triều đình phụ trách.
Ngày kế, Ngư Khánh Ân được đưa ra tử hình công khai, người xem như mây.
Một tháng sau, chủ chính nội các điện Tân Nam Cận dưới sự bảo vệ củaTiết tiên sinh xuất kinh tuần tra, qua đêm tại huyện nha An châu phía tây kinh thành.
Thế nhưng vào lúc nửa đêm, thời khắc vạn lại câu tịch, có ba thân ảnh khoác áo choàng, không để ai hay biết lặng lẽ ra khỏi nha phủ, men theo bên dưới mái hiên dân cư, đi tới bên ngoài nhà bán đồ ngọc lớn nhất huyện thành.
Gõ nhẹ một tiếng, cánh cửa viện mở ra từ bên trong, ba người lanh lẹ nghiêng người vào trong, đi thẳng vào phòng, mới bỏ mũ trùm, lộ ra khuôn mặt.
Người mở cửa cho họ lại đóng cửa phòng lại cẩn thận, lúc này mới xoay người. Người bên dưới ánh đèn dường như đang cực lực khống chế tình cảm của mình, ánh mắt ẩm ướt run rẩy, chăm chú nhìn một trong ba người che mặt phía trước, tựa như không nỡ dời đường nhìn.
“Tô Hoàng, y đang nhìn ngươi đấy, sao ngươi cứ ngây ra đấy?” Nam Cận vừa cởi nút thắt áo choàng, vừa khẽ đẩy người bạn đồng hành đứng bên cạnh.
Thế nhưng hai người vẫn cứ ngây ngốc nhìn nhau, ánh mắt giao triền, phảng phất như đang chìm trong ảo mộng chập chờn, sợ hãi mình khẽ động, mộng liền tan vỡ.
“Đến cầm tay đi”, Nam Cận khe khẽ cười, “Ta đưa ngươi qua, không thể cứ nhìn các ngươi ngây người mãi được”. Nói rồi liền kéo tay Tô Hoàng, đưa tới trong tay người đứng bên cửa.
Mười ngón tay vừa đan vào nhau, hơi ấm từ lòng bàn tay lập tức lan tràn tứ chi, tình cảm kiềm chế bấy lâu trong nháy mắt ào ạt, thân thể bổ nhào về trước, nhào vào lòng y.
“Tiễu Địch… Tiễu Địch… Tiễu Địch…” Một lần lại một lần gọi tên y, ngoại trừ nó không còn gọi được âm tiết nào khác, mặc dù đã biết y không việc gì từ nhiều ngày trước, nhưng tận tường nhìn thấy, chạm vào, lại là một loại cảm nhận khác.
So với Tô Hoàng, Mục Tiễu Địch cũng kích động không kém, nhưng bởi vì không quá quen thuộc với Nam Cận và Tiết tiên sinh còn đang đứng cạnh, biểu hiện của y nội liễm hơn rất nhiều, chỉ biết khóa chặt lấy thân thể trong lòng, vuốt ve những sợi tóc của hắn.
Nhìn hai người trước mặt như muốn ôm vai kề má đến vĩnh viễn, trong mắt Nam Cận hiện lên một tia vui mừng, nhưng bởi vì thời gian không nhiều, hắn vẫn phải tiến lên vỗ vai Tô Hoàng, nhỏ giọng nói: “Hai người các ngươi sau này còn rất nhiều thời gian thân thiết, trước nghe ta nói rõ một số chuyện được chứ?”
Bị hắn nói vậy, khuôn mặt Tô Hoàng lập tức đỏ bừng, ngượng ngùng buông tay, muốn đẩy thân thể trước mặt ra, lại bị Mục Tiễu Địch vòng tay ôm lại, cũng đành thôi.
“Lúc ở kinh thành lắm người nhiều mắt, ta không có cơ hội giải thích cặn kẽ cho ngươi”, Nam Cận cười cười, tìm một chiếc ghế ở bên cạnh ngồi xuống, “Có điều hẳn ngươi cũng hiểu vì sao ta phải sắp xếp cho ngươi giả chết?”
