Mở cửa ra ngoài, một làn gió mát thổi qua, mang theo hương trúc cùng luồng linh khí đậm đặc tạt vào mặt y. Hít thở vài cái, Lý Dật đã cảm thấy cơ thể thật thoải mái, dễ chịu cùng nhẹ nhõm. Điều này khiến y không khỏi cảm thán, 'Không khí ở cổ đại thực sự trong sạch a. Đương nhiên cũng là nhờ vào linh khí nồng đậm trong không khí đi'.
Đi xung quanh nhìn nhìn, bên ngoài quả như y đã đoán, xung quanh toàn là rừng trúc. Tu vi của nguyên chủ rất cao nên tiếng lá trúc kêu xào xạc do gió thổi, tiếng chim hót líu lo ở phương xa, tiếng di chuyển của những loài động vật Lý Dật đều nghe thấy nhất thanh nhị sở. Bỗng dưng, y cảm thấy thật yêu thiên nhiên, mặc dù... y lúc trước cũng rất yêu thiên nhiên rồi.
Thiên nhiên luôn tràn đầy những điều thú vị, huyền bí và tuyệt vời. Tựa như những thứ tiếng y vừa nghe được vậy, nó tựa như một bản nhạc du dương, yên bình, thanh tĩnh.
Đứng ngây ra đó một lúc, Lý Dật đi xung quanh quan sát tiếp. Khi đi ra sau nhà thì thấy một cái hồ tuyệt đẹp, còn đẹp hơn mấy cái hồ do kĩ thuật tạo nên trong mấy bộ truyền hình cổ trang trên ti vi.
Nước hồ trong suốt, đứng ở cạnh bờ có thể nhìn xuống dưới đáy những chú cá vàng đang bơi lội.
Hồ này trồng sen, rất nhiều sen. Có bây giờ là mùa sen nở vậy nên từng đóa từng bông sen trong hồ đều đang nở rộ, rất đẹp mắt. Những chiếc lá màu xanh nhô, trôi nổi trên mặt nước, che phủ một khoảng nhỏ trên mặt hồ. Điểm tô cho những bông sen hồng đẹp đẽ đang nở rực rỡ dưới ánh mặt trời ấm áp kia.
Đi đến đoạn cuối cùng của chiếc cầu tre cạnh bờ hồ kia, chỉ thấy dưới cầu buộc một cái thuyền gỗ. Đây chắc là do nguyên chủ thường làm để đi trên hồ sen.
Đứng từ trên cầu nhàn nhạt nhìn xuống, do ánh sáng mặt trời phản chiếu, hình ảnh của Lý Dật dần dần hiện lên trên mặt hồ. Bấy giờ y mới nhìn kĩ được dung mạo của nguyên chủ. Xong y không khỏi cảm thán a, dung mạo người này nếu được xếp hạng trong mĩ nhân đồ thì phải đứng thứ nhất a.
Khuôn mặt như bạch ngọc điêu khắc, đôi mắt phượng đẹp đẽ dài mà hẹp hơi hơi rũ xuống, màu đen con ngươi bị mạnh mẽ che khuất dưới hàng lông mi dài, rậm. Sống mũi cao, độ vừa phải, rất cân xứng với khuôn mặt, đôi môi mỏng, hơi hồng mím lại thành một đường thẳng. Khuôn mặt không có bất kì biểu tình, vẫn cứ duy trì thần sắc không vui, không buồn, không tức giận. Lý Dật đã cố thử làm trò, thể hiện biểu cảm phong phong phú trên khuôn mặt này nhưng... có vẻ như chẳng có gì thay đổi nhỉ, vẫn là diện mạo tuấn vĩ vô biểu cảm. Là mặt liệt bẩm sinh bậy nên... sở vi bất động chăng?
Mái tóc màu đen óng mượt, được chải chuốt cẩn thận, để xõa ra, cộng thêm với khuôn mặt thanh tú thanh lãnh kia cùng đôi đồng tử đẹp đẽ làm rung động trái tim bao nhiêu con người. Quả là một vẻ đẹp hoàn mĩ, đóa hoa thanh lãnh đẹp đẽ giữa chốn nhân gian tăm tối, hủ mục này.
Thân mặc một bộ trường bào màu đen, có những đường viền khá kì quái như ẩn như hiện ở trên viền áo. Mặc vào khá hợp, hắc y này làm tăng thêm khí chất trên người của nguyên chủ cũng như tôn lên làn da trắng noãn, mềm mại kia. Đương nhiên theo ý kiến của y thì nên mặc màu trắng sẽ rất đẹp, càng tôn lên vẻ ngoài mĩ mạo như trích tiên hạ trần, nhưng dù sao thì hắc y cũng rất tốt rồi. Bên hông y đeo một miếng ngọc bội màu ngọc bích, trên đó có một mặt khắc một cái tự gọi 'Cửu' to tướng, đây cũng là tự duy nhất y nhận biết khi tới nơi này.
Lý Dật cũng không làm gì nữa, đơn giản chỉ là ngồi trên cầu tre cạnh hồ hóng mát, ngắm quanh cảnh suy nghĩ cho tương lai.
Đến khi sắc trời gần tối y mới đứng dậy phủi đi một lớp bụi không hề tồn tại trên y phục như một thói quen rồi đi vào nhà.
Mở cánh cửa trúc ra, Lý Dật đi thẳng vào phòng ngủ. Y cũng chẳng ăn gì, đơn giản là không thấy đói thôi. Thân thể này đã tu luyện đến cảnh giới rất cao rồi nên chuyện ăn uống không là vấn đề gì.
Vừa vào đến, thanh âm cứng ngắc của hệ thống vang lên.
"Đã tải xong dữ liệu, kí chủ chuẩn bị sẵn sàng tiếp nhận."
Theo sau tiếng nói của hệ thống, một cơn đau kịch liệt bất ngờ tấn công não bộ của Lý Dật, theo đó là vô số thông tin, kí ức xa lạ. Số liệu thông tin khổng lồ khiến cho não bộ chưa kịp tiếp thu nổi, vì vậy mới xảy ra cơn đau kịch liệt này.
Lý Dật cho dù được công nhận là có ý chí khá sắt đá cùng khả năng chịu đau hơn người thường cũng không thể đứng vững trước cơn đau này mà ngã xuống sàn nhà.
Từng đợt số liệu ập tới là từng cơn đau kịch liệt xuất hiện, khiến cơ thể Lý Dật run run. Cứ như vậy trải qua ba canh giờ mới chấm dứt, nhưng do chưa thích ứng ngay được nên y vẫn chưa thể cử động. Não bộ thì vẫn đang điên cuồng vận chuyển, xử lí thông tin mới.
Đại khái là hơn nửa canh giờ nữa Lý Dật mới có thể đứng lên được. Thu thập một chút thông tin hữu dụng, đại khái y đã biết thân phận của thân thể này.