Từng tia nắng chiều xuyên qua cửa sổ chiếu xuống người nam tử, để lại dưới sàn một bóng đen. Nam tử thân mặc một bộ thanh y. Dáng người cao ráo, khuôn mặt tinh xảo. Chiếc tay thon dài, làn da mịn màng, trắng nõn như ngọc ngà cầm chiếc bút lông, thần sắc chuyên chú mà họa lên giấy. Nam tử ngồi cạnh cửa sổ, thân đón lấy ánh nắng.
Có mấy con chim sẻ, lông màu nâu đất, con nào con nấy tròn vo, nhưng lại chỉ to bằng một nắm tay. Chúng nó bay lại đậu trên cửa sổ. Thỉnh thoảng lại nghiêng đầu nhìn nam tử, ánh mắt như say mê.
Bút lông trên tay y vững vàng họa thành từng nét một, chẳng bao lâu đã hiện ra phong cảnh tấp nập của đêm hội thả đèn. Y đừng bút, để sang một bên. Ánh mắt chăm chú nhìn bức tranh, khuôn mặt đầy vui vẻ.
"Lý Dật, ngươi định ở hội thả đèn này chế tạo cơ hội cho nam chủ và nữ chủ gặp nhau sao?" Hệ thống hỏi.
Vâng, mỹ nhân khuynh thành kia chính là Lý Dật.
"Đúng vậy. Chờ ở đây 2 ngày rồi, rốt cuộc cũng chờ tới nữ chủ! Ta phải nhân cơ hội này chế tạo cơ hội cho hai người đó." Lý Dật đáp.
Hệ thống: "Ngươi cuối cùng muốn ra tay rồi. Nữ chủ đến từ hôm qua mà ngươi chẳng hành động gì. Ta còn tưởng ngươi không muốn làm cơ."
Lý Dật: "Sao có thể. Ta đã nhận lời hợp tác với ngươi mà. Quân tử nhất ngôn cửu đỉnh. Tuy ta không phải quân tử nhưng ta tự mình đảm bảo, ta cũng biết giữ lời."
"Chỉ là ta sốt ruột." Hệ thống vội vàng nói.
"Bây giờ chuẩn bị hành động đây." Lý Dật đáp. Lần này, ít nhất phải khiến quan hệ hai người chuyển tốt đẹp một chút.
Lý Dật đối với nhiệm vụ rất quyết tâm, bởi vì y muốn bế quan dưỡng thương, rồi bế một mạch đến phi thăng luôn. Đúng vậy, là bế quan một mạch đến phi thăng. Từ Lý ngây thơ Dật giờ đã nâng cấp thành Lý một mực chỉ muốn bế quan tu luyện, không gì thú vị bằng bế quan Dật. Ừ, y sắp biến thành bế quan cuồng nhân rồi đấy. Tin nó đi, chỉ cần cho y vài năm nữa thôi là Lý Dật sẽ kết song tu đạo lữ với bế quan đấy.
Suy nghĩ trong lòng này hệ thống nhất định sẽ không nói ra. Dù sao thì nguyên cả đoạn đều sặc mùi cà khịa và châm biếm. Không cẩn thận Lý Dật tức giận bỏ đó không làm, nó liền xong đời.
Hệ thống nay không còn là hệ thống xưa, đã không còn khế ước trói buộc cả hai trên một chiếc thuyền, quyền chủ đạo không còn thuộc về nó nữa. Hiện giờ nó nằm ở thế yếu, không thể khịa quá đà được. Ngày xưa nói lời đâm tâm thế nào Lý Dật cũng nhịn được làm bạn tốt, nay nói lời đâm tâm là y dẹp luôn khỏi làm. Nhất là nó nay đã khác xưa, trình độ nói lời đâm tâm cao hơn hai bậc, một câu đâm trúng tim. Lý Dật chắc chắn chịu không nổi nhiều mũi tên như vậy. Vậy nên, vì tiền thưởng cuối năm, vì cơ hội tấn cấp, vì một trái tim khỏe đẹp của kí chủ, khắc chế!
Không biết gia hệ thống đang vì trái tim mình suy nghĩ, Lý Dật bắt tay vào thực hiện kế hoạch. Lại nói, y có chút kích thích, hưng phấn đây. Đây là lần đầu tiên y làm bà mối, phì, thầy mối cho người khác, kích thích nha. Nếu thành công thì càng kích thích.
