CHƯƠNG 15
“Thiên tuế gia…” Sau cùng cũng thốt lên một tiếng cầu xin, nhìn biểu tình thản nhiên của lão giả trước mặt, Chu Phong nghiến răng, đột nhiên vùng dậy lao tới, ngón tay như móc câu, nhanh như chớp chộp lấy ngực Ngư Khánh Ân.
Từ khi bước vào mã tràng, Ngư Khánh Ân vẫn luôn ngồi thả lỏng trên chiếc ghế thái sư, hộ vệ của lão theo mệnh lệnh đều đứng cách lão hai mươi thước, tạo thành hình bán nguyệt ngăn cách lão với những người khác trong mã tràng, nhưng vị thiên tuế gia quyền khuynh thiên hạ này không hề ngờ tới Chu Phong lại có thứ dũng khí được ăn cả ngã về không dám động thủ với lão, từ đầu vẫn cho phép y ở bên trong vòng bán nguyệt cách lão rất gần, thậm chí so với Lệ Vĩ đứng cách lão mười thước còn gần hơn.
Lúc này Chu Phong liều lĩnh làm loạn, Vô Cán ở vị trí đầu sóng ngọn gió chắn phía trước, gã không dám tránh đi để lộ ra vị chủ tử ở phía sau, chỉ có thể bất chấp nguy hiểm mà đón đỡ, cánh tay vừa mới chặn lại cổ tay Chu Phong, lập tức bị đánh văng xa. Mà Chu Phong chiêu thế ác liệt uy lực không hề giảm, dùng hết mười phần công phu, chỉ mong một chiêu thành công tóm được người, có thể giành lấy một cơ hội sống sót.
Tay áo vừa phất, vừa vặn đứng phía sau bên phải của Vô Cán, Nam Cận cũng bắt đầu thay đổi tư thế, sau khi nam tử gầy bé kia bị đánh bay thì trực tiếp đối mặt với thế tiến công của vị thượng cấp tiền nhiệm. So với chiêu thức hung ác đường cùng làm liều của Chu Phong, thân pháp của Nam Cận uyển chuyển như dòng nước không chút sơ hở, chưởng ảnh đan xen, hơn phân nửa lực công kích của đối phương đã bị đổi hướng, có lẽ dự định dùng phương thức triền đấu hóa giải nguy cơ bên người Ngư Khánh Ân.
Chiến thuật của Nam Cận, đó là dụng lực giảm bớt lực, không sử dụng cách thức liều mạng đối diện đương nhiên là chính xác, nhưng hắn hiển nhiên đã đánh giá thấp năng lực của một người khi sắp chết giãy dụa bộc phát ra, hơn nữa xét thực lực mà nói Nam Cận cũng đích thực kém đối phương một bậc. Chu Phong nhân lúc chỉ phong bị bẻ hướng sang bên cạnh, vị đệ nhị cao thủ Tử Y Kỵ này đột nhiên xoay người theo cách thức vô cùng kỳ quái, thoáng cái đã ở phía sau lưng Nam Cận, mà phòng bị sau lưng của đối phương là hoàn toàn bỏ ngỏ. Lúc này Nam Cận xoay người chống đỡ đã không còn kịp, nếu như nhảy về trước, còn có khả năng tránh được tập kích từ phía sau, nhưng loại động tác này chẳng khác gì chỉ một mực lo cho bản thân bỏ chạy giữ mạng, hoàn toàn vứt bỏ nhiệm vụ bảo vệ Ngư Khánh Ân. Bất cứ ai hiểu rõ tính tình lão nhân này đều biết, dám làm loại sự tình này đối với một Ngư Khánh Ân căn bản chưa từng một lần rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm thực sự, chẳng những tiền đồ tuyệt đối vô vọng, ngay cả tính mạng cũng khó giữ. Không còn lựa chọn nào khác, Nam Cận buộc phải mạo hiểm nhảy bật lên, xoay người trên không, đón nhận công kích ác liệt nhất của Chu Phong dưới tình thế vô cùng bất lợi.
Tô Hoàng thiếu chút nữa nhịn không được kinh hô thành tiếng. Những người biết võ công đều nhìn ra được, một phi vân thích này của Chu Phong mang theo uy chấn phá núi chém đá, đừng nói Nam Cận còn đang lơ lửng giữa không trung, cho dù là Tô Mục hai người chuẩn bị hoàn hảo, chỉ sợ cũng không dám cứng rắn đối diện trực tiếp với khí thế dữ dội của nó.
Mặc dù vẫn ung dung hà khói thuốc nhưng đôi lông mày của hoa râm của Ngư Khánh Ân cũng không kìm được hơi cau lại.
Chu Phong sử chiêu ấy là có dụng ý muốn mượn lực đàn hồi mạnh mẽ từ việc đá trúng Nam Cận lao người về phía Ngư Khánh Ân, khống chế lão làm con tin, đổi lấy mạng sống.
Biện pháp này của y là hoàn toàn chính xác, võ công của Nam Cận quả thực không thể tạo ra bất cứ chống trả nào hữu hiệu, nhưng thật không may, Lệ Vĩ lại có mặt ở chỗ này.
Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao Ngư Khánh Ân vẫn luôn bình tĩnh như vậy.
Chỉ cần Lệ Vĩ ở đây, bất kể lão gặp nguy hiểm cỡ nào, y cách mình bao xa, cũng sẽ không có bất cứ vấn đề gì.
Âm thanh xuyên phá không khí trong nháy mắt im bặt, mũi chân Chu Phong sắp sửa chạm tới người Nam Cận trong khoảnh khắc ngắn ngủi dừng lại, vị thống lĩnh Tử Y Kỵ mặt không chút thay đổi tay trái nắm cẳng chân Chu Phong, không chỉ lập tức chặn đứng cú đá cơ hồ có thể nghiền đá thành bụi kia, hơn nữa ngay sau đó đã lật toàn bộ thân người y lại, một chưởng chụp lấy ngực y.
Tất cả đều chỉ phát sinh trong một sát na điện quang hỏa thạch, những người thị lực cùng võ công không cao hầu như còn chưa kịp nhìn rõ, Chu Phong đã ngã xuống đất máu chảy đầm đìa.
Lệ Vĩ vẫn như cũ một câu cũng không nói, nhưng quét mắt nhìn y từ trên xuống dưới.
Tô Hoàng và Mục Tiễu Địch tựa vào nhau mãi sau mới thở hắt ra, lòng bàn tay đan vào nhau đều có chút phát lạnh, một cỗ hàn ý thấm qua lưng, tiến nhập tận cốt tủy.
Võ công của Lệ Vĩ, thực sự là quá đáng sợ. Nhìn khắp Nam Cực Tinh, gần như nghĩ không ra có được mấy người có thể đối đầu với y mà an ổn trải qua trăm chiêu.
Khi Giang Bắc Tân tiên sinh hạ lệnh Nam Cực Tinh tạm thời không được đối kháng trực diện với Lệ Vĩ, Tô Hoàng và Mục Tiễu Địch đều có chút không tán thành, nhưng lúc này tận mắt chứng kiến sự đáng sợ của y, cuối cùng cũng hiểu mệnh lệnh của Tân tiên sinh, quả thực cũng là quyết định vạn bất đắc dĩ.
Lúc này bọn thị vệ ở bên ngoài mới tiến lên, kéo Chu Phong nằm gục trên mặt đất đi. Ngư Khánh Ân không liếc nhìn lấy một lần, chỉ gõ tàn thuốc lên tay vịn chiếc ghế tựa, lại ngậm ống thuốc hít vào một hơi thật sâu, từ từ phả ra, mỉm cười với Nam Cận, nói: “Hảo hài tử, làm khó ngươi phải dốc sức như vậy, thứ này thưởng cho ngươi chơi, nhưng đừng có lại đánh mất đấy”. Nói rồi đưa ra một miếng ngọc bội xanh biếc thâm u.
Nam Cận đỏ mặt, bước lên phía trước, cúi đầu cảm tạ: “Thiên tuế gia ban tặng, thuộc hạ nhất định cất giữ cẩn thận”
“Không cần khẩn trương như vậy, cũng không phải cái gì đặc biệt giá trị, có điều đeo nó, sau này lúc vào cung đổi phiên canh gác có thể không cần lĩnh yêu bài nữa”. Ngư Khánh Ân mỉm cười giống như một trưởng lão từ ái, lại ngẩng đầu nhìn đám người im bặt như ve sầu mùa đông trước mặt, sắc mặt tựa hồ nhuốm nét mệt mỏi mà phất tay, nói: “Mọi người túm tụm lại lâu như vậy, tản hết đi. Vô Cán, sắp xếp người kiểm tra lại cẩn thận toàn bộ trong ngoài mã tràng này lần nữa, xem có thể tìm được gì không”
Vô Cán người đầy bụi đất lập tức khom người lĩnh mệnh, đưa tay đỡ chủ tử đứng dậy.
“Vĩ Nhi, Chu Phong là thủ hạ của con, có muốn tự mình thẩm vấn không?” Ngư Khánh Ân vừa bước đi vừa hỏi đứa con nuôi bên cạnh.
“Không hứng”
“Ta đây bố trí người khác xử lý y?”
“Nghĩa phụ cứ tự nhiên”
Ngư Khánh Ân ha ha cười hai tiếng, tựa hồ đối với thái độ hờ hững của đứa con nuôi tập mãi thành quen, không hề để tâm. Một nửa Tử Y Kỵ ở đây theo phụ tử hai người ly khai, nửa còn lại theo chỉ huy của Vô Cán chuẩn bị lục soát lại toàn bộ mã tràng, mà Nam Cận nhìn cả hai bên, dường như không biết mình nên vào nhóm nào, đứng im tại chỗ không nhúc nhích, cho đến khi Lệ Vĩ quay đầu lại nhìn hắn, mới vội vàng đi theo.
