Nam Chủ, Ngươi Đừng Đuổi Theo Ta Nữa

Chương 76: Ma tu cái quỷ ấy! Trợ giúp cái quỷ ấy!




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sáng sớm,


Tử Vong sâm lâm vẫn như vậy u ám, quang cảnh vẫn như vậy chết chóc.


Dường như chu kì chiếu sáng sắp tới không có ảnh hưởng tới khu vực trung tâm là bao.


Mà trong quang cảnh đó, vẫn có bóng người sống. Thật bất ngờ mà, ở cái nơi khỉ ho cò gáy này, lại còn nguy hiểm rình rập, lại xuất hiện sự sống của nhân loại.


Không những thế, sự sống nhân loại này đặc biệt mĩ lệ, đặc biệt thuần khiết. Ở loại môi trường như vầy vẫn là giữ đại tâm trong sạch, không bị ma khí ăn mòn hay sa đọa thành ma, thật là khiến người ta ngạc nhiên.


Giống như đóa hoa nở từ địa ngục mà vẫn giữ màu trắng tinh khiết của nó.


Duy nhất khác chính là, hoa là nở lên và phát triển từ nơi đó, còn Lý Dật? Ha, y chỉ là ghé thăm qua nơi này và dừng chân lại chút thôi.


Lý Dật đứng bên trong đại kết giới 'cổ' mộ nhìn ra ngoài cảm khái.


Y thật tưởng niệm không khí trong lành cùng phong cảnh tươi đẹp trên núi Bạch Tu.


So với nơi này thật sự khác một trời một vực.


Lý Dật không khỏi thở một hơi lắc đầu cái.


"Ngươi không cần bày ra động thái đó. Nam chủ cũng sắp tới, nhiệm vụ cuối của ngươi cũng sắp hoàn thành rồi. Ngươi sắp được tự do rồi." Hệ thống khinh bỉ nói.


"... Quả thực như vậy." Lý Dật trầm mặc nói.


Y không phải vô tâm. Nghĩ đến chuyện sắp chia tay hệ thống y cũng cảm thấy trong lòng có chút không nỡ. Mặc dù con hàng này đa phần thời gian chỉ như cái máy trung gian phát nhiệm vụ, khen thưởng, giao dịch. Tuy nhiên vẫn không thể phủ định nó có nhiều lúc làm y tâm trạng thoải mái.


Mặc dù có vài cái chẳng thoải mái tí nào...


Ví dụ như ngày nào đó ở quá khứ nó vạch trần y đã là hơn 30 tuổi tiểu thúc chẳng hạn...


Thật là kí ức đau thương...


Không muốn nhắc tới, một chút, cũng không...


Chuyện buồn đến quá nhanh, Lý Dật chả còn tâm tình gì đi mà hóng gió nữa. Vâng, không lầm đâu, chính là hóng gió đó. A Dật của chúng ta chính là muốn đi hóng gió ở cái nơi gà không thèm gái, chim không thèm tới, gió thổi chẳng lọt, mây chẳng thèm lui, mặt trời chẳng thèm ló này.


Lý Dật mang tâm trạng nặng trịch đi vào trong. Nhưng chẳng mấy chốc, y bắt đầu khóc rồi. Rảnh quá hóa chán, y bị cơn buồn chán đánh bay màu tâm trạng rồi.


Bởi vì quá chán, Lý Dần không còn cách nào khác là ngồi bế quan. Từ đây một tên cuồng bế quan mang tên Lý Dần ra đời.


Hệ thống đứng, à không, nằm xem hết từ đâu tới đuôi tránh không khỏi trầm mặc. Nó vừa mới xúc động chết đi được vì kí chủ nhà nó bởi vì nó sắp đi mà thương tâm thì một giây sau kí chủ nhà nó nhàm đến phát hoảng lao đầu vào bế quan. Diễn biến quá nhanh, nó tâm tính thiện lương theo không kịp. Nó trầm mặc.


Mặc cho hệ thống cảm giác thế nào thì Lý Đâu cũng không biết. Y đang bận bế quan để giết thời gian, còn là vì khám phá tinh hoa trong tu luyện!


Ở một nơi khác,


Trước cổng Cực Bắc trấn, một thanh niên tuấn tú, ăn mặc giản dị nhưng lại không che được khí chất thanh thoát, phiêu dật, như gần như xa. Đủ để khiến hắn không thể trở thành người bình thường, đủ để người ta không bỏ qua.


Hắn đi dần vào trấn, mấy cô nương thấy hắn đều không chủ động được đặt tầm mắt lên người hắn. Ánh mắt trần trụi, căn bản không có cái gì gọi là xấu hổ như các cô nương bình thường.