Tô Hoàng gật đầu, “Bởi vì thân thế của Hủ vương, sợ ta bị người diệt khẩu…”
Nam Cận khẽ thở dài, “Kỳ thực ngươi cũng đừng trách Vô Cán, hắn ta bất quá là làm việc hắn ta cho rằng mình phải làm”
“Ta hiểu. Có điều trước đây ta vẫn cho rằng hắn là người của Nam Cực Tinh…”
“Hắn đích thực là. Còn là một Điệp Tinh rất trung thành, chỉ có điều… hắn đối với… Hủ vương càng trung thành hơn mà thôi…”
Tô Hoàng và Mục Tiễu Địch đều lộ ra vẻ mặt có phần mê mang.
“Phụ thân của Vô Cán là tâm phúc của tiên hoàng hậu, cũng là quân cờ bà sắp đặt cho con trai trước khi chết, lớn lên dưới sự giáo huấn của phụ thân, Vô Cán làm việc gì đều đặt lợi ích của Hủ vương làm trọng, bao gồm cả hành vi gia nhập Nam Cực Tinh cũng vậy. Vô Cán vẫn luôn cho rằng thân thế của Hủ vương là nhược điểm lớn nhất của y, càng ít người biết càng tốt. Đối với chuyện này, hắn áp dụng phương pháp thà rằng giết nhầm còn hơn bỏ sót. Hai người chúng ta quan hệ mật thiết như vậy, cho dù ta thực sự không nói gì cho người thì hắn cũng sẽ hoài nghi ta có nói, bất luận thế nào cũng sẽ hạ thủ với ngươi… Ngươi ở bên người ta một ngày, sẽ an toàn thêm một ngày, nhưng sau này ta sẽ ngày càng bận rộn, cẩn thận đến mấy cũng có lúc sơ suất, đề phòng vạn nhất, buộc phải ra hạ sách này…”
“Ngươi đừng nói vậy, ngươi đã phải hao tâm tổn trí vì hai người chúng ta”, Mục Tiễu Địch nhẹ nhàng nói, “Chúng ta đều có thể hiểu tâm ý của ngươi”
Nam Cận cười với Mục Tiễu Địch, lại quay qua dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Tô Hoàng, nhỏ giọng nói: “Có điều đã để ngươi chịu khổ. Ta biết hai người các ngươi ai cũng không chịu bỏ rơi người kia, nếu muốn thiết kế cho ngươi giả chết, y cũng không được sống. Lúc đó Tiễu Địch đang ở trong quân, sắp xếp rất thuận tiện, hơn nữa để y chết trước, có thể khiến sự việc càng thêm tự nhiên, do đó…, vốn định giấu ngươi đến tận khi ngươi ‘chết’, tránh cho ngươi khỏi thương tâm vô ích, không ngờ lại có chuyện Khang Dư ngoài ý muốn. Lúc đó ngươi chạy tới hỏi ta, Vô Cán luôn có ở bên, thực sự không cách nào nói cho ngươi hay sự thực, hại ngươi…”
“Nam Cận!” Tô Hoàng có chút mất hứng kêu lên, “Ngươi còn tự trách như vậy ta sẽ tức đấy! Rõ ràng ngươi chẳng làm sai gì, vì sao lại hà khắc với bản thân như vậy?”
“Hà khắc ư?” Nam Cận ưu thương cười lên, “Đó là vì ngươi quá bao dung thôi? Cũng không phải mỗi người từng bị ta thương tổn, đều có thể rộng lượng như vậy…”
Tô Hoàng cảm thấy đau xót trong lòng, cổ họng như có cái gì chẹn lại, Mục Tiễu Địch vội vỗ ngực cho hắn, chuyển chủ đề nói:
“Đúng rồi, Vô Cán kia hẳn là một người cực kỳ thông minh, làm sao ngươi khiến gã tin Tô Hoàng thực sự chết rồi?”