Đám vương tôn công tử bị kinh hách run rẩy lâu như vậy mắt thấy bóng dáng hai sát tinh một già một trẻ kia tiêu thất, lúc này tất cả mới thở phào một hơi, quệt mồ hôi lạnh nháo nhào bỏ về, ngày cả An Khánh cũng không có tâm trạng nào hỏi thăm người khác, khuôn mặt tròn xoe lộ vẻ trắng bệch, tùy ý để bọn người hầu dìu đi. Tô Mục hai người mặc dù lo lắng Vô Cán lục soát mã tràng, nhưng không có cách nào lưu lại được, chỉ có thể theo dòng người đổ về đại môn.
Lúc này đã sắp hoàng hôn, một buổi chiều ngắn ngủi, mấy phen kinh hồn, nhưng ngoảnh đầu nhìn lại hàng rào gỗ xa xa kia, trong lòng hai người đều có chút mờ mịt, không hiểu nhiệm vụ lần này rốt cuộc tính là thành công hay thất bại.
Nếu như nói là thất bại, rõ ràng phản đồ đã phải đền tội, danh sách cũng không rơi vào tay Ngư Khánh Ân.
Nếu như nói là thành công, danh sách rõ ràng đã lấy được, lại để lọt vào tay một người không biết là địch nhân hay bằng hữu.
Loại sự tình hỗn độn như vậy, khiến cho hai người tới Tùng Nguyệt tửu lâu rồi, trong đầu vẫn còn âm hưởng ong ong.
Vào bên trong nhã gian cách âm, ngồi xuống ghế, sau khi ám hiệu cho Tiểu Huống có việc quan trọng cần gặp tổ trưởng gấp, hai người đồng thời cầm lấy chén rượu trên bàn, cạn liền ba chén.
“Hắn đến tột cùng là ai?” Mục Tiễu Địch lấy tay quệt rượu vương khóe môi, giống như lẩm bẩm thấp giọng nói.
“Hay là… Hay là hắn là chúng ta…” Tô Hoàng do dự liếc nhìn cộng sự.
“Không có khả năng!” Mục Tiễu Địch lập tức kiên quyết phủ định, “Nếu cấp trên đã an bài cho hai người chúng ta làm chuyện này, sẽ không thể lại sai phái cả Nam Cận, chẳng phải là phí công vô ích sao, ngay từ đầu phái hắn đi có khi sự việc càng đơn giản hơn”
“Cũng có thể là nhiệm vụ quan trọng, bên trên lo lắng…”
“Tiểu Hoàng”, Mục Tiễu Địch nắm vai hắn, dụng lực lắc, “Nếu như Nam Cận giúp ngươi, vậy cũng là khi bắt đầu lục soát người mới giúp ngươi, ngươi nghĩ lại coi, trước đấy nếu như không phải Nam Cận xuất hiện không đúng lúc ở Phiêu Diệp hiên, có lẽ ngươi đã lấy được danh sách rồi, đến lúc đó cho dù không thể thuận lợi mang ra khỏi mã tràng, cũng có thể tiêu hủy nội dung danh sách bên trong, đâu có lắm chuyện rắc rối đằng sau như vậy?”
Tô Hoàng há miệng muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, cúi đầu. Bởi vì hắn biết kiến giải của Mục Tiễu Địch tương đối hợp lý, Đinh tử của Nam Cực Tinh đều phải trải qua huấn luyện nghiêm khắc, đâu có chuyện giống như Nam Cận, tình cảm bộc lộ rõ rệt, hành vi lại kích động mạo hiểm.
“Tiểu Hoàng, mặc kệ trong lòng ngươi nghĩ thế nào, đợi lát nữa tổ trưởng tới, chúng ta nhất định phải nói cho y biết tình huống giả định xấu nhất”
Tô Hoàng có chút giật mình, “Tình huống giả định xấu nhất? Ngươi có ý gì?”
“Ngươi xem, ở đây có hai khả năng”, Mục Tiễu Địch ngừng lại một chút, có lẽ là đắn đo chọn từ diễn đạt, “Khả năng thứ nhất, Nam Cận thật tâm coi ngươi là bằng hữu, trợ giúp ngươi, cái này đương nhiên tốt, nhưng khả năng thứ hai, hắn cũng có thể là người trung thành tới chết với Ngư Khánh Ân…”
“Không đâu!” Tô Hoàng lập tức lắc đầu, “Nếu hắn trung thành tới chết, chỉ cần nói chuyện là ta biết ngay!”
“Nhưng tình huống hiện tại đối với hắn mà nói còn tốt hơn so với tố cáo tại trận” Mục Tiễu Địch chăm chú nhìn thật sâu vào đôi mắt cộng sự, nhẹ nhàng nói, “Ngươi nghĩ xem, kết quả trước mắt là hắn không chỉ lấy được danh sách, nhờ cứu ngươi lại chiếm được tín nhiệm của một chiến sĩ Nam Cực Tinh”
Tô Hoàng dùng ánh mắt khó có thể tin nhìn đồng bạn trước mặt mình, nhấc tay đẩy mạnh y ra, môi cũng không nén được run lên, “Ngươi quá cực đoan, suy đoán này rất không có khả năng, ngươi căn bản chẳng biết gì về Nam Cận, hắn không phải người đê tiện như thế…”
“Hắn không phải, hay là hắn thoạt nhìn không giống?” Mục Tiễu Địch dùng ngữ khi có chút lạnh lùng nói, “Ta không biết hắn, nhưng ngươi thì biết hắn sao?”
