Cái gì? Xong cái gì?
Nếu hệ thống còn tại, biểu tình của nó sẽ như thế này hoặc không kém bao nhiêu. Bởi vì Lý Dật đã uống đan dược, thuốc cũng đã ngấm vào cơ thể, phát huy công dụng của nó. Tình trạng của Lý Dật bây giờ phải nói là không đáng lo ngại. Nhưng Vân Diễm vẫn cảm thấy xong rồi. Như vậy quay lại câu hỏi trước, cái gì xong rồi?
"Lại phải đi làm việc, mất đi cơ hội lời biếng rồi." Vân Diễm lẩm bẩm.
Quả thật là vậy. Hiện giờ Lý Dật bị thương, tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng còn cần tĩnh dưỡng thậm chí bế quan. Mà kết giới bảo hộ đâu đợi được lâu như vậy. Miếng vá tạm kia cũng chung quy chỉ là miếng vá tạm mà thôi. Nó không thể đồng bộ với toàn bộ các trận pháp khác. Hơn nữa thời gian sử dụng không lâu, sẽ sớm vỡ nát. Vì thế chỉ có thể để người chuyên đi sửa lại. Mà hiện nay, người có thể sửa được lại chỉ có Lý Dật. Nhưng y cần thời gian bế quan tĩnh dưỡng. Không có tinh lực đi sửa kết giới. Vì thế nhiệm vụ giao lại cho Vân Diễm, mỗi khi miếng vá tạm kia vị vỡ ra. Hắn phải đi vá lại miếng khác kéo dài thời gian. Vì vậy mới nói xong rồi, thời gian để lười biếng không còn nữa. Nghĩ đến đây, Vân Diễm muốn thở dài thêm mấy lần nữa.
Nhân sinh không còn gì luyến tiếc cõng Lý Dật về động phủ. Đưa người nằm lên giường, sau đó lẩm nhẩm thanh khiết thuật làm sạch cơ thể và y phục của y. Cũng đâu thể thay hết y phục của chủ nhân rồi lau người qua cho y chứ. Thời đại này nếu không nhất thiết phải cởi y phục người khác thì cứ tận lực tránh đi. Đâu chỉ nam nữ thụ thụ bất thân, nam nam cũng thụ thụ bất thân cơ mà. Ở cái tu chân giới chỉ cần có lợi liền nam nữ ăn thông này, nam nhân cũng cần chú ý giữ mình chứ không chỉ nữ nhân. Vân Diễm tự nhận là hắn không phải là đám người đó, nhưng bảo hắn lột đồ chủ nhân cứ thấy sai sai làm sao. Hơn nữa thanh khiết thuật cũng rất tiện lợi, đỡ thời gian hắn lột đồ, lau người rồi thay tân y phục.
Làm xong xuôi, hắn đóng cửa phòng lại đi ra ngoài. Với trình độ thương thế kia của Lý Dật, hắn muốn trị thương cũng không có chỗ đụng tay. Tu sĩ có năng lực hồi phục cao, cảnh giới càng cao càng nhanh. Mà Lý Dật hiện tại có đan dược bổ giúp, mấy cái không đáng lo đều được chữ trị hết, nội thương cũng vậy. Chỉ cần bế quan vài năm điều hòa lại, bổ thượng khoảng trống đã tiêu hao là lại như thường ngay. Mà chuyện này chỉ có chính Lý Dật tự mình điều hòa mà thôi. Công pháp khác nhau, hệ tu khác nhau, chủng tộc khác nhau, có giúp cũng chẳng được gì.
Chớp mắt cái một ngày liền trôi qua. Đêm khuya, Lý Dật từ trong hôn mê tỉnh lại. Y phát hiện mình đang nằm trên giường, kí tức cùng nội thất thập phần quen thuộc. Đây chính là phong của y mà!
Cau mày nhớ lại, kí ức hiển hiện lúc y hôn mê, tuy không biết là nơi nào nhưng chắc chắn không phải ở Bạch Tu sơn. Ai đó mang y về sao? Nhưng là ai mới được. Thân phận của y không có nhiều người biết, thậm chí cả hậu bối kiêm bạn tốt Thanh Lan đều không biết thân phận y đâu. Nói lên mới nhớ, y đã lâu không ghé qua Vô Kiếm môn chơi đi. Sự tình nhiều thứ, quên béng mất. Tìm một hôm nào đó qua thăm đi.
Quay lại, chẳng lẽ là Vân Diễm? Nhưng càng kì quái a, Vân Diễm kia lười biếng tước lại có thể tìm thấy y mà mang y về? Nhĩ sao cũng thấy không khoa học a. Nghĩ mãi cũng không có đáp án, Lý Dật quyết định ngày mai đi hỏi, dù sao đưa y về động phủ, cũng không thể một động tĩnh cũng không có đi.
Vâng, đúng như những gì Lý Dật nghĩ, kẻ mang y về đúng là có gây ra động tĩnh, còn là rất rất to!
Bởi vậy đến sáng hôm sau, khi Lý Dật đi hỏi, nghe đến cái gì mà Chu Tước đen, phá một lỗ, bị quắc trở về, thần bí tiên tử, năng lực mạnh mẽ sửa kết giới vv... Y nhất thời mặt một mông. Y không biết là Chu Tước còn có màu đen cơ. Nghĩ đi nghĩ lại cũng không biết thân phận cùng ý đồ con chu tước đó, Lý Dật liền lưu tâm chút rồi thôi. Dù sao kiểm tra cơ thể cũng không phát hiện có gì dị thường ngoài mấy vết thương.
