Nam Chủ, Ngươi Đừng Đuổi Theo Ta Nữa

Chương 42: Cảm thấy có điểm quen thuộc




Lý Dật nghe phần thường hoàn thành nhiệm vụ âm thầm gật đầu cho hệ thống điểm tán.


[Quả thật là hậu hĩnh.]


Nhưng nghe đến hình phạt thì Lý Dật... tái xanh mặt đi? Ừm, là trong lòng tái xanh mặt.


"Mức độ trừng phạt này là hoàn toàn đúng, không sai đâu. Ngươi nghĩ tất cả ở thế giới này là số liệu phải không?" Hệ thống như biết được Lý Dật suy nghĩ nói.


"Ân. Ta chỉ là nghĩ thôi, không có chắc chắn. Chẳng tất cả người, vật ở đây đều là thật?" Lý Dật dò hỏi.


"Đúng là vậy mà cũng không phải là vậy. Tất cả sinh vật ở thế giới này đều là bán thật..." Hệ thống từ từ nói.


"Bán thật?" Lý Dật ngạc nhiên.


"Ừm, tất cả sinh vật ban đầu đều là sói liệu được người sáng tạo thế giới này tạo ra. Sau đó những số liệu ấy sẽ dần dần biến thành những linh hồn, cá thể độc lập theo từng tình tiết của cốt truyện phát triển. Cho đến khi tình tiết của cốt truyện đến hồi kết thì những tất cả sẽ hoàn toàn biến thành linh hồn hay một cá thể độc lập." Hệ thống giải thích.


"... Tất cả đều có nhân quả tuyến phải không?" Lý Dật trầm mặc một chút rồi hỏi.


"Đúng vậy, các tuyên nhân quả, nhân duyên là điều kiện kiên quyết phải có của mỗi nhân loại mà. Mà các bước đầu để chuyển hóa của các số liệu kia là tạo dựng lên hệ thống nhân quả tuyến, nhân duyên tuyến. Bây giờ tình tiết cốt truyện đã bắt đầu, những cái kia nhóm số liệu cũng đã có các tuyến nhân duyên, nhân quả hình thức ban đầu rồi..." Hệ thống nói tiếp.


"...Vậy thì nếu ta không hoàn thành nhiệm vụ khẩn này nam chủ chủ sẽ chết. Thế giới sẽ sụp đổ, những cái đó nửa số liệu nhân quả sẽ rơi vào ta trên người và ta sẽ phải trả hết chúng. Vì vậy nên ta sẽ bị quan tiểu hắc phòng bị trừng phạt." Lý Dật nói ra suy nghĩ của mình.


"Hiếm thấy ngươi đầu óc thông minh lên." Hệ thống châm chọc nói, đồng thời cũng là xác nhận suy nghĩ của Lý Dật.


"..." Chẳng lẽ ta thực sự ngu dốt đến vậy? Ta chính là thi trúng Giang Nam đại học thành với thành tích mãn phân đấy!


"Được rồi, chúc ngươi hoàn thành nhiệm vụ, ta treo đây, có việc gì cần gọi một tiếng." Hệ thống lười nhác nói.


Lý Dật thấy hệ thống treo máy liền trầm mặc một lúc mới chuyển ánh mắt đến đang hôn mê nằm trên giường nam chủ. Nhìn thấy nam chủ toàn thân đều lấm lém vất máu cùng vết bẩn, Lý Dật bắt buộc chứng cùng khiết phích chứng nổi lên. Y đi lại chỗ nam chủ, bế hắn lên đem đi đến dục phòng làm đơn giản tẩy rửa. Bây giờ Lý Dật mới thấy rõ nam chủ gầy cỡ nào, khắp người ngoài những vết thương mới đang khép lại còn có những vết thương cũ. Nói chung là khắp cơ thể không còn chỗ nào hoàn hảo, như vậy đủ để thấy rằng hắn đã bị chịu tra tấn thế nào trong mấy năm qua.


Lý Dật nội tâm vừa đau lòng vừa tẩy rửa thân thể cho nam chủ. Lúc tẩy rửa xong Lý Dật mới đột nhiêm phát hiện... y hình như không có y phục cho nam chủ. Lý Dật thử tìm tòi trong không gian chỉ giới xem có y phục nào phù hợp với nam chủ không. Y tìm được một bộ, nó nằm ở sâu trong góc khuất của không gian chủ giới. Lý Dật thử tìm tòi trong trí nhớ về bộ y phục này mới biết đây là bộ y phục đầu tiên mà nguyên chủ tự may. Nguyên chủ may bộ y phục này rất tốt, nhưng y từ khi may xong cũng chưa mặc lần nào mà bỏ xó nỏ ở trong không gian chỉ giới.