Đơn giản thôi, ở Cực Bắc trấn, quanh năm giá lạnh, sức lao động không đủ, nữ nhi cũng đều xắn tay lên mà làm quần quật như nam nhi. Từ sớm, ở nơi đây đã không còn cái gì là khác biệt giới tính. Nam nữ như nhau, thậm chí nữ nhi nơi này còn có chút nhỉnh hơn nam nhi về thể lực, có chút nữ cường dân chủ.


Mộ Dung Huyền từ nhỏ lớn lên với ánh mắt người khác, sớm đã miễn dịch với các ánh mắt kia. Hắn không hề quan tâm ánh mắt người ta đặt vào bản thân, bởi vì... hắn người đó hắn không quen, lại không gợi đến hắn hứng thú.


Mộ Dung Huyền cứ vậy thong thả bước vào thôn.


Hắn tính tìm một nơi tạm dừng chân nghe ngóng tin tức rồi đi tiếp. Lần này hắn được sư phụ phân phó làm nhiệm vụ.


Nhiệm vụ này hắn thật sự không muốn đi, nhưng sự phụ thật sự không dung hắn từ chối.


Nhớ lại lúc đó...


"A Huyền a, có người nói ma tu ở phía Bắc biên giới hoành hành, ngươi đi trợ giúp đi." Thanh Lan chân quân vẻ mặt chân thành nhìn thanh niên nói.


Ma tu cái quỷ ấy, trợ giúp cái quỷ ấy! Chân quân trông coi Bắc biên giới chẳng lẽ đều bế quan hết rồi hay sao mà để hắn cái tên vừa thành đan chưa bao lâu đi!


Như thấy được nội tâm của đồ đệ, chưởng môn đại nhân từ tốn nói "Con sắp thành anh rồi."


"..." Được rồi, là hắn sắp thành anh...


Rốt cuộc không thể từ chối, Mộ Dung Huyền đành phải khởi hành đi đến phía Bắc biên giới.


Đến phía gần phía Bắc biên giới cũng chính là Cực Bắc trấn hiện tại rồi hắn mới biết...


Ma tu là đến thật, chân quân trông coi Bắc biên giới cũng bế quan hết thật...


Cả Mộ Dung Huyền và Thanh Lan chân quân đều không nghĩ sự việc lại diễn ra như vậy...


À mà đừng hỏi tại sao hắn vừa tới lại biết.


Nghe 13 tiếng chuông triệu binh, lại nhìn từng tốp từng tốp tu sĩ cuống cuồng vừa la vừa chạy về phía Bắc biên giới đi rồi biết. Chỉ cần bạn không điếc, cũng không mù, bạn có thể rõ tường tận.


Mộ Dung Huyền vốn định dừng chân bên một tửu điếm mà thấy cảnh này cũng nhíu mày ngay lập tức tế ra trường kiếm bay về biên giới phía Bắc theo từng tốp tu sĩ bắt đầu gia nhập chiến trường đấu với ma tu.


______________________________________


Góc tác giả:


TieuThanh: Thành thật xin lỗi mọi người vì rõ ràng đầu tháng 1 nói sẽ ra chương mới nhanh chóng nhưng để tận tới đầu tháng 3 mới ra. Thành thật xin lỗi.


Chủ yếu thì... tác giả... quên mất... phải viết chương mới...


Định bụng ngay hôm nhớ ra được viết luôn mà OTP của tác giả bị tuyên cáo chấm dứt ngay hôm đó nên hôm đó tác giả cục súc tác giả giận dỗi cả thế giới. Sau khi cơn cục súc qua đi phải chạy đi xin lỗi cả thế giới...


Rồi đến kì nghì xuân... mọi người chắc đã biết... nghỉ xuân tác giả đình công hết tất cả mọi chuyện nên là đến giờ mới viết cho mọi người được...


TieuThanh (lời 2): Tiểu công hiện tại không cần cái gì gọi là thanh cao, lạnh lùng, ít nói như mấy công quân khác nha mọi người. Tiểu công chính thức CHUYỂN HÌNH!!! Điều quan trọng phải viết to in rõ!


TieuThanh(lời 3): Không phải tác giả không muốn đăng sớm mà là mạng nhà hoặc wattpad bị lỗi rồi =((((
Kèm ảnh chứng minh nè =(((



Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ~


À, dịch covid 19 hiện tại đang lan tràn và chưa có vacxin phòng bệnh (theo tớ biết thì vậy), các cậu nhớ ăn chín nấu kĩ, rửa tay sạch sẽ, ra ngoài đeo khẩu trang để phòng ngừa lây bệnh bệnh. Nếu mà có triệu chứng nghi nhiễm hãy đến bệnh viện gần nhất để đi khám nha >< vì mình vì cộng đồng.