Lý Dật nhìn khán đài, trong lòng bỗng nhiên khởi một cỗ mạc danh vô lực cảm xúc.
Lý Dật lấy tay đỡ trán, trong lòng thầm than Hoắc Kiến Cơ ra tay quá nhanh, quá quyết đoán, không chừa đối phương phản kích.
Cơ mà y cũng không thể nói gì được, tính cách nàng thiết lập là như thế, hơn nữa cũng tại vì Thôi Cách Tử quá yếu thôi.
Vô lực cảm xúc qua đi, Lý Dật liền quay trở về đọc thư, những trận đấu về sau cũng không có gì cần chú ý.
Một ngày lại qua đi, Lý Dật quay trở về phòng củi ở Giản Tư phong.
Thiên bây giờ đã hắc hầu như toàn bộ, chim chóc đều bay về tổ, phong bắt đầu lạnh, không gian yên tĩnh lại, minh nguyệt lộ ra sau đám mây, những ngôi sao nhỏ cũng bắt đầu tỏa sáng lấp lánh.
Mộ Dung Huyền bây giờ cũng mới từ trong rừng đến củi trở về.
Nhìn bộ dáng khỏe mạnh của hắn, Lý Dật biết nam chủ đã ăn Vô Huyền quả.
Y ngồi trên một cành cây gần đó, không một tiếng động quan sát nam chủ.
Mộ Dung Huyền như thường lệ, hắn cho bó củi vào trong phòng, rồi lấy một ít đồ ăn để dành được lấy ra ăn, tiếp đó hắn nhắm mắt bắt đầu tu luyện.
Đây là những gì hắn làm mỗi đêm, Mộ Dung Huyền rất chăm chỉ tu luyện. Cho dù hắn có bị cho là Luyện khí kì cũng không qua được nhưng hắn vẫn tồn nhỏ nhoi hi vọng. Bởi vậy hắn chăm chỉ tu luyện hơn những đệ tử khác ở Gian Tư phong.
Hôm nay Mộ Dung Huyền cảm thấy tu lệ thông thuận hơn một ít. Thế nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, cho rằng bản thân cố gắng có hi vọng. Hắn lần nữa nỗ lực gấp bội chuyên tâm tu luyện.
Mà chuyện này ở trên cây Lý Dật cũng phát hiện, hơn nữa y còn rõ ràng nguyên nhân.
Nam chủ tu luyện thông thuận hơn là bởi vì Vô Huyền quả khởi tác dụng. Nó khiến cho phong ấn lỏng lẻo, để ra một lỗ hổng nhỏ, khiến linh lực tràn ra làm linh khí xung quanh nhập vào thân thể hắn càng dễ dàng hơn.
Cứ như vậy đến sáng mai, với ngộ tính của nam chủ, chắc chắn sẽ có thể đột phá qua luyện khí kì tầng sáu.
Lý Dật nghĩ như vậy liền an tâm trận đấu ngày mai của nam chủ.
Sau đó Lý Dật không lại xem nam chủ nữa mà đi vào tiểu thiên địa tu luyện.
Đồng thời khi Lý Dật thân ảnh biến mất, Mộ Dung Huyền bỗng dưng mở mắt ra. Hắn đưa mắt nhìn ra ngoài, đúng là phía Lý Dật vừa ở.
Nhiều việc xảy ra khiến Mộ Dung Huyền giác quan thứ sáu rất mẫn cảm. Một tháng nay hắn đã nhận ra có một đạo tầm mắt luôn quan sát mình. Nhưng khi hắn quay lại nhìn thì không thấy ai. Như vậy đủ để hắn biết được chủ nhân đạo tầm mắt đó là người tu chân giới, cảnh giới chắc chắn từ trúc cơ kì viên mãn trở lên.
Ban đầu hắn cũng cảnh giác, thế nhưng bởi vì cảm thấy đạo tầm mắt này không có ác ý, lại có chút thân thiết, quen thuộc.
Vậy nên hắn cũng mặc kệ đạo tầm mắt kia tiếp tục quan sát bản thân, thế nhưng hắn cũng không thả lỏng đi. Chủ có đến đêm hắn mới dám thả lỏng, bởi vì đó cũng là lúc đạo tầm mắt kia biến mất. Nhưng hắn trong lòng cảm xúc cũng không ổn định, hắn mạc danh khởi lên một cỗ cảm xúc mất mát. Còn tại sao lại mất mát thì... hắn không biết.
Nhưng cỗ cảm xúc này cũng không kéo dài lâu lắm, lúc sau hắn lại tiếp tục bình thường tu luyện.
Đêm dài dằng dặc cứ vậy trôi qua, sáng hôm sau Lý Dật xuất hiện cùng nam chủ mở mắt cùng một lúc.
Cả hai đều đã chuẩn bị tốt đi đến kiếm bàn nơi. Lý Dật bình tĩnh như hôm qua nhảy lên đại thụ ngồi lấy thư ra đọc. Còn Mộ Dung Huyền thì tìm một góc khuất dưới khán đài ngồi chờ trận đấu của bản thân.
Lý Dật ngồi coi thư, y cũng không quá chú ý khán đài.
Sáng hôm nay y đã ôn lại lại đoạn cốt truyện này. Nam chủ trận đấu đầu tiên là một đệ tử ngoại môn luyện khí kì tầng năm.
Nam chủ hiện tuy đã là luyện khí kì tầng sáu, cao hơn đối phương một tầng cảnh giới. Thế nhưng mới bắt đầu tu luyện hơn một tầng cũng không chênh lệch mấy.
Hơn nữa đối phương cũng là sắm tốt bùa chú, tiểu pháp bảo. Còn nam chủ cũng chỉ có một thanh kiếm cùi.
Tuy vậy nhưng nam chủ vẫn là thắng, tuy hơi chật vật, nhưng thắng là thắng.
Trận đầu tiên này nam chủ cũng không kích phát cảm xúc mở ra phong ấn. Đó là chuyện của mấy trận sau, khi hắn tham gia đến trận đấu chính. Thắng trận đó hắn sẽ được tuyển thành đệ tử nội môn, được chưởng môn thu làm đồ đệ thứ bảy.
Còn mấy trận trước thì toàn là do nam chủ cố gắng, chật vật thắng được.
Mấy trận đấu trôi qua, cuối cùng cũng tới trận đấu của Mộ Dung Huyền.
Lý Dật nghe thấy liền gấp thư lại, thần tình nghiêm túc quan sát khán đài.
Mộ Dung Huyền sau khi nghe thấy tên mình cũng chầm chậm đi lên khán đài.
Dưới khán đài cũng dần dần nổi lên những lời bàn tán sôi nổi. Chủ yếu chính là khinh thường Mộ Dung Huyền.
Trên khán đài đệ tử cũng lười cho hắn sắc mặt. Khuôn mặt tràn đầu kiêu ngạo, khinh thường.
Mộ Dung Huyền đã quen tất cả, hắn bình tĩnh đu lên. Mặt không cảm xúc triều đối thủ.
Theo tiếng nói của người quan sát chấm dứt, trận đấu chính thức bắt đầu.
______________________________________
Góc tác giả:
TieuThanh: Ta cho các ngươi xem thành quả lao động ba tiếng buổi chiều của ta. Thử vẽ Lý Dật kiếp trước cùng kiếp này, ta vẽ không tốt, các ngươi thông cảm a.
Nhân tiện cảm ơn @MongThienY đã vẽ gửi cho ta một bức tranh vẽ Lý Dật.
(´ᴖωᴖ`)
Hảo, chương mới đã đăng, đại gia hảo ngoạn a~ (ゝv・))