Nam Chủ, Nữ Chủ Mau Click Back!

Chương 92: Kết




P/s: Thấy tên chương sốc chưa ~ Ta cũng sốc =))

P/ss: Định là không đăng hai chương cuối, mà xét thấy có nhiều người ủng hộ ta nhưng không xem bên này mà xem ở, dđlqđ và những “chỗ khác”, ta quyết định đăng chương cuối luôn cho máu, còn nữa, đừng ai xóa truyện trong thư viện nhé, nếu xóa thì lúc ta thông báo gửi mail không thấy không trách ta được đâu hị hị (= ̄ω ̄=)

Đính hôn sau ngày thử váy ba ngày, trong thời gian đó Mạc Linh được đón về Mạc gia, tạm thời ngừng tiếp xúc với những “giống đực” có độ nguy hiểm cao kia, đồng thời cũng cùng ông Mạc ôn lại chuyện cũ, cảm thán một chút thời gian trôi qua.

Lễ đính hôn được tổ chức vô cùng hoành tráng, khách mời chín phần là người có địa vị nhất định, còn một phần, đại khái là cô bạn Trần Ninh Hoa không biết xấu hổ càn quét hết cả bữa tiệc đứng cùng đồng bọn của cô ấy đi.

Thôi, mọi người đều vui vẻ là được.

Sau khi đính hôn, Mạc Linh vẫn nghe theo ông Mạc ở nhà, hạn chế tiếp xúc với tám nam nhân như hổ rình mồi bên ngoài, cả ngày trạch trong nhà, thời gian ăn tối đều là cùng mọi người trong nhà tâm sự đêm khuya.

Lại qua một tháng nữa, cuối cùng có một đêm đẹp trời, gió thổi vi vu, ngẩng đầu không thấy trăng cúi đầu không thấy chân, các mỹ nam tử đã thanh tâm quả dục lâu ngày lên cơn ngứa, quyết định hợp tác với nhau để đột nhập lâu đài cướp, nhầm, là giải cứu công chúa khỏi sự giam cầm của quốc vương.

Mà đêm đó, vừa vặn là hôm nay.

Mạc Linh đang trùm chăn làm việc ác như mọi khi thì đồng hồ vừa điểm chuông báo nửa đêm, cửa sổ bằng thủy tinh vang ra tiếng va chạm nhỏ, cô nghi hoặc chui đầu ra khỏi chăn, nhìn về phía cửa sổ trống không.

“Tiếng gió sao?”

Mạc Linh đang định tiếp tục đọc truyện thì cửa “phanh” một tiếng bị mở ra, dọa cô nhảy dựng theo bản năng hét ầm lên chui xuống gầm giường, rồi lại cảm thấy không đúng chui ra, mở to mắt quan sát bóng người đang chui vào, tay mò mẫm vớ được cây gậy phép thuật mới mua được khi sáng làm vũ khí, đề phòng nhìn bóng đen đó đến gần.

“Đừng đến đây!” Mạc Linh vội giơ cây gậy ra trước, muốn cùng bóng đen đó bảo trì khoảng cách an toàn, mang tâm trạng liều chết hô to “Hôm nay ta sẽ đại diện cho mặt trăng tiêu diệt ngươi!!”

“...” Bóng đen khựng lại.

“Hãy đỡ!” Mạc Linh lao tới.

“...” Bóng đen dễ dàng tránh được, nhân tiện hất cây gậy có hình thù khôi hài kia rơi xuống đất.

Mạc Linh nhân cơ hội hắn né ra, không quản nhiều chạy tới cửa mở ra, vừa chạy vừa hô lớn.

“Phụ thân đại nhân! Nữ nhi của ngài bị sắc lang tấn công!”

Quên không nói, ai đó vừa mới xem đến phân nửa bộ ngôn tình cổ đại còn chưa kịp hồi thần...