“Ngươi từ trước đến nay vẫn luôn có suy nghĩ phiến diện về hắn!”
“Có suy nghĩ phiến diện chẳng phải là ngươi sao? Bởi vì hắn cho cảm giác giống như Tiểu Lục, cho nên ngày từ đầu ngươi đã rất thích hắn rồi!”
“Ta thích hắn hay không là chuyện khác, mấu chốt là ngươi hoài nghi hắn không hề có căn cứ!”
“Hắn là một Tử Y Kỵ, thân phận của hắn là địch nhân của chúng ta, chẳng nhẽ hoài nghi một địch nhân còn cần căn cứ?”
“Nhưng hắn ở trong Tử Y Kỵ cũng chẳng vui sướng gì, hắn không có bằng hữu, e rằng còn bị người khác bắt nạt, hôm nay ngươi không thấy trên người hắn có vết thương…”
Mục Tiễu Địch đang tranh cãi khí thế bừng bừng, bất ngờ nghe được lời ấy, giật mình suýt ngã khỏi ghế, “Thương… Vết thương??”
“Đúng thế, ngươi không thấy sao? Ngay trên ngực hắn!”
Mục Tiễu Địch rên thành tiếng, đập tay lên trán, “… Ngươi… Ngươi gọi cái đó… là… vết thương?”
Tô Hoàng cũng hiểu được chính mình dùng từ quá khoa trương, có chút xấu hổ nói: “Đương nhiên… Thoạt nhìn đánh không nặng lắm, nhưng có khi là đã dưỡng khỏi rồi thì sao?”
“Tiểu Hoàng… Cái đó… không phải là bị đánh…”
“Sao ngươi biết được?”
“Đó là mút…”
“Mút làm gì? Không đau sao…” Mới nói được một nửa, Tô Hoàng bỗng nhiên ý thức được là chuyện gì, khuôn mặt lập tức đỏ bừng như con tôm luộc. Hắn cũng là nam tử trưởng thành, không phải không hiểu, chỉ là trong thời gian ngắn, não bộ không nghĩ tới phương diện này mà thôi.
Mục Tiễu Địch nhìn khuôn mặt hắn đỏ đỏ hồng hồng, cảm thấy vừa tức giận lại vừa buồn cười, trong lòng lập tức mềm nhũn, vươn tay dịu dàng vuốt tóc hắn, Tô Hoàng nâng mắt nhìn y, ánh mắt giao hòa vấn vít, hai người cũng không muốn tiếp tục tranh cãi nữa, chỉ lẳng lặng đối diện nhau.
Không biết qua bao lâu sau, khi mà rượu và thức ăn trên bàn mất dần hơi ấm, phía sau bức họa hoa khai phú quý được vẽ tinh tế treo trên bức tường trắng trong phòng truyền đến âm thanh rất bé, hai người cả kinh, vội đứng lên, nghênh đón Tề Bôn đi ra từ cánh cửa ngầm đằng sau bức họa.
“Tình hình thế nào?” Đứng còn chưa yên Tề Bôn đã lập tức hỏi gấp.
“Ngụy Anh Kiệt đã chết… Nhưng danh sách…” Tô Hoàng liếc nhìn cộng sự, báo cáo lại tỉ mỉ những việc xảy ra ở mã tràng chiều hôm nay cho tổ trưởng của mình nghe.
“Nói như vậy, danh sách ở trong tay Nam Cận?” Tề Bôn nhíu chặt mày.
“E rằng đã giao cho Lệ Vĩ” Mục Tiễu Địch lập tức bổ sung thêm một câu.
“Theo phán đoán của ta, hắn sẽ không làm như vậy” Tô Hoàng khăng khăng nói.
“Hắn và Lệ Vĩ nhất định có quan hệ không tầm thường, ai cũng thấy hắn mê muội nam nhân kia thế nào, không có chuyện phản bội tình nhân của mình”
“Đấy không phải là phản bội, chỉ là che giấu thôi. Cảm tình là một chuyện, là người Trừng châu, hắn sẽ không thực tâm coi Nam Cực Tinh là địch nhân. Miễn là hắn không nói, ai biết được hắn giúp chúng ta? Vì thế cũng không ảnh hưởng tới quan hệ giữa hắn và Lệ Vĩ”
“Những lời ngươi nói đều chỉ là suy luận”
“Ngươi cũng thế mà thôi” Tô Hoàng tức giận nói.
“Tình huống bình thường, vốn là dựa theo suy luận bất lợi mà có sự chuẩn bị” Mục Tiễu Địch bình tĩnh nói.
Tô Hoàng nhất thời không có cách nào phản bác, thở phì phì quay mặt đi.
