Tất cả điều này đều là vì cái gọi là Thật Giả Chi Kính ở trong người hắn!
Biết được điều này Mộ Dung Huyền cảm xúc liền dâng cao. Hắn hận càng sâu, trước kia chủ là hận kẻ đã huyết tẩy Mộ Dung gia, nay hắn hận thấy lên chính bản thân, hận Thiên. Tại sao lại đưa Thật Giả Chi Kính vào trong người hắn. Nếu không có Thật Giả Chi Kính, hắn Mộ Dung gia đã không bị diệt, phụ mẫu của hắn cũng không bị giết, hắn bây giờ có lẽ vẫn sẽ sống hạnh phúc cùng phụ mẫu ở Mộ Dung gia.
Cường liệt cảm xúc khiến Mộ Dung Huyền đánh mất lí trí tạm thời, phong ấn trong cơ thể phát sinh ra rạn nứt, tạo thành một cái khe nhỏ. Linh lực từ trong đó tuân ra bao trùm cơ thể Mộ Dung Huyền.
Hắn đỏ tươi ánh mắt nhìn đám hắc y nhân kia. Hắn không có ý thức điều khiển luồng linh lực kia đánh về phía một trong số hắc y nhân.
Tên bị luồng linh lực vô hình kia của nam chủ đánh tới theo bản năng muốn né tránh thế nhưng tránh không kịp, bị đánh một phát miệng chảy máu tươi chết luôn.
Lý Dật bị một màn biến hóa này làm cho ngây người. Y không nghĩ nam chủ trực tiếp cuồng hóa luôn.
Nhưng không để Lý Dật phục hồi, những cái kia còn lại hắc y nhân cũng cảm giác đến không thích hợp. Bọn chúng nhanh chóng liên hợp lại tấn công Mộ Dung Huyền có ý đồ áp chế hắn lại. Nhưng cuồng hóa Mộ Dung Huyền đâu như lúc trước yếu ớt, hắn dùng linh lực đánh chết gần hết hắc y nhân.
Tên cuối cùng tuy không chết cũng bị trọng thương. Không biết có phải do cốt truyện ảnh hưởng hay không, tên kia bị thương hắc y nhân bị nam chủ quật bay đúng lại chỗ Lý Dật.
Tên kia hắc y nhân nhìn thấy Lý Dật liền nảy lên ý tưởng gì liền cầm kiếm lên để sát vào cổ y hướng đang đi tới cuồng hóa Mộ Dung Huyền quát lớn.
"Ngươi không được nhúc nhích, nếu không ta sẽ giết y."
Nghe được lời này Lý Dật trong lòng liền cười lạnh. Hừ, nam chủ là ai cơ chứ, hắn tại sao sẽ lại vì một kẻ mà hắn không tin tưởng tổn hại bản thân. Nhất là khi hắn còn đang ở trạng thái cuồng hóa. Hắn sẽ không nghe lọt lời của bất cứ ai đâu.
Nhưng nằm ngoài Lý Dật dự kiến, Mộ Dung Huyền hắn dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn kia hắc y nhân, giọng khàn khàn đứt quãng nói.
"Thả..... y... ra."
"Yên tâm, chủ cần ngươi ngoan ngoãn theo ta, ta sẽ không làm hại y." Hắc y nhân cười đắc ý nói.
"Ngươi..." Không cần phải làm vậy. Câu này Lý Dật không nói ra, hay phải nói là hắn bị ánh mắt của Mộ Dung Huyền cấp nghẹn trở về.
Ánh mắt của hắn tuy vẫn còn đỏ tươi nhưng lại có một tia thanh minh, cố chấp.
"Được rồi, nói mau, Thật Giả Chi Kính ở đâu." Hắc y nhân không kiên nhẫn nói.
"Ở..."
"Ngươi không được nói!" Ở Mộ Dung Huyền còn chưa nói hết đã bị Lý Dật đánh gãy.
"Ngươi câm mồm!" Hắc y nhân tức giận quát lớn, lưỡi kiếm càng là đề sát cổ Lý Dật, một chút máu của y cũng từ lưới kiếm chảy xuống.
Mà bên kia Mộ Dung Huyền sau khi nghe Lý Dật nói có chút không lí giải. Nhưng sau khi nhìn thấy máu của Lý Dật từ cổ chảy xuống một tia lí trí của hắn đã toàn bộ bị ăn mòn. Hắn điên cuồng hướng hắc y nhân đánh tới.
Hắc y nhân kia thấy Mộ Dung Huyền lao tới nơi này liền quát to.
"Ngươi không được tới đây, ta sẽ giết chết hắn."
Thế nhưng Mộ Dung Huyền không có bất kì phản ứng nào mà nhất quyết tiến lên dùng một cỗ linh lực lớn đánh vào tên hắc y nhân kia. Hắc y nhân bị Mộ Dung Huyền đánh bay sang một bên, nhưng hắn cũng chưa chết, phải nói là sống dai thật đó.
Mộ Dung Huyền cũng không chú ý đến hắn mà lại chỗ Lý Dật đưa lên run rẩy tay nhẹ nhàng chạm vào vết thương trên cổ y.
Lý Dật không đành lòng liền trấn an nói.
"Ta không sao, chỉ là tiểu thương thôi, không chết được."
"Tiểu thương cũng không được, ngươi không nên bị bất kì thương tổn nào!!" Mộ Dung Huyền gằn từng chữ nói.
"Ngươi không..." Lời còn chưa nói hết Lý Dật bỗng nhiên ôm Mộ Dung Huyền xoay người lại, đôi tay bảo hộ hắn ở dưới.