“Nói đến chuyện này, ta lại lừa Tô Hoàng một lần nữa”. Bên môi Nam Cận thoảng qua tiếu ý nhàn nhạt, “Tiểu Lục đích thực là bạn ta, nhưng chiếc áo lót đó không phải do cậu ấy làm. Nhìn bên ngoài nó chỉ là chiếc áo bông rất bình thường, nhưng trên thực tế bên trong có thêm một lớp keo mềm có ở đất Tể châu, vải lót dùng kim tuyến và tóc dệt thành, gần như đao thương không cách nào đâm thủng. Ta biết Vô Cán che giấu rất kĩ nhưng võ công sở trường nhất của hắn là phi đao, chỉ cần xuất thủ, chắc chắn sẽ công kích thẳng tim ngươi, cho nên ở vị trí đó đã khâu một túi máu nho nhỏ, khi thân đao cắm vào, mặc dù không chọc thủng cơ thể mà bị keo mềm cản lại, nhưng đồng thời vẫn có máu tươi trào ra, giống như bị phi trúng. Mặt khác, phi đao của Vô Cán uy lực kinh người, dù không đoạt được mạng ngươi, nhưng chắc chắn có thể đánh ngất ngươi, lúc này Tiết tiên sinh sẽ vừa vặn xuất hiện. Vô Cán không biết trên người ngươi đã có phòng bị, lại rất tự tin vào phi đao của mình, tự nhiên sẽ cho là mình đã đắc thủ. Hơn nữa kỳ thực trong lòng hắn rất quý ngươi, chỉ vì Hủ vương mới bất đắc dĩ phải hạ thủ giết ngươi, cho nên chung quy tránh không khỏi có chút thương tiếc, tin ngươi đã chết rồi sẽ không cẩn thận kiểm tra lại thi thể ngươi nữa, vì vậy kế hoạch này, thực hiện tuyệt không mạo hiểm, rất dễ thành công”
“Dễ chỗ nào chứ?” Tô Hoàng không tự chủ thốt lên, “Tính toán suy luận, phải không sai một li. Có điều phi đao của hắn quả là lợi hại, lúc đó vị trí bị hắn phi trúng đau muốn nứt tim, ta cũng nghĩ mình đã chết rồi, lúc tỉnh lại phát hiện mình đang nằm trên mặt đất trong tầng hầm, câu đầu tiên Tiết tiên sinh nói với ta là Tiễu Địch không chết, thật chẳng khác chi đang mộng”
“May mà đoạn kết của giấc mộng này còn tạm chấp nhận được”. Nam Cận ôn hòa nhìn cặp cộng sự tay trong tay trước mặt, “Có điều sau này các ngươi phải mai danh ẩn tích, trải qua cuộc sống của người thường”
Tô Hoàng nâng mắt nhìn sang Mục Tiễu Địch ở bên, giây lát đó ánh mắt hai người vấn vít, cùng nhìn nhau cười.
Đối với chiến sĩ Nam Cực Tinh luôn sống trong chiến đấu cùng máu tanh mà nói, cuộc sống của người thường, chính là cực hạn của hạnh phúc.
“Nhưng…” Tô Hoàng thu hồi đường nhìn trở về trên người Nam Cận, có chút lo lắng nói, “Có chuyện ta không an tâm… Nếu hắn đã vì bí mật của Hủ vương mà diệt khẩu ta, vậy ngươi …”
“Ta và ngươi không giống nhau”, Nam Cận trấn an cười lên một chút với Tô Hoàng.
“Không giống? Không giống chỗ nào?”