“Ta hiểu rồi, tình huống xấu nhất, đó là Tử Y Kỵ đã biết được thân phận Thiên ẩn [1] của hai người các ngươi và Vũ tổ”, Tề Bôn day day ấn đường, nét mặt vô cùng mệt mỏi, “Bất kể kế tiếp bọn chúng làm gì, bây giờ nên lập tức đưa người nhà hai người các ngươi tới nơi an toàn… Nhưng mà…” Y thở ra một hơi thật dài, “Tô Mục nhị vị tướng quân cũng tính là địa vị quyền cao chức trọng, thu hút sự chú ý của người khác, với lực lượng khu Đông Nam sau khi bị tổn hại nghiêm trọng như hiện nay, e rằng không có cách nào sắp đặt cho bọn họ an toàn bí mật rời khỏi kinh thành, nếu như miễn cưỡng hành động, khả năng thành công thực sự quá thấp, hơn nữa vạn nhất phán đoán của Tiểu Hoàng là chính xác, Nam Cận không tố giác các ngươi, hành vi đột nhiên rời khỏi kinh thành ngược lại trở thành tự mình tố giác mình”
Mục Tiễu Địch và Tô Hoàng cắn răng cúi đầu.
Mặc dù trong lòng hiểu rõ, một ngày nào đó khi người nhà biết được bọn họ là Nam Cực Tinh, tuyệt đối sẽ không bởi vì bị liên lụy mà có bất luận oán trách nào, nhưng chỉ cần nghĩ đến chính mình mang tới cho người nhà họa sát thân, loại cảm giác thống khổ này sẽ không bởi vì được cảm thông mà nguôi ngoai nửa phần.
Sau một lát trầm mặc, Tô Hoàng ngẩng đầu lên, “Nếu đã không có lựa chọn nào thích hợp, để ta đi tìm Nam Cận, nếu hắn là địch nhân, tình hình cũng không thể xấu hơn được nữa, nếu hắn không phải, chí ít ta có thể mang danh sách trở về”
“Danh sách cũng vô ích. Trừ phi có chứng cứ chắc chắn chứng minh Nam Cận là thật tâm đứng về phía chúng ta, bằng không bất cứ đồ vật nào ở trong tay hắn đưa cho chúng ta đều không đáng tin. Chúng ta đã mất ba Thiên ẩn Đinh tử rồi”
Tô Hoàng kích động đứng dậy, hai tay dụng lực chống lên mặt bàn, khẩn thiết nói: “Ý của ngươi là, bây giờ mặc kệ bọn họ sao?”
“Cứ cho là hành động ngày hôm nay của các ngươi đã thành công, nhưng danh sách qua tay người thứ hai, bọn họ không còn là Thiên ẩn nữa”
“Không còn là Thiên ẩn, vậy là đồng bạn thì sao? Tề đại ca, trước đây ngươi cũng từng có thời gian làm Đinh tử, tình hình hiện tại ngươi nhẫn tâm bỏ mặc bọn họ ư?”
“Ngươi còn muốn thế nào nữa?”
“Ta đi tìm Nam Cận, hắn nhất định sẽ trả lại danh sách cho ta, chí ít chúng ta có thể thông báo cho những người có tên trong danh sách, nói bọn họ đã bại lộ, thân phận Nam Cực Tinh cũng bị đình chỉ. Nếu như danh sách là giả, làm như vậy mọi sự cũng chẳng thể tệ hơn được nữa, còn nếu danh sách là thật, tối thiểu cũng giúp bọn họ biết được tình cảnh hiện tại của mình, không nên tiếp tục có hành động nguy hiểm gì, cũng đừng dò hỏi thêm tin tức. Chẳng biết sau bao lâu thì bọn họ bị vạch trần thân phận, có lẽ bọn họ sẽ chẳng bao giờ trở về làm đồng bạn của chúng ta được nữa, nhưng bất luận thế nào, bọn họ nhất định phải biết chuyện gì đang xảy ra, đây là một chút nỗ lực sau cùng mà chúng ta có thể làm được cho họ!”
Tề Bôn sắc mặt âm u im lặng rất lâu, bàn tay phải tì trên mặt bàn hết nắm lại buông, hết buông lại nắm, lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần. Mục Tiễu Địch hơi nghiêng người về phía trước, một tay đặt trên vai Tô Hoàng, trầm giọng nói: “Tề đại ca, Tiểu Hoàng nói rất đúng, cho dù không tin tưởng Nam Cận, cũng vẫn nên làm một chuyện gì đó”
“Tề đại ca!” Tô Hoàng kêu thêm một tiếng.
Tề Bôn nâng mắt, nhìn chằm chằm hai thuộc hạ của mình, lại chần chừ một lúc, mãi mới chậm rãi nói: “Không được…”
“Vì sao?”
