Chú ý: Vì để chương này tốt hơn, tác giả đã sửa lại một vài chữ ở cuối chương 80. Mọi người xem lại để hiểu cảm nhận chương mới một cách thấu triệt nha :3
.
.
.
Lý Dật dần dần lấy lại ý thức. Cơ thể y thật mệt nhọc, mí mắt nặng trĩu, không chịu mở. Tựa như ngày xưa y muốn thức đêm đọc truyện nhưng mắt lại không phối hợp. Nhưng không quan trọng, nó không ngăn được y liên lạc với hệ thống.
"Hệ thống, ta làm sao rồi? Nam chủ thế nào? Ta bị lôi đánh chết rồi sao?..."
"Ngươi ồn quá. Với lại hỏi chậm thôi chứ." Hệ thống cắt ngang, gửi qua cái icon mệt mỏi.
"Nhưng ta hiện tại không thể kiềm chế được a! Ngươi cũng biết mà, hiện tại ta đang cần tường thuật lại gấp." Lý Dật 'không xong' nói.
"Được rồi. Ngươi thân thể bị thương, cần bế quan dưỡng thương. Nam chủ vẫn còn sống nhăn răng ra. Nhiệm vụ của chúng ta cũng đã quỷ dị hoàn thành. Phần thưởng đã được gửi về, mời kiểm tra và nhận. Về phần H, Thiên đạo sẽ vẫn rà soát để tìm chúng. Nói chung là thoát không không được, lưới trời lồng lộng, Thiên đạo là có mắt. Chính là như vậy, chấm hết." Hệ thống ngán ngẩm nói. Nó thật sự không muốn nhiều lời. Tiêu hao năng lượng làm nó tâm sinh mệt mỏi.
"Hắn còn sống sao? Quả nhiên là thiên mệnh chi tử. Khoan, khoan đã, chúng ta làm sao chống được lôi kiếp?! Ta biết hệ thống ngươi tài ba, nhưng có thể bảo đảm ta cùng hắn chống được lôi kiếp thì không thể. Làm sao ngươi làm được?" Lý Dật truy hỏi. Chắc chắn trong này có việc, nếu không bằng tính cách của hệ thống. Khi y tỉnh dậy nó chắc chắn sẽ tố khổ một tràng rồi phóng đại chiến công của mình lên. Tuyệt đối không thể nào là loại mệt mỏi này được. Hơn nữa... y chứng kiến được.
"Phi, ngươi làm sao khẳng định vậy a? Ngươi chứng kiến sao? Lúc ấy ngươi hôn mê bất tỉnh ra, sống chết không rõ, còn chẳng biết xung quanh ra sao. Thế mà ngươi dám chắc bổn hệ thống không chống được. Ngươi dựa vào đâu?! Dăm ba cái lôi kiếp, bằng vào bản lĩnh của ta đây đều chống được hết." Hệ thống đây là đang tâm không dao động nói dối. Lý Dật nói đều là chính xác, bản thân nó không có khả năng chống lại được lôi kiếp. Nhưng cũng đừng nói trắng ra vậy chứ! Hệ thống cũng cần mặt mũi chứ bộ, cho dù nó không có cái này. Bản hệ thống bực rồi nha.
Lý Dật nghe vậy miệng co giật một cái. Dù vậy y vẫn đem trong lòng câu kia nói đi ra.
"Ờm... Ta là thật chứng kiến." Không hề nói láo, Lý Dật thật sự chứng kiến khoảnh khắc nguy nan đó, tuy chỉ một phần.
"Hả? Ngươi chứng kiến? Không phải hôn mê? Vậy ngươi lúc đó sao không giúp ta a?! Ngươi cái tên hỗn đản này." Hệ thống một bụng tức, nổ. Nó không còn quan tâm lời nói dối bị vạch trần nữa. Bây giờ nó quan tâm là cái hỗn đản kí chủ, trong lúc nguy nan để nó một mình lo toan.