Lại nói, ngày xưa y cũng định dắt mối cho thằng bạn thân. Lúc ấy bọn họ mới năm ba đại học. Thấy đã đến tuổi kết giao mà thằng bạn vẫn cứ độc thân. Bán gà mẹ Lý Dật liền suốt ruột tìm người dẫn mối. Nhưng chưa kịp dẫn mối thì bản thân nghẻo rồi, cũng xuyên rồi.
Qua nhiều lần được hệ thống chia sẻ vài thông tin của thế giới trước, y mới biết bạn thân có bạn trai rồi. Lý Dật có chút nhớ không rõ, lúc ấy y làm sao đối mặt với chuyện này. Không phải Lý Dật không đồng ý với đồng tính luyến ái, là tuổi hai người họ chênh lệch quá, một 21, một 34.
Người ta vẫn nói, tình yêu không phân biệt tuổi tác. Nhưng cứ thử nghĩ xem, mặt thằng bạn thân của y là mặt baby, kiểu mặt búng sữa á, thân cũng chỉ cao m69. Mà người yêu nó, tuy mặt bảo dưỡng rất tốt, không có nếp nhăn, người cao ráo, nhưng khí tức trầm ổn, có loại thời gian lắng đọng, khiến cho người tiếp xúc cảm thấy đã bốn mươi, năm mươi tuổi rồi. Đứng cạnh nhau nói là cha con người ta cũng tin ấy chứ. Hơn nữa dù sao cũng hơn 13 tuổi, sau này hắn ta chết rồi, vậy Phàm Phàm phải làm sao? Rồi người nhà hắn ta giải quyết thế nào? Quan trọng nhất vẫn là, heo đen này từ đâu, từ khi nào nhảy ra cướp mất thảo trắng nhà y rồi?
Thảo trắng ngây ngô, đơn thuần nhà y, xa y mấy tháng đã bị đại móng heo lừa đi. Tra nam? Thừa nước đục thả câu? Mưu mô? Trâu già gặm cỏ non? Không biết xấu hổ? Vô liêm sỉ? Vv... Không nhớ rõ, nhưng lúc đó Lý Dật sử dụng ít nhất 10 từ xấu xí để mô tả hắn.
Về sau thấy hắn đối xử với Phàm Phàm rất tốt, thế mới buông lỏng chút. Ngược lại Lý Dật không lo tên đại gia kia có người bên ngoài để bạn thân phát hiện hoàn có thể toàn thân chia tay. Dù sao thì bạn thân nhỏ người thật, ngây ngô thật, đơn thuần thật, nhưng cũng chó điên thật. Một khi tức giận, giá trị vũ lực bạo biểu. Chỉ lo tìm phải kẻ không tốt, sau đó đau khổ nghĩ quẩn. Còn nghĩ quẩn gì thì... có thể ví dụ, như thiến tên kia; đánh tên kia tàn phế; không quản được ngươi ra ngoài tìm người, vậy ta khiến ngươi không có thể ra nữa; đồng vu quy tận; tuẫn tình vv... Nhưng dù sao thì chuyện đó không có sảy đến với Phàm Phàm. Ít nhất là hiện tại.
______________________________________
Góc tác giả:
TieuThanh: Đoạn đầu đại khái có thể phổ sang thơ. Đang viết tự nhiên hứng khởi làm ra. Đây chỉ là hứng khởi mà thôi, thật sự thì tui không biết làm thơ đâu. Thật sự đấy. Bởi vì hứng khởi nên viết ra mà thôi.
Có nam tử ngồi bên cửa sổ
Dung nhan người khuynh đảo thế gian
Nắng dịu dàng vuốt ve gò má
Sẻ bay đến gửi tặng nhành hoa.
TieuThanh: Chương này bắt đầu viết từ giữa tháng trước, sau đó dây ra đến tận bây giờ mới viết xong và đăng. Thành thật xin lỗi mọi người. Dạo gần đây tâm trạng rất kém cỏi. Có nhiều lần nghĩ muốn viết BE hoặc drop luôn truyện để mở hố mới. May vẫn kiềm được haha. Cuộc đời tui không có nhiều lần giữ lời hứa, nhưng tui sẽ cố giữ lời hứa hoàn thành bộ này. Ít nhất cũng là giới hạn nhỏ của tui đi. Nếu ngay cả giới hạn này cũng không giữ vững được, vậy chắc chẳng còn giới hạn nào nữa.