“...” Bóng đen yên lặng quay người trở về cửa sổ, nhảy xuống, bị những bóng đen khác dùng ánh mắt khinh bỉ rửa một lần.

Mạc gia nửa đêm đèn bật sáng, ông Mạc đang mệt mỏi xử lý công việc trong phòng cũng bị tiếng la thảm thiết của con gái bảo bối gọi tỉnh, vội vội vàng vàng quên cả xỏ dép chạy ra ngoài, hướng theo tiếng la hét mà qua.

“Chuyện gì xảy ra? Ai dám tấn công con?!”

Ông Mạc vừa thấy Mạc Linh bình an vô sự ở trong lòng của Đông Mạch Na khóc lóc kể lể, tinh thần căng chặt cũng thả lỏng một chút, nhưng sau đó liền nhíu mày nhìn về phía cửa ngoài xông vào mấy người vốn không nên xuất hiện vào giờ này.

“Các cậu xông vào đây làm gì?” Ông gắt, đi lên phía trước ngăn bọn hắn tiếp cận đến quý nữ còn đang kinh hồn chưa định của ông.

“Ô ô ~ Đông mẹ! Con muốn chết! Thanh bạch của con nay còn đâu nữa!!”

Mạc Linh vẫn không coi ai ra gì úp mặt vào phần ngực mềm mại của Đông Mạch Na khóc lóc kể lể, tuy nước mắt đảo quanh nhưng cuối cùng là không có rớt xuống, khóe môi cũng cong lên thỏa mãn.

'Thật thoải mái ~' Ai đó vô liêm sỉ lại càng ra sức cọ.

“Tiểu thư bình tĩnh một chút... có gì cứ để lão gia ra mặt cho cô!” Đông Mạch Na không chú ý trên ngực càng ngày càng ép sát, hung hăng trừng mắt nhìn mấy nam nhân đứng trước cửa.

Mạc Linh sao có thể không nhận ra người đột nhập vào phòng cô là ai chứ, trừ mấy tên nam nhân xấu xa bá đạo kia ra thì còn ai rỗi hơi mà leo lên tầng hai biệt thự Mạc gia để bị bắt chứ, hừ, làm khó bọn hắn một chút, để coi bọn hắn làm gì được cô!

Lâm Hoài Nam mắt sắc nhìn thấy ai đó đang cười trộm, hiểu rõ cười cười, cũng không vạch trần mà không tiếng động lùi về sau để tránh bị cha vợ kéo lửa giận lên đầu.

“Thưa cha, con đến đón vợ!” Kanato Ken đi đầu hùng hồn nói.

“Ai là cha của cậu! Bảo bối của ta chưa kết hôn đâu! Đừng có nhận linh tinh!” Ông Mạc phủi tay.

Bọn hắn cũng không kinh ngạc với thái độ lật mặt như lật sách của ông Mạc, bởi bọn hắn đã được biết trước từ lão cha rằng ông sẽ trốn tránh cho Linh kết hôn với bọn hắn, đính hôn chỉ là kế hoãn binh của ông mà thôi. Thế nhưng đừng nghĩ là cha vợ thì có thể ngăn bọn hắn ôm cô dâu về, hôm nay nhất định phải mạnh tay! Gặp thần giết thần gặp quỷ giết quỷ!

“Thưa cha, chỉ còn một ngày nữa hôn lễ sẽ tổ chức xong, hiện tại chúng con cần Linh trở về đảm đương trách nhiệm của mình.” Trách nhiệm làm vợ.

“...” Tiếng khóc im bặt.

“...” Cha vợ câm nín.

Mạc Linh mạnh ngẩng đầu nhìn về nhóm người đứng phía cửa, từ khi nào mà hôn lễ được chuẩn bị vậy, vì sao người mang chức vụ “cô dâu” như cô lại không biết?!

