Nam Chủ, Ngươi Đừng Đuổi Theo Ta Nữa

Chương 47-2: Phiên ngoại 1: Giấc mơ hồi tưởng




Hôm nay Lý Dật vẫn tiếp tục đi lữ hành, lần này điểm dừng chân của y là một trấn nhỏ ở phía bắc đại lục. Nơi này quanh năm tuyết rơi, thời tiết rất lạnh, dược liệu cũng vì vậy mà khan hiếm, dẫn đến tỉ lệ người chết ở đây vì bệnh tật hơn 50%.


Lý Dật đáp ứng trị bệnh cho một hộ gia đình nhỏ. Vì tới lúc đó trời đã sẩm tối vậy nên Lý Dật liền ngủ tạm nhà dân đó.


Sau khi ăn cơm, Lý Dật vào ở một gian phòng nhỏ đã đã được thu dọn. Sau đó y liền nói chuyện với hệ thống một chút rồi nhắm mắt dưỡng thần.


Không biết từ lúc nào đã thiếp đi, mở mắt ra đã thấy y đang ở trường học.


Lý Dật ngơ ngẩn, y nhìn xung quanh nơi này... chẳng lẽ y đã trở về hoặc là những thứ trong kí ức kia chỉ là mơ mà thôi. Vô số thắc mắc cùng nghi hoặc làm Lý Dật đôi mắt dần dần nhiễm lên sương mù. Tiến vào trạng thái vô thần.


Đến khi tiếng nói của thầy giáo từ trên bục giảng cắt đứt suy nghĩ của y.


"Lý Dật, em lên giải bài toán này đi." Thầy toán ngồi ghế nói.


Lý Dật rất nhanh trấn định, y nghĩ.


[Mặc kệ là mơ hay thật, tính trước mắt cái đã.]


Y bình tĩnh lên bục giảng, cầm viên phấn lên bắt đầu giải bài toán.


Bài toán này ở lớp tuy chưa học thế nhưng y đã thấy ở vài quyển sách tham khảo, cũng làm khá nhiều dạng bài luên quan. Vì vậy giải bài này dễ như trở bàn tay.


Sau khi Lý Dật giải xong liền về chỗ, thầy toán nhìn đáp án liền hài lòng gật đầu cười nói.


"Lý Dật đồng học làm đúng bài toán trên, các em chép vào đi. Bạn làm rất dễ hiểu, cách em có chỗ nào không hiểu giờ giải lao liền đến hỏi bạn nha."


"Vâng." Học sinh trong lớp đồng loạt đáp. Nhưng chắc chắn giờ giải lao sẽ chẳng có ai tới hỏi Lý Dật đâu. Bởi vì khuôn mặt y lạnh băng, lại ít nói. Đứng cạnh gần sẽ cảm thấy không lạnh mà run, còn rất áp lực nữa.


Cũng bởi vậy mà Lý Dật tuy là nam thần nhưng cũng không có mấy người lại gần mà chỉ đứng phía xa nhìn y rồi đỏ mặt la hét mà thôi.


Lúc này chuông vang lên báo giờ học kết thúc.


Học sinh nghiêm chỉnh đứng lên chào lão sư. Khi lão sư đã ra ngoài, tất cả đều nhanh chóng chép bài toán trên bảng rồi để trực nhật hôm nay lau bảng sau đó liền lần lượt xuống căn tin ăn trưa.


Lý Dật cũng đi, thế nhưng y không có ăn trưa ở căng tin, bởi vì y có mang cơm hộp.


Lý Dật tìm một cái ghế dưới bóng cây râm mát sau trường. Mở nắp cơm hộp ra, bên trong có cơm, sườn xào chua ngọt cùng cà rốt luộc, đầy đủ dinh dưỡng.


Đang lúc Lý Dật chuẩn bị gắp thức ăn bắt đầu ăn trưa thì vai bỗng nhiên có thêm một cái tay khoác vào. Quá bất ngờ khiến đôi đũa Lý Dật cầm suýt rơi xuống.


Chưa kịp nổi nóng, bên cạnh đã vang lên tiếng than u oán.


"Dật Dật a, ăn trưa sao không rủ tui, làm tui lúc đến lớp thấy cậu đã không còn bóng dáng phải đi tìm nè. Cậu như vậy chúng ta còn đâu là tình anh em keo sơn nữa. Cũng may tôi là thanh mai trúc mã của cậu nên quá hiểu cậu, biết ngay là cậu ở đây. Nếu không thì trưa nay tôi lại phải ăn một mình rồi."


"Lục Vân Phàm, cậu hôm nay không bận truy mĩ nữ đàn chị khối trên sao?" Lý Dật bình tĩnh ăn, bình tĩnh nói.


Thiếu niên kia là Lục Vân Phàm, thanh mai trúc mã của y. Là con nhà hàng xóm ngay dưới nhà y. Khuôn mặt tuy không nam tính nhưng lại thuộc dạng tiểu bạch thỏ đang hot với chị em phụ nữ bây giờ, đặc biệt là rất thu gay. Mắt đào hoa to tròn, lông mi dày, khuôn mặt tinh xảo, đôi môi mọng đỏ, làn da trắng nõn, cao m65. Mái tóc đen nhánh, mềm mại, mượt mà, thân hình thon thả, vòng eo còn nhỏ hơn con gái nữa. Từ nhỏ cả hai đã chơi chung với nhau. Rất nhiều người đều cho rằng y và cậu ta là rất hợp là một cặp... bạn thân?. Bởi vì... Lục Vân Phàm như ánh dương quang, còn y như ánh trăng trầm tĩnh.