Mục Tiễu Địch ôm vai Tô Hoàng, nói với Nam Cận: “Ta có thể hiểu một chút ý của ngươi, Hủ vương… À, hẳn giờ phải gọi là hoàng đế bệ hạ… Y biết hiện tại lợi ích của Giang Bắc và triều đình đã gắn kết chặt chẽ với nhau, chỉ cần ngươi không phản bội Giang Bắc, vậy cũng sẽ không gây bất lợi cho y, cho nên không cần lo lắng ngươi sẽ dùng bí mật đó làm gì. Mà Vô Cán và ngươi là cộng sự ở kinh thành lâu như vậy, ít nhiều cũng đủ lý giải mà tín nhiệm ngươi. Nhưng Tô Hoàng thì khác, thứ nhất hoàng đế và Vô Cán không có lý do để tin tưởng hắn, thứ hai hắn lại là con trai của Tô lão tướng quân luôn trung thành với hoàng thất, cũng thường lui tới quan hệ với những người khác trong hoàng tộc, thấy thế nào cũng là phải diệt khẩu mới có thể an tâm”
Nam Cận trong mắt hơi lộ ra ý tán thành, ôn nhu nói: “Đại khái chính là như vậy, cho nên Tiểu Hoàng, ngươi căn bản không cần lo lắng cho ta, ta nếu đã lưu lại trung tâm vòng xoáy, tự nhiên có biện pháp bảo hộ chính mình”
Tô Hoàng cắn môi, nắm lấy một bàn tay của Nam Cận, nghiêm túc nói: “Ta biết ngươi là người thông minh nhất khôn khéo nhất, nhưng gần vua như gần cọp, tính tình ngươi lại tẫn trách như vậy, nhất định sẽ sống những ngày lao tâm lại lao lực, nếu có cơ hội, hãy cứ rời đi… Người giống như ngươi, càng phải hạnh phúc hơn bất cứ kẻ nào mới phải…”
“… Hạnh phúc với ta mà nói hẳn là quá xa xỉ…” Nam Cận thì thầm cảm thán, ngơ ngẩn quay đầu nhìn về phía bầu trời đêm sâu thẳm bên ngoài cửa sổ, bên trong đôi mắt đồng dạng sâu thẳm lại ánh lên gợn sóng xao xác, chẳng biết khi hắn niệm hai chữ ấy, con mắt đến cùng là nhìn về phương nào, trong lòng tột cùng là nhớ về người nào.
“Chẳng lẽ không nên sao? Nam Cận, rốt cuộc ngươi còn muốn thiệt thòi chính mình đến bao giờ?”
“Thiệt thòi?” Nam Cận có phần xúc động cứ nhắc đi nhắc lại hai chữ này, bên môi hiện lên nét cười tự giễu, “Cho dù có thiệt thòi, người thiệt thòi, hẳn là không phải ta. Cái khác tạm thời không nói, chỉ nói tới các chiến sĩ vì nghĩa không chùn bước, cùng với kẻ lên kế hoạch để họ bước lên tử lộ như ta, rốt cuộc là ai trả giá lớn hơn, là ai… mới xứng đáng hưởng hạnh phúc đây?”
Nghe những lời đó, trong lòng Tô Hoàng như có bàn ủi nóng đỏ sượt qua, vừa tê buốt vừa đau xé, lại không biết phải phản bác thế nào, chỉ có thể siết gắt gao bàn tay lạnh lẽo kia, cuống cuồng ra sức lắc đầu.
Tiết tiên sinh vẫn luôn canh giữ bên cửa im lặng không nói đi tới, chạm vai Nam Cận, “Ra ngoài đủ lâu rồi, trở về thôi…”
“Phải đi rồi?!” Tô Hoàng kinh ngạc, “Ta còn rất nhiều chuyện chưa nói với ngươi mà!”
“Không cần nói nữa, ta đều hiểu”. Nam Cận mỉm cười nhu hòa, chậm rãi đứng dậy, “Ta nhất định sẽ hảo hảo bảo trọng chính mình. Ngươi phải tin tưởng ta, trước khi đi đến cùng, Giang Bắc Tân Nam Cận tuyệt đối sẽ không ngã xuống…”
Tô Hoàng chỉ cảm thấy đầu mũi cay cay, lại cảm thấy chắc chắn có thể rơi lệ, vội nhịn xuống, cố gắng toát ra một nụ cười, miễn cưỡng giữ nó trên khuôn mặt.
“Ta sẽ chiếu cố hai vị lão tướng quân bên kia, có điều tạm thời chưa thể thông báo tin tức thực sự về các ngươi cho bọn họ, nhẫn nại qua một đoạn thời gian, chờ sự tình dịu đi một chút, ta sẽ sắp đặt lại”. Nam Cận dừng chân trước cửa, nói thêm hai câu, quay lại nhìn Mục Tiễu Địch, khẽ giọng nói, “Ta lại thay Tiểu Lục nói một câu, Tô Hoàng nhờ ngươi…”
Mục Tiễu Địch nhìn sâu vào mắt Nam Cận, nghiêm túc gật đầu, chỉ nói ngắn gọn hai chữ: “Yên tâm”
Tiết tiên sinh ở bên mở áo choàng trong tay, bao lấy thân thể đơn bạc của Nam Cận, hai người không nói thêm bất cứ câu nào, chỉ nhẹ phất tay, tựa như làn khói mỏng manh tiêu thất trong màn đêm mờ mịt.