"Được rồi. Hệ thống, ngươi có phải đã quên chuyện gì rồi a. Ta lúc ấy trọng thương, chút khí lực đều không có. Ý thức lúc ấy cũng mơ hồ. Ta có thể nghe thấy ngươi lo lắng gọi tên ta rồi cảm nhận được ngươi tâm tình bất định. Nhưng ta thật sự không có khí lực nói câu nào. Ta duy trì trạng thái đó sau 2 đạo lôi, sau đó mới thật sự mất ý thức. Ta chỉ chứng kiến được 1 phần nhỏ thôi." Lý Dật cười khổ nói. Y cũng thật sự không có cách nào. Y trọng thương rồi bất lực nghe hệ thống gọi tên y, lại nhìn những đạo lôi kiếp bổ xuống. Cuộc đời y từ trước đến giờ chỉ trải qua hai lần cảm thấy bất lực như vậy. Một là khi ba mẹ mất, hai là lúc nằm trọng thương nằm chờ lôi kiếp tới.
Những lúc như vậy, tâm trí của y hầu như sụp đổ. Nó sẽ trở thành một điểm yếu trong của y trong tương lai. Y phải tìm cách giải quyết điều đó, nhưng hiện tại y biết y chưa thể làm được.
"Được rồi. Ta sẽ tha thứ cho nhà ngươi." Hệ thống giả giọng cao quý nói.
"Haha, vậy ta có nên nói cảm ơn vì ngày đã tha thứ?" Lý Dật cười đáp lại.
"Hừ. Đó là điều tất nhiên."
"Cảm ơn ngài đã tha lỗi." Lý Dật thành thật phối hợp nói.
"Tốt, nhà ngươi biết phép tắc đấy." Ngon, bị lừa qua đi rồi!
"Cảm ơn ngài. Liệu tiện dân này có thể hỏi ngày một câu hỏi?" Lý Dật đang rất vui vẻ sắm vai thường dân và đại vương.
"Bản vương cao quý như vậy, đâu phải ai muốn hỏi cũng được, hỏi xong cũng không phải trả lời, trả lời cũng không cần chính xác. Nhưng hôm nay ta tâm tình không tệ, ngoại lệ cho ngươi một lần. Hỏi đi." Hệ thống sắm vai rất nhập tâm. Từng con chữ từng giọng điệu đều thể hiện ra vẻ ngạo mạn của bề trên.
"Vậy ngài định trả lời vấn đề trước đó của tiện dân như thế nào đây? Bẻ lái không hợp với ngài đâu, đại vương ạ~" Mải mê sắm vai nhưng vẫn không trật khỏi đường ray, Lý Dật ôn hòa lôi chủ đề trở lại.
Hệ thống bỗng chốc nhận được một loại dữ liệu gọi là sởn gai ốc. Là thật sởn gai ốc. Nó cứng ngắc đưa mắt nhìn Lý Dật, hệ thống còn rất tri kỉ tạo hiệu ứng va chạm kim loại của máy móc để tăng độ chân thật.
Nó nhìn Lý Dật cười hôn hòa, thế nhưng nó lại thấy được gương mặt đó không hề ôn hòa chút nào. Hệ thống thở dài, cuối cùng cũng không thể lảng tránh nó được a 😞.
"Được rồi, ta nói cho ngươi..."
______________________________________
Góc tác giả:
TieuThanh: Thật ra chương này có thể đăng từ tuần trước, nhưng trong lúc viết, Thanh Thanh ngủ quên mất. Kết quả mọi người cũng biết rồi đây. Mấy ngày sau đó Thanh Thanh bị hội chứng writeblock mà các tác giả thường mắc phải. Thế nên đến hôm nay mới có chương đăng lên. Cơ mà để ý mới thấy đã hơn 20k lượt xem rồi nhở. Làm Thanh Thanh nhớ lại cái lúc được 1k lượt xem đã vui mừng đến viết phiên ngoại. Thật nhanh a. Lúc ấy là chương bốn mấy đi, giờ đã là chương 81. Haha...
Thông báo từ tác giả: Bởi vì sắp kết thúc giai đoạn đầu của bộ này rồi. Để đánh dấu một mốc này, Thanh Thanh sẽ mở một chương trả lời câu hỏi của mọi người về bộ truyện hay gì đó liên quan sau khi viết xong chương sau. Mọi người có gì cứ cmt ở chương này hoặc chương sau nha. Yêu mọi người.