“Cha con nói sính lễ sẽ đưa đến nhà cha vào ngày mai, đảm bảo cha hài lòng.” Bạc Ngưng Thần ý vị không rõ liếc mắt nhìn Mạc Linh.

Ông Mạc làm sao không hiểu “sính lễ” ở đây là gì? Tám phần là liên quan tới Thu Nguyệt rồi. Chần chờ nhìn sang bảo bối vẫn còn trợn mắt há mồm, ông Mạc cắn răng bước đến ngồi xổm trước mặt cô.

“Bảo bối, trai lớn cưới vợ gái lớn gả chồng, cha hy vọng con hạnh phúc.”

“...” Trọng sắc khinh con gái! Dù có là vì mẹ cô đi nữa thì ông cũng trở mặt nhanh quá đấy!

Không chờ cô phản bác, Hoàng Ngôn Đằng nhanh chân đi đến kéo cô đứng thẳng, ngang nhiên lôi cô ra ngoài, bọn hắn đồng loạt chào ông Mạc rồi thỏa mãn rời đi.

Bước lên chiếc xe đen bóng quen thuộc, Mạc Linh méo mặt không dám ngẩng đầu nhìn những thành phần nguy hiểm đang nhìn cô chằm chằm. Thế nhưng cô không muốn không có nghĩa là bọn hắn sẽ để yên cho cô đâu ~.

“Ngày nào em cũng ngủ trễ như thế à?” Người đột nhập vào từ cửa sổ hiển nhiên chính là Lâm Hoài Nam.

“...”

“Nhớ bọn anh đến không ngủ được?” Kanato Ken cười cười.

“...”

“Bọn anh cũng rất nhớ em.” Châu Quang Khải xoa đầu cô.

“...”

“Xem ra em cũng mệt rồi nhỉ?” Bạc Ngưng Thần quan sát quầng thâm dưới mắt cô, chậc lưỡi.

“...”

“Để anh khám một chút không?” Đồng Phù đẩy kính nghiêm túc nói.

“Không cần...” Cô cảm nhận được ác ý tràn lan.

“Phải bảo vệ sức khỏe, ngày mai là chúng ta kết hôn rồi đấy!” Khương Thành Quan cau mày.

“Cái đó... có nhanh quá không?”

“Vậy dời hôn lễ về một ngày đi.” Đồng Thanh thản nhiên nói.

“...” Mạc Linh cảm động nhìn hắn.

“Tốt lắm! Vậy hôm nay chúng ta cùng nhau ngủ một giấc thật thoải mái đi!” Hoàng Ngôn Đằng ngây ngô cười.

“Ô ô ~ QAQ~” Ác ma! Cô vừa nhìn thấy ác ma kìa!!

Không cần phải nói, kí ức đêm đó đã in sâu vào trong lòng cô, trở thành ác mộng mà cho đến rất lâu về sau nhớ lại cô vẫn còn rùng mình cảm thán bản thân quả nhiên là mệnh Tiểu Cường mà.

Tất nhiên đó là chuyện của sau này, hiện tại thì cô vẫn phải cùng bọn hắn “thảnh thơi” ngủ một giấc đi.

Mạc đại lão gia! Ngài hại chết con gái bảo bối của ngài rồi!!!

...Fin...

Tác giả có lời muốn nói:

Những ai trông chờ quá nhiều vào chương cuối, cho ta gửi lời xin lỗi sâu sắc đến mọi người nhé TTwTT

Từ 19/1 đến 29/10, 284 ngày, gần 10 tháng trời, cảm ơn mọi người đã luôn theo dõi và ủng hộ ta, một lần nữa cảm ơn rất nhiều! *cúi đầu*.

Hy vọng tác phẩm mới của ta sẽ được mọi người ủng hộ như thế này, bật mí một chút là tác phẩm mới của ta là một bộ 1v1 nhé, sợ NP quá rồi... QAQ Đùa chứ sợ thật đấy =))

Lảm nhảm đủ dài rồi, tạm biệt!