Dõi theo hai người rời đi, mãi cho đến khi trong tầm mắt đã chẳng còn gì, Tô Hoàng vẫn đứng im lặng trong gió, dường như không đành lòng quay người, một mình trở lại căn phòng ấm cúng.
Phía sau có thân thể rắn chắc dựa sát vào, hai tay vòng quấn bên hông, hơi thở quẩn quanh bên tai, chân thực như vậy, nhượng người an tâm như vậy.
Quay người lại, đối mặt đôi mắt sáng lấp lánh của y, nắm chặt hơi ấm rờ rỡ trong lòng bàn tay, đời này kiếp này sẽ không bao giờ để mất.
Trải qua vô số đau khổ, giờ khắc này trân quý như vậy, hạnh phúc như vậy, hạnh phúc đến mức cảm giác như có tội, hạnh phúc đến mức khi nghĩ về người bằng hữu số phận quay cuồng trong vòng xoáy ấy, ngực đau buốt không nguôi ngoai.
“Hắn sau này, sẽ ra sao?” Nhịn không được phải thì thào hỏi, hỏi chính mình, hỏi Tiễu Địch, cũng là hỏi trời xanh.
“Thiên hạ thái bình cũng không phải lý tưởng của một người bình thường, một khi đã lựa chọn mục tiêu đó, đương nhiên phải trả đại giá”. Mục Tiễu Địch dịu dàng xoa đầu người trong lòng, thấp giọng thở dài.
“Đại giá…” Tô Hoàng ngửa lên nhìn bầu trời đêm, nhìn ánh sao le lói nơi nao, “Đại giá của Nam Cận là gì?”
Cô độc, thương tổn, hay là ký ức đêm sâu tỉnh mộng cũng không thể hồi tưởng?
“Bất kể là cái gì, đều là lựa chọn của hắn”. Mục Tiễu Địch nâng mặt Tô Hoàng lên, ngón tay khe khàng ve vuốt hàng mày chau, trong mắt ngập tràn trân ái cùng thỏa mãn, “Nhân sinh có rất nhiều thứ không thể mất đi, mong muốn bảo vệ, cho nên không thể không mất đi một thứ khác, buông bỏ một thứ khác. Nam Cận cũng như vậy, chỉ là thứ hắn gánh trên vai, so với người thường càng nhiều càng nặng…”
Tô Hoàng nhắm mắt lại, tựa đầu lên ***g ngực ấm áp trước mặt, im lặng không nói.
Ba ngày sau, hai lữ nhân hành trang bình thường cưỡi ngựa rời khỏi huyện thành An châu, cùng tiến về phương bắc. Khởi hành từ kinh thành, khi đi qua đại đạo liên thông nam bắc ngoại ô kinh thành, bọn họ cố ý leo lên ngọn núi cao nhất ở vùng phụ cận, xa xa về phía nam là kinh sư.
Nơi ấy khói ráng mênh mang, chỉ thấy đường nét mờ mờ của tòa thành, như ẩn chìm như huyễn hoặc.
Đó là nơi từng dâng hiến thanh xuân và nhiệt huyết, cũng là nơi tạm thời không thể trở lại.
Nhưng niềm tin trong lòng không tàn lụi, nhiệt tình con tim không lạnh giá, cho nên bất luận kết cục ra sao, cuối cùng vẫn có thể thản nhiên ngao du thiên nhai, không oán, cũng không hối.
“Đi thôi?”
“Đi…”
Mười ngón giao nhau, nhìn nhau mỉm cười. Nắm được, là một chút bình thường nhất, cũng là hạnh phúc khó tìm nhất.
Hai con tuấn mã tung vó lao đi, thân ảnh trên ngựa mạnh mẽ y nhiên.
Mà đằng sau bọn họ, thiên hạ phong vân vẫn chuyển, ba đào chưa lặng, đối với những người chẳng thể nắm giữ bình thường trong tay, vẫn còn chưa biết bao giờ, mới có thể hạ màn.
– Hạ bộ hoàn –