Hừm... mấy tháng trước y và cậu ta còn ăn chung cơm trưa với nhau, nhưng mấy tháng gần đây... Cậu ta phải lòng á hậu của trường, một đàn chị hơn một tuổi. Vậy nên cậu ta quyết tâm theo đuổi đàn chị kia. Đến nay đã không ăn trưa cùng y nữa, điển hình của câu nói thấy sắc quên bạn.


"Không truy không truy không truy nữa." Lục Vân Phàm vẻ mặt nhăn nhó nói.


"Sao vậy?" Lý Dật bình tĩnh hỏi.


"Mấy tuần trước tui được học tỉ mời đến nhà chơi, tui rất cao hứng a, tưởng đã truy thành công rồi. Nhưng thấy ngôi nhà biệt thự to chả bá của học tỉ tôi mới biết tỉ ấy là nhị tiểu thư của Ôn gia. Bỗng nhiên lúc ấy có cảm giác đũa mốc chòi mâm son..." Lục Vân Phàm vừa mở hộp cơm ra ăn vừa cảm khái nói.


"Xong sao?" Lý Dật hỏi.


"Sau đó tui rất nhanh trấn định được rồi. Tui đi vào ghế ngồi trò chuyện với chị ấy. Cuối buổi chị ấy cũng thẳng thắn từ chối lời tỏ tình của tui ngỏ lời làm bạn. Tui cũng biết người ta là thiên kim tiểu thư, không hợp với một kẻ bình dân như tui vậy nên tui từ bỏ theo đuổi chị ấy. Nhưng mà làm bạn chẳng phải cũng được rồi hay sao? Sau đó tui và học tỉ thường xuyên qua lại, thỉnh thoảng còn sang nhà chơi nữa. Cuối tuần trước tui sang nhà tỉ ấy, gặp được anh trai học tỉ về nhà lấy hồ sơ. Tui cũng chào hỏi lễ phép lắm ấy. Dường như anh ta cũng có thiện cảm với tui, anh ta đáp lại tui á. Xong sau đó mấy hôm trước học tỉ bảo đại ca của tỉ ấy điều tra tư liệu của tui. Tui cảm thấy rất bình thường, bạn của em gái bảo bối đương nhiên phải điều tra cẩn thận chứ. Nhưng ngày hôm qua, anh ta tới nhà tui bái phỏng, ở lại ăn cơm, thậm chí lúc tui tiễn anh ta còn trực tiếp thông báo với tui. Thì ra ngay từ lần gặp đầu tiên anh ta đã thích tui, sau đó mới bảo cấp dưới tra tư liệu về tui. Hôm đó sang nhà bái phỏng là để xoát thiện cảm với ba mẹ tui. Cậu có hiểu cảm giác của tui lúc đó không a, Dật Dật." Lục Vân Phàm buồn rầu nói.


"Ừm, như kiểu đi tán em gái người ta, mĩ nhân còn chưa tán được đã tán đổ luôn anh trai người ta chứ gì?" Lý Dật bình tĩnh nói.


"Đúng đúng, chính là cảm giác đó." Lục Vân Phàm gật đầu nói.


"Được rồi, sau đó?" Lý Dật hỏi.


"Đương nhiên là từ chối người ta rồi. Tui cũng không phải gay, nói vậy chớ tuy tui không ghét đồng tính luyến ái, tui còn là tác giả viết đam đang hot nhưng tui vẫn thích muội tử hơn. Tôn nghiêm của một người đàn ông không cho phép tui bị một têm cao to ép phía dưới!" Lục Vân Phàm lời lẽ hùng hồn nói.


"Ân, anh ta vẫn truy cậu à?" Lý Dật bình tĩnh thu dọn hộp cơm vừa ăn xong, vừa thu vừa nói.


"Đúng vậy, tui chưa thấy ai kiên trì như anh ta." Lục Vân Phàm rầu rĩ nói.


"Vậy sao?" Lý Dật lúc này đã thu dọn xong, đứng dậy chuẩn bị đi.


"Ân... A, Dật Dật, cậu chờ tui với." Lục Vân Phàm vừa la to vừa thu hộp cơm lại.


Lý Dật giảm chậm bước chân chờ Lục Vân Phàm. Đúng lúc, mí mắt Lý Dật buồn ngủ cực kì, cuối cùng y nhắm mắt lại, ngã xuống sân trường.


Y không biết tình hình sau đó, trước lúc ý thức biến mất, y nghe thấy tiếng la thất thanh của Lục Vân Phàm.


Tỉnh lại, y thấy bản thân vẫn đang nằm trên cái dường nhỏ, ngoài trời đã gần sáng. Lý Dật đưa tay véo một cái thật mạnh trên mặt, hơi đau, là thật..  phải không?


Y gọi hệ thống.


"Hệ thống, ta thực sự đã chết rồi sao?"


"Ngươi thực sự đã chết rồi, là bị sét đánh trúng. Nếu ngươi nghi ngờ, ta có thể cho ngươi vài tia sét để chứng minh." Hệ thống lạnh băng nói.


"Không cần không cần." Lý Dật vội nói.


Sau đó y xỏ giầy, đi ra ngoài...


Còn giấc mơ kia, quên đi.


______________________________________


Góc tác giả:


TieuThanh: Chúc vừng lượt xem cán mốc 1000, tác giả ta tặng các ngươi một chương phiên ngoại nè.


Hảo, chương mới đã đăng, đại gia hảo ngoạn. ^(o≧∀≦)o