Nam Chủ, Nữ Chủ Mau Click Back!

Chương 22: Ra mắt




Mạc Linh đúng là chúa xui xẻo, gặp ai không gặp, lại gặp ngay người hận cô nhất!

"Là cô à, đến đây làm gì?"

Nam nhân trước mặt giống như không nhìn thấy đám người sắp đuổi tới, chậm chạp nói.

"Khương Thành Quan, anh đừng có đứng ở đây nữa, bọn họ sắp đuổi tới rồi!" Mạc Linh tốt bụng nhắc nhở hắn một câu, lách người chạy tiếp.

"Ồ?"

Khương Thành Quan nhướng mày, đưa tay bắt lấy cổ tay Mạc Linh, giữ chặt không cho cô rời đi.

"A! Anh làm cái gì?! Mau buông ra!" Mạc Linh gấp đến độ phát khóc, hắn muốn tìm chết thì cứ đứng đấy, giữ cô lại làm gì chứ?

Đáng tiếc nam nữ đúng là có chút khác biệt, hơn nữa còn là một nữ nhân bình thường đấu với người đã lăn lộn trong giới hắc đạo từ nhỏ nữa chứ. Mạc Linh dù có muốn rút tay ra hay đấm hắn thì hắn cũng đứng yên như tượng đá, ánh mắt sáng quắc nhìn cô.

"Anh nhìn cái gì? Nhìn nữa liền đá chết anh!" Mạc Linh buông tha phản kháng, lầm bầm trong miệng "Hừ, ta đường đường là nữ phụ thảm nhất trong truyền thuyết rồi, chết trước chết sau không quan trọng, cha, Ken, kiếp sau gặp lại!"

Khương Thành Quan đen mặt, nữ nhân này, ngay cả khi đứng cạnh hắn còn có thể nghĩ tới tên kia sao? Đã thế thì...

Đám người kia hợp thời đuổi tới, nhưng vừa nhìn thấy hắn đứng đó liền khựng lại, rối rít gọi.

"Thiếu gia!!"

"Các người đang làm gì? Để tên kia chạy rồi sao?" Hắn lạnh nhạt nói, nhưng trong giọng nói ẩn ẩn uy áp, giống như bọn họ chỉ cần gật đầu liền có thể tạm biệt thế gian bất cứ lúc nào.

"Kh... không có! Bọn em để hai người lại canh chừng hắn, còn cô ta..." Tên có vẻ là đứng đầu trong bọn khúm núm lên tiếng, chỉ vào cô cáo trạng.

Mạc Linh cố ngăn khóe môi co rút, lúc nãy là ai hung tợn đuổi theo cô, hiện tại như thiếu nữ hồi xuân giận dỗi với người yêu thế này?

"Vậy..." Khương Thành Quan cúi đầu, ngón tay nâng cằm cô lên, vì cô đang bị hắn giữ lấy nên không phản kháng được, ngược lại gương mặt trắng nõn càng gần hắn hơn "... Cô nhìn thấy hết rồi?"

"..." Mạc Linh chắc chắn tên khốn này không phải là người cô từng gặp ở nhà Ken, tên ngốc kia sao có thể bình tĩnh đùa giỡn cô thế này chứ?

"Ừm, như vậy cũng không sao." Hắn thoải mái thả cái cằm nhỏ của cô ra, quay sang bọn đàn em, tiện tay kéo cô về phía trước một chút "Các người nghe cho kĩ đây, nhìn rõ mặt của cô ấy, sau này không được chạm vào cô ấy, đây là người mà các người không thể thương tổn."

"Cái gì! Thiếu gia, cô ta...!"

"Im lặng!" Khương Thành Quan nhíu mày, liếc mắt cảnh cáo bọn họ câm miệng "Đây là thiếu phu nhân tương lai của Kanato gia tộc, các người muốn chết thì cứ đụng vào!"

Bọn họ bị dọa cho ngây người, dùng ánh mắt không thể tin được nhìn cô. Mạc Linh cũng bị lời hắn nói ngẩn ra, đùa cô à, hắn nói ra như thế, sau này cô làm sao dám hiên ngang sống nữa! Nên nhớ là hắc đạo lúc nào cũng tranh giành, tàn sát lẫn nhau, cô không muốn mình trở thành gánh nặng của Ken đâu!

Khương Thành Quan thừa biết Mạc Linh đang nghĩ gì, khuôn mặt tuấn mỹ vặn vẹo không ngừng. Nữ nhân ngu ngốc này quên là còn có hắn hay sao? Chẳng lẽ hắn đường đường đại thiếu gia của Khương gia mà không bảo vệ được một nữ nhân như cô ta hay sao!

Hắn càng nghĩ càng tức giận, càng nghĩ càng khó nhịn, cả gương mặt trướng đỏ bừng, cuối cùng hừ một tiếng kéo cô đi, bỏ mặc bọn người kia vẫn còn trong gió hỗn độn.

"Ai ai ai ai, đau đó! Anh làm gì vậy? Buông tôi ra!" Mạc Linh yếu ớt muốn rút tay ra khỏi gọng kìm của Khương Thành Quan, khuôn mặt vì đau mà càng thêm tái nhợt.

Khương Thành Quan dẫn cô đi một đoạn khá xa mới chợt khựng lại, vội vàng buông tay cô ra, hơi lùi về phía sau, cảnh giác nhìn cô.

Mạc Linh vừa đau vừa giận, tên này nắm tay cô kéo đi, hiện tại lại lộ ra vẻ mặt như bị người ta khi dễ như vậy để làm gì? Cô ăn thịt hắn chắc?

Không được, về nhà cô phải kể tội hắn, để Ken báo thù cho cô.

Mỗ nữ vừa xoa tay vừa nghĩ kế hoạch trả thù, không hề nhận ra mình ỷ lại Kanato Ken đến vô pháp vô thiên.

"Xin lỗi..."

Thanh âm lí nhí cắt ngang suy nghĩ của Mạc Linh, cô trợn mắt nhìn hắn, kinh ngạc đến há hốc miệng. Cô có nghe lầm không, nam chủ ngạo kiều này xin lỗi cô sao?

"..." Khương Thành Quan bối rối, tại sao cô ta không phản ứng tí nào vậy? Chẳng lẽ cho rằng hắn không đủ thành ý sao? "Mạc Linh, tôi nói cho cô biết, tôi hạ mình xin lỗi là do đàn em của tôi đắc tội với cô, đừng nghĩ mình rất quan trọng mà kiêu ngạo!"

"... Ừ."

Mạc Linh lười đứng cùng tên ngốc ngạo kiều này, nhấc chân định đi thì nghe thấy tiếng gọi ở sau lưng, cô và hắn đồng loạt quay lại.

"Linh, em định đi đâu thế?"

"A, Ngôn Đằng! Anh có rảnh không? Lần trước hẹn còn chưa làm được, đi, chúng ta đi ăn một bữa!" Mạc Linh giơ tay, cũng không đợi Hoàng Ngôn Đằng trả lời, nắm lấy áo Hoàng Ngôn Đằng liền kéo đi luôn, một câu chào tạm biệt cũng không nói với Khương Thành Quan.

Hoàng Ngôn Đằng liếc nhìn qua bộ dáng bực dọc của Khương Thành Quan, khóe môi hơi cong lên, tùy ý Mạc Linh kéo đi.

Tác giả có điều muốn nói:

Nô còm men =_="