“Lần này ở Phục Ngưu sơn… chịu thất bại lớn như vậy, chấn động rất lớn tới bên trên, Văn lão đại của khu Đông Nam ngày hôm qua đã bị đình chức, công tác của hắn tạm thời do người khu Trung Nam chuyển tới đảm nhiệm, Giang Bắc cũng đã phái người chuyên trách điều tra tới kinh thành, mọi người đều phải chấp hành điều tra của ông ta, ta nghe nói người này mặc dù chính trực, nhưng đầu óc ngoan cố, tính tình đa nghi, đối với người khác cũng rất nghiêm khắc, thời gian này ngươi lại đi gặp mặt một người trong Tử Y Kỵ, không phải là chuyện nên làm…”
“Nhưng…”
“Không cần nói nữa, đây là quyết định của ta”
Tề Bôn thanh âm khàn khàn, lúc đứng lên thân ảnh so với một tháng trước gầy yếu đi rất nhiều, thoạt nhìn toàn thân đều thấm đượm vẻ mệt mỏi, “Các ngươi mau mau về nhà đi, ta còn phải tiếp tục trao đổi với các Nhạn Tinh, cố ngẫm nghĩ xem còn có thể làm được gì cho người nhà các ngươi”
Tô Mục hai người nhìn khuôn mặt y tiều tụy hốc hác, nghĩ đến công tác mà y phải đảm nhận cùng áp lực phải gánh vác trong khoảng thời gian này, cũng đành thôi không nói nữa.
Rời khỏi Tùng Nguyệt tửu lâu, bầu trời cơ hồ đã tối đen như mực. Đi trên phố trong bóng tối nhập nhoạng, hai người cộng sự mặc dù kề sát bên nhau, nhưng đều im lặng không nói, mỗi người đều trầm tư, chỉ là ngẫu nhiên thời điểm rẽ chuyển hướng mới lướt mắt nhìn thoáng qua nhau. Qua đại môn, hạ nhân nghênh đón, bẩm báo lại hai vị lão tướng quân bận việc ở ngoài, mọi người đều tự dùng cơm trong viện của mình. Mục Tiễu Địch thản nhiên buông một câu ăn rồi, hai người liền đi thẳng về tiểu viện của mình.
Tô Phái không muốn chiều chuộng tiểu nhi tử sinh hư, gần đây không cấp cho hắn người hầu riêng nào, hai người bọn họ bởi vì thân phận Nam Cực Tinh, càng hiếm khi để cho hạ nhân tới tiểu viện này, bởi vậy bên trong gian phòng chưa hề đốt đèn, một mảnh tối đen.
Giẫm lên ánh sao le lói, đi qua con đường nhỏ lát đá, đặt chân lên bậc tam cấp, tiếng đẩy cửa phòng mình cót két, bước vào bên trong, xoay người, chầm chậm đóng cửa.
Ngay khi hai cánh cửa đều sắp đóng chặt, động tác hai người đồng thời ngừng lại.
“Trời đúng là ngày càng lạnh”, Mục Tiễu Địch khẽ giọng nói, “Cùng ngủ có thể ấm áp hơn một chút không nhỉ?”
Tô Hoàng cúi đầu cắn môi dưới, thốt nhiên lại mỉm cười, bật mở cửa phòng mình, chạy sang phòng cộng sự.
Chui vào ổ chăn mềm mại, thân thể cùng thân thể gắt gao kề cận, nghe được hơi thở cùng tiếng tim đập của người kia, tâm tư hỗn loạn chậm rãi lắng lại, tứ chi dần ấm áp.
Mặc dù thường xuyên bất đồng ý kiến, mặc dù có khi tranh cãi kịch liệt, nhưng bọn họ, vẫn luôn là hai người cộng sự chung hưởng hoạn nạn. Trải qua một buổi chiều căng thẳng, bọn họ càng khắc ghi mong muốn bất cứ thời điểm nào cũng đều có thể ở bên người kia.
“Người trong nhà làm sao đây?” Tô Hoàng áp đầu vào ngực Mục Tiễu Địch, lẩm bẩm nói, “Cái gì cũng không làm, phó thác số phận cho ông trời sao?”
“Tình hình hiện tại còn biết làm gì được nữa, nếu như chúng ta bị bại lộ, một nhà già trẻ lớn bé không có cách nào trốn đi được, nếu như chúng ta không bị bại lộ, vậy căn bản không cần phải bỏ trốn, cũng chỉ có thế lấy bất biến ứng vạn biến mà thôi”
Tô Hoàng trong bóng tối chớp chớp mắt, cảm thấy hai bên đầu đau rần rật, trở mình xoay người ra phía ngoài, nhưng cảm nhận được ngón tay linh hoạt của cộng sự đang bóp đầu cho mình, ma sát nơi da đầu khiến cho tâm tư suy nghĩ rối rắm đều lắng xuống.
Không cần suy nghĩ tiếp nữa. Cứ nghỉ ngơi đi, bời vì dù thế nào chăng nữa, ngày mai chung quy vẫn sẽ tới.
Khoảnh khắc cơn buồn ngủ xâm chiếm, Mục Tiễu Địch nhỏ giọng nói: “Ngươi muốn thế nào, thì cứ việc làm thế ấy…”
Bờ mi Tô Hoàng khẽ rung rung, nhưng hai mắt vẫn nhắm chặt, tựa hồ như không nghe thấy.