Lý Dật get đến điểm trọng yếu thứ 2, kết giới bảo hộ núi bị đục một lỗ... Dân phá hoại! Chửi thầm một tiếng. Não y bắt dầu load từng danh sách vật liệu cần sửa. Tính ra cũng đến mấy trăm, đó chỉ là ước tính thôi, còn cần xem mức độ hư hại rồi thêm vào, thêm cả mấy vật liệu linh tinh phát sinh trong quá trình sửa chữa. Quả là dân phá hoại. Y than tiếng tiếng rồi đi chuẩn vị vật liệu.
Lý Dật bên này bận rộn thì có một người à không, một tước nhàn nhã vui trong lòng. Vâng, đó là con chu tước lười Vân Diễm. Hắn đang vui mừng vì Lý Dật tỉnh sớm hơn hắn dự đoán, tình trạng cũng tốt hơn, sửa kết giới cũng không kêu hắn theo cùng. Quả thực là vui mừng đâu.
Cứ thế 1 tháng trôi qua, Lý Dật cũng đã sửa xong kết giới. Lúc sửa xong Lý Dật còn cảm thán, cái gì mà đại tu sĩ phất tay một cái là mọi thứ trở về như cũ, phất tay là một kết giới, cái gì mà thoắt cái đã xong. Tiểu thuyết với phim đều là gạt người. Sửa thấy mệt bở hơi tai, tay y đều sắp run rồi. Quả nhiên kết giới hộ sơn không phải là dùng dăm ba cái pháp trận bảo hộ là qua được. Được coi là kết giới tốt nhất luôn dùng những trận pháp tinh vi nhất. Bày trận là phải sắp đúng từng li từng tí, dây tơ phải chăng thật khéo léo. Từng bẫy trận phải làm thật tỉ mỉ, xong còn phải ẩn nấp nó. Lúc khắp bùa dù sai một chi tiết nhỏ như đầu kim cũng làm hỏng luôn. Cơ mà đừng nói quen rồi liền không sao nha, quen rồi cũng đâu phải lúc nào cũng giống. Về sau nghe tên nào nói tạo kết giới hộ sơn dễ thì y chắc chắn để kẻ kia đích thân thử nhiệm cái gọi là dễ ợt đó!
Sau khi sửa xong kết giới, Lý Dật bắt đầu chỉnh đốn và sắp xếp chuyện trong núi. Sắp tới y lại phải bế quan, trước có nhiều thứ y bận rộn không xem xét giờ dồn dập lại, xử lí mệt. Cũng không phải liên quan gì nhiều. Chỉ là cái nào đó yêu muốn ra ngoài chơi, cái nào đó linh thú tố cáo linh thú nào đó ồn ào, các linh thú, yêu tố hai tên nào đó đánh nhau làm sập ổ vv. Tính ra mấy cái này không cần Lý Dật quản. Nhưng ai bảo sơn là chỗ y, không quản chút lại để nó rối như tơ vò.
Nhìn đống công việc đã giải quyết xong, Lý Dật một mặt vui mừng. Rốt cuộc y có thể bế quan rồi! Từ lần trước bị thương trở về, hai nửa linh hồn bắt đầu dung nhập, làm y cảm nhận được một lượng lớn kí ức bị phong ấn vẫn chưa mở. Lý Dật có thể xảm nhận được phong ấn kia là vì có lợi cho y. Vì thỉnh thoảng Lý Dật nhận thấy một chút kí ức thoát ra cũng là quy tắc. Chỉ cần bế quan hấp thu nó, cảnh giới sẽ đề cao đáng kể.
Theo đuổi tu tiên là ai cũng có, ngay cả 'Lý Dật' cũng vậy. Nay có cơ hội, không hưởng dụng mới lạ. Nhưng Lý Dật biết không nên tham lam, chả phải có câu dục tất bất đạt sao? Nhanh quá hỏng việc, khoai nóng bỏng môi. Vì vậy y không đi sâu vào đào bới kí ức bị phong ấn kia. Nó tuần ra cáu nào thì xem xét cái đấy. Dù sao y cũng chả lo lắng gì, thiên tư y tốt, công pháp tốt, tài nguyên tốt, lo gì nhanh.
Chuyển giao mọi thứ với tiểu linh đồng, để một luồng ý thức nhỏ bên ngoài, Lý Dật đóng cửa bế quan. Vài cái chớp mắt là 10 năm, tu chân 10 năm chẳng là gì, nhưng đủ để thay đổi rất nhiều thứ.
______________________________________
Góc tác giả:
TieuThanh: Sắp gặp lại công rồi, sắp phát đường rồi. Đại gia cảm thấy phấn khích không?
TieuThanh: Spoil phần cuối nè: "Thần cây đa, ma cây gạo, cú cáo cây đề." Nói chung là có liên quan đến câu ca dao này. Nhưng ở chương cuối của bộ truyện mới có nha, đảm bảo ngọt ê răng. ○<
TieuThanh: Cho gáy xíu nha. Aaaaaaaaaaaaaa, Diệp Thu tốt đáng yêu, muốn xoa đầu ảnh quáaaaaaa.
TieuThanh: Bộ giáo dục thay đổi lịch nghỉ, nên là ra muộn xíu nha. Nghỉ cái deadline lại một đống, xong chương này chẳng biết khi nào mới có chương mới. Mà hứa hẹn chương trước... thật ra muốn viết rồi, nhưng bị sâu răng hành quá, chả có tâm trạng gì. Ok, mọi người đọc truyện vui vẻ. Ngày an.