Minh Nguyệt Xà cảm giác đến nam thần trạng thái không đúng, liền dừng