Cảm xúc đau đớn truyền đến, huyết thấm ướt đẫm một mảng y phục, từng giọt từng giọt nhỏ xuống Mộ Dung Huyền bên dưới.
"Hệ thống a hệ thống, để ta nói hết câu đã nào, đâu cần chạy lộ tuyến gấp như vậy." Lý Dật ở trong lòng ai thán với hệ thống.
"Không được, thời gian có hạn." Hệ thống băng lãnh nói.
Lý Dật từ sớm đã được hệ thống nhắc nhở, vì vậy y cũng đã có chuẩn bị trước mà đỡ một kiếm thay nam chủ. Nguyên lai là tên hắc y nhân kia vì cốt truyện mà sức sống như vậy dai. Hắn không chết liền muốn nhất định phải bắt được nam chủ. Hắn biết nếu nhiệm vụ thất bại trở về hắn cũng sẽ bị chủ thượng giết. Vì vậy hắn chọn một ăn cả ngả về không, làm bị thương nam chủ rồi đem hắn mang về. Cuối cùng thì cho dù hắn làm thế nào cũng sẽ bị phán thất bại mà thôi. Không bởi vì hào quang nam chủ và còn bởi vì có kí chủ Lý Dật cùng siêu cấp hệ thống ở đây tùy thời giám sát hắn khiến hắn không thể làm hại nam chủ.
Nhưng bọn Lý Dật dù sớm biết cũng không dự định xử hắn luôn. Dù sao đây là mấu chốt quan trọng để hoàn thành nhiệm vụ mà!
Vì vậy Lý Dật và hệ thống bàn bạc để hắc y nhân cầm kiếm đâm tới, y ra tay chắn cho nam chủ một thương sau đó anh dũng chết đi. Quá hoàn hảo cho một vở kịch. Ân, đương nhiên là Lý Dật cũng không chết hẳn mà là một ảo cảnh tinh xảo trong một phạm vi hẹp mà thôi. Đủ để lừa tất cả mọi người ở đây, kể cả vị tiểu bối sắp đến đây nữa. Còn y sẽ được hệ thống cho di chuyển đến một nơi gần đó để tiện quan sát nam chủ. Để tránh tính không chân thật trong cái xác kia, Lý Dật đặt xuống một khôi lỗ có hình dáng giống y như đúc. Cũng chẳng sợ nam chủ sẽ nhận ra là giả, dù sao ảo cảnh sẽ che dấu được tất. Lý Dật ở trong lòng nghĩ nghĩ.
Lúc này Mộ Dung Huyền như mất đi tri giác giống nhau, đôi mắt vô thần nhìn chằm chằm Lý Dật ngã xuống trong lòng hắn. Vết thương kia máu đang tiếp tục tuân ra, không chỉ ướt đẫm một mảng y phục của Lý Dật mà còn ướt sang y phục của Mộ Dung Huyền. Nhưng hắn lại không quan tâm, đôi tay run rẩy đem Lý Dật bảo hộ trong lòng, miệng lẩm bẩm nói.
"Ngươi... ngươi... sẽ không sao. Trong nhà có rất nhiều thuốc... ta tất cả kiến thức y dược đều học xong. Ta... ta... ta sẽ trị cho ngươi. Vì vậy... cầu ngươi... đừng... đi được không?" Câu cuối cùng hắn nói mang đầy nỗi nghẹn ngào, âm thanh giống như thực mau sẽ khóc.
"Ngươi... không cần... phải... như vậy. Ta... thân thể... giống như... chống hết nổi rồi..." Nói đến đây Lý Dật khuôn mặt cười một chút. Xong y không để Mộ Dung Huyền mở miệng liền nói. "Ta... đi rồi. Liền... nhớ... sống... hảo hảo. Được... không?"
"Ngươi sẽ không có việc gì nhất định phải tin ta, ta sẽ trị thương cho ngươi." Nói rồi Mộ Dung Huyền muốn nâng lên Lý Dật đi trị thương thì cảm thấy người trong lòng hô hấp dần dần yếu ớt rồi biến mất, cánh tay cũng vô lực mà ngã xuống.
Cảm thấy như vậy Mộ Dung Huyền liền nhìn xuống người trong lòng, nhưng đôi mắt kia đã sớm đóng chặt lại, khuôn mặt cũng dần mất đi huyết sắc mà để lại một cỗ trắng bệch, tái nhợt làn da.
Thấy hết thảy Mộ Dung Huyền giống như điên rồi giống nhau, hắn linh lực điên cuồng bảo tẩu, đánh vào khắp xung quanh gian phòng, làm đồ vật trong đó gẫy đoạn thành mảnh nhỏ, tường cũng xuất hiện vết nứt.
Tên hắc y nhân cũng không hảo nơi nào, hắn gân bị đứt đoạn, máu từ thất khiếu liên tục chảy ra, mắt trợn tròn, chân tay dần dần bị đứt đoạn. Sau đó hắn cứ như vậy dã man phương pháp mà chết.
Còn Mộ Dung Huyền, hắn lực sau khi bị cuồng bạo đánh ra khắp xung quanh liền hết, phong ấn cũng không chịu nhả ra tí linh lực nào nữa. Mất đi linh lực duy trì, Mộ Dung Huyền cả người vô lực ngã xuống đất hôn mê đi.
______________________________________
Góc tác giả:
TieuThanh: ai~, tuần trước thiếu mất một chương, bây giờ đăng nè. Không phải tại ta lười cũng không phải vì quên mất chưa đăng. Mà là tại ta bí linh cảm khi viết chương này a. Chuyện này cũng thường hay xảy ra lắm, những lúc thế này là không viết được gì luôn, đại gia thông cảm nha.
Hảo, chương mới đã đăng, đại gia hảo ngoạn nha ^^