Lý Dật đó thấy nó có vẻ khá vừa với nam chủ vậy nên y quyết định lấy bộ đó ra thay vào người cho nam chủ. Thay đồ xong, Lý Dật đem nam chủ đưa lại trong phòng, khiến hắn nằm trên giường, đắp chăn rồi ra ngoài.


Y cần đem gian nhà nhỏ này bày biện trông giống nơi ở của một thầy thuốc một chút. Lý Dật vừa cân nhắc vừa đi ra khỏi phòng.


Lý Dật vừa đi ra, nằm trên giường hôn mê Mộ Dung Huyền liền mở to hai mắt, xoay đầy nhìn bóng dáng Lý Dật dần dần bị che khuất. Ánh mắt sâu thẳm tựa như đang suy nghĩ gì đó. Hoàn toàn không giống như người mới từ hôn mê sau tỉnh lại.


Phải nói tính cảnh giác của Mộ Dung Huyền thực sự cao. Hắn ban đầu là hôn mê qua, thế nhưng sau khi nghe được Lý Dật tiếng bước chân đã tỉnh, chỉ là hắn không có mở mắt quá. Hắn đảo chính là muốn xem Lý Dật muốn làm gì. Hắn không tin Lý Dật cái người xa lạ này sẽ giúp hắn, vậy nên hắn giả hôn mê. Nhưng những việc Lý Dật làm sau lại khiến hắn lâm vào trầm mặc. Hắn không nghĩ là Lý Dật đút cho hắn dược. Hắn đảo chính là không muốn nuốt vào, ai biết được trong dược này có hay không gì đó. Nhưng mà Lý Dật người kia lại làm hắn nuốt xuống, lúc ấy hắn quả thực khí, thậm chí muốn mở mắt ngay ra lập tức nôn viên dược kia ra. Thế nhưng chưa kịp đợi hắn mở mắt ra, một cỗ ấm áp từ trong dạ dày của hắn tản ra khắp cơ thể, các vết thương cũng nhanh dần khép lại.


Điều này khiến Mộ Dung Huyền thực nhạc nhiên, lúc ấy hắn nghĩ 'Chẳng lẽ y là thật tâm muốn giúp ta?'. Mộ Dung Huyền hắn không chắc chắn, một bên là cảm tình nói hắn là người kia là giúp hắn, một bên là lý trí nói hắn kiên định tâm, không nên bị dao động, ngoài bản thân ai cũng không thể tin được.


Trong lòng rối rắm, Mộ Dung Huyền tiếp tục trang hôn mê. Sau đó hắn bỗng nhiên bị nhấc lên rồi lao vào một lồng ngực ấm áp, hắn nhưng lại không cảm thấy bài xích hay muốn chống cự, ngược lại hắn cảm thấy rất thoải mái, rất đáng an toàn. Người kia ôm hắn đi một quãng, sau đó tiếng mở cửa mang lên, có lẽ là đem hắn đến nơi người kia ở đi...


Sau đó hắn được đặt lên một chiếc giường gỗ. Người kia vẫn chưa đi, hắn có thể cảm nhận được ánh mắt của y đang nhìn chằm chằm vào hắn.


Bỗng một lúc sau, người kia lại bế hắn lên, lúc ấy hắn nghĩ 'Có phải hay không y đổi ý rồi muốn ném hắn đi?'.


Nhưng hắn không ngờ người kia lại mang hắn đi tắm... Chắc là y ngại toàn thân hắn đều bẩn tưởi đi.


Tắm xong y lại mặc cho hắn một bộ y phục mới, hắn có thể cảm giác đến sự thoải mái, dễ chịu từ chất liệu vải, thứ chất liệu vải này ở Mộ Dung gia hắn cũng chưa từng mặc bao giờ. Điều này  chứng minh người kia cũng là người giàu có.


Sau khi tắm xong, người kia lại bế hắn nằm lên giường, đắp chăn lại rồi đi. Nghe thấy tiếng bước chân của người kia xa dần, hắn mở mắt. Hắn nhìn thấy bóng lưng của y dần dần khuất sau cánh cửa. Không hiểu sau hắn cảm thấy có điểm quen thuộc.


Mộ Dung Huyền sau đó lại ngất đi, cũng phải thôi, hắn cơ thể bị thương mà duy trì thanh tỉnh đến tận bây giờ là đã cố lắm rồi, bây giờ mệt nên ngất đi đi.


______________________________________


Góc tác giả:


TieuThanh: Đăng muộn rồi, mọi người thông cảm, cuối tuần đảm bảo viết chương đăng đầy đủ. Đại gia hảo ngoạn nha.