Sáng sớm ngày hôm sau, hai người thức dậy sớm, sơ tẩy, cùng nhau tới phòng ăn dùng bữa sáng.
“Cha đâu? Sớm như vậy đã xuất môn sao?” Tô Hoàng vừa ngồi xuống vừa hỏi mẫu thân.
“Ngươi giờ mới biết sao? Cha ngươi đâu phải giống như ngươi cả ngày nhàn rỗi, còn có công việc phải làm đó. Gần đây lại càng bận rộn, sự vụ dường như rất nhiều. Ngươi luôn ngủ thẳng tới khi mặt trời lên cao ba sào, đến mặt mũi cha cũng không nhìn tới, chờ ổng rảnh rỗi, không đánh ngươi mới là lạ” Tô phu nhân nói một tràng, nội dung tuy có ý tứ hăm dọa, nhưng từ ngữ vẫn tuyệt đối là một người mẹ ôn hòa, nói một thôi một hồi, mỉm cười dịu dàng, xoa đầu nhi tử.
Tô Hoàng đột nhiên cảm thấy trong ngực nóng bừng, tưởng chừng sẽ không kìm được mà bật khóc, vội vàng cúi đầu ra sức ngấu nghiến cơm trong miệng.
“Ăn từ từ thôi… Đâu có Tiểu Lục tranh ăn với ngươi nữa đâu…” Lời nói ra khỏi môi, Tô phu nhân tức khắc im bặt, lấy tay áo che miệng, vành mắt ửng đỏ. Con dâu cả Tô gia ngồi phía bên kia vội đứng dậy, quan tâm săn sóc đỡ lấy cánh tay bà, ôn nhu khuyên người ra bên ngoài đi dạo một chút.
Tô Hoàng vẫn không có dũng khí ngẩng đầu lên, khuôn mặt chôn trong chiếc bát, có giọt nước lăn dài tới cằm, được ngón tay Mục Tiễu Địch nhẹ nhàng lau đi.
Nhất thời phòng ăn im ắng không ai nói một câu. Mọi người đều nhanh nhanh chóng chóng ăn xong phần cơm của mình, từng người lần lượt đứng dậy rời đi, Tô Hoàng mới quệt qua loa khuôn mặt của mình, ngẩng đầu lên.
“Tiễu Địch, ta ra ngoài”
“Phải cẩn thận đấy, sớm trở về”
“Ừ…”
Hai người cùng vươn tay tới, ôm lấy đầu đối phương, dụng lực cụng trán, không nói thêm nửa chữ.
Sau khi rời nhà, Tô Hoàng tới thẳng nha môn Tử Y Kỵ — phủ đình úy, đứng chờ ở bên đường đối diện. Ước chừng nửa canh giờ sau, Nam Cận vận quan phục từ bên trong đi ra.
Khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Tô Hoàng đột nhiên cảm thấy một thân tử y kia chói mắt không sao nói thành lời, vội nhắm mắt lại trấn định tâm tình một chút, lúc này mới vẫy tay thu hút đường nhìn của Nam Cận, ra hiệu cho đối phương đi theo hắn.
Qua mấy lượt rẽ, tới một góc đường không có lấy một dấu chân người, Tô Hoàng còn chưa kịp mở lời, Nam Cận đã khẩn trương giành nói trước: “Ngươi yên tâm, ta không nói gì hết, ta… ta sẽ không hại ngươi…”
Tô Hoàng khóe miệng giần giật, nhìn vào mắt Nam Cận thật sâu thật sâu. Đôi mắt vị Tử Y Kỵ trẻ tuổi mở lớn, lấp láy sắc đen, dường như trong suốt, lại dường như thâm thúy vô cùng.
“Ngươi biết ta là ai sao?”
“Là đoán được thôi”, Nam Cận cười khổ, “Đột nhiên phát hiện ra điều này, lúc đó thực sự rất hoảng hốt”
“Vì sao ngươi không tố giác?”
Nam Cận khẽ nhíu mày, dời đường nhìn sang bên cạnh, thấp giọng nói: “Không biết nữa… Đại khái bởi vì vẫn luôn là bằng hữu của nhau, nhất thời không biết phải làm sao, mới thành không nói gì… Nếu có thời gian tỉ mỉ suy xét, ta thật không dám nói mình còn có thể làm như vậy không…”
“Nhưng ngươi hẳn phải biết một khi bị phát hiện, hậu quả nghiêm trọng thế nào chứ?”
“Hiện trường hỗn loạn như vậy, ta nghĩ sẽ không thể bị phát hiện, thực tế cũng đích thực là không bị phát hiện… Tuy ta là Tử Y Kỵ, nhưng ta đối với các ngươi chưa từng có ác cảm, e rằng trong thiên hạ, cũng chỉ còn các ngươi… vẫn còn nhớ tới mảnh đất Trừng châu kia…”
“Ngươi có thể quả quyết, ngay cả Lệ Vĩ cũng giấu không?”
Ánh mắt Nam Cận run run, hai gò má lập tức trắng bệch, “Ngươi nhìn ra rồi?… Đúng vậy, ta có thể vì y làm bất cứ chuyện gì, cho dù là chuyện ta không muốn làm nhất. Nhưng đây không phải chuyện y quan tâm, y căn bản không hề để ý bắt được một hai người các ngươi hay không, ánh mắt của y vẫn luôn dừng ở nơi rất cao, loại chuyện chỉ quan hệ tới chút ít tin tức cùng vài ba tên tù binh, y không hề để ở trong lòng”
Tô Hoàng gật đầu, nhìn thẳng vào mắt đối phương, “Vậy ngươi có thể trả lại cho ta không?”
“Cái gì cơ?”
“Tin mật, bên trong ống bạc… Ngươi và ta đều biết, Chu Phong đương nhiên không giữ nó…”
“Ngươi không lấy đi?” Giọng nói Nam Cận lộ vẻ vô cùng sửng sốt.
Trên lưng cảm nhận một luồng khí lạnh toát: “Có ý gì?”
“Ta không hề mở ống bạc đấy ra… Bởi vì Chu Phong vẫn luôn xem ta không vừa mắt, ta sợ y sẽ kiểm tra lại người mà ta lục soát, bởi vậy ta đã lấy đi ống bạc trong người ngươi. Khi Lệ thống lĩnh bọn họ tới, ta hoảng hốt quá, liền thuận tay ném nó đi. Lúc ấy thấy trong ống không có gì, ta còn tưởng ngươi đã sớm lấy đi”
Tô Hoàng cảm thấy mặt đất dưới chân đột nhiên hóa thành hư không, có một loại cảm giác không trọng lượng, trên trán đã toát ra một tầng mồ hôi mỏng. Sau khi cố gắng ép buộc bản thân phải tỉnh táo trở lại, hắn cũng không buồn chớp mắt, nhìn chằm chằm Nam Cận thật lâu.
Rất hiển nhiên, Tử Y Kỵ trẻ tuổi này không nói dối. Hắn tựa hồ cũng không cần phải nói dối.
Tỉ mỉ nhớ lại tình hình lúc đó một lần nữa, Tô Hoàng phát hiện ra ngay từ đầu mình đã sai rồi.
Trừng phạt phản đồ, tiêu hủy danh sách, đây là nội dung nhiệm vụ. Nhưng danh sách nhất định phải được viết ra sao?
Ống bạc kia ở cùng chỗ với một đống đồ vật hỗn tạp cất giấu tùy tiện, cứ cho là trước đây nó từng được dùng để truyền tin đi, nhưng lần này được chủ nhân tùy ý giấu trong người, cũng không nhất định phải dùng tới.
Vậy danh sách không ở trong ống bạc, nó ở trong đầu Ngụy Anh Kiệt.
Chỉ có ba cái tên, ba thân phận. Ngụy Anh Kiệt căn bản không nhất định phải viết ra mới có thể truyền được tin, y chỉ cần gặp mặt Chu Phong, nói cho Chu Phong biết, sau đó mỗi người một ngả.
Vừa an toàn, lại vừa không để lại dấu vết, cũng không sợ bị đồng bạn ngoài ý muốn phát hiện biến nó thành tội chứng.
Đây cũng là lí do vì sao y chờ trong phòng thay đồ, không cần phí công đi xem xét bên trong Phiêu Diệp hiên trên các tầng lầu còn có người khác hay không. Bởi vì một khi cánh cửa khép lại, không ai có đủ năng lực núp ở gần nghe trộm hai cao thủ bên trong nói thầm.
Chớp mắt lưỡi đao bén ngọt của Tô Hoàng cắt đứt cổ họng Ngụy Anh Kiệt, hắn cũng đã cắt đứt mối liên hệ mỏng manh yếu ớt giữa Nam Cực Tinh và ba Đinh tử Thiên ẩn kia, khiến họ rơi vào hư không tăm tối.
Tô Hoàng cảm thấy đến hết đời, hắn cũng không thể tha thứ cho sai lầm này của bản thân.
Chú thích:
Phiên ngoại Thiên ẩn sẽ giúp hiểu rõ hơn chi tiết ba Thiên ẩn ở trên, đại khái mỗi một tổ trưởng sẽ tự mình chọn ra ba Đinh tử, sẽ chỉ có họ biết danh tính ba Thiên ẩn này, trước khi chết họ nói ra tên ba người này (cho nên khi tổ trưởng Vũ tổ chết trong danh sách Vũ tổ sẽ có tên ba Đinh tử) thì ba người sẽ mất thân phận Thiên ẩn, còn nếu không kịp nói thì cũng không còn ai biết đến tồn tại của những người này.
(*) Hình như đoạn này Phong Duy tỷ hơi sơ suất, vì Tô Hoàng đã nhìn thấy bên trong ống bạc có danh sách và định dùng hỏa chiết tử để đốt đi, nhưng sau này lại nghĩ thực ra bên trong không có danh sách, tin tức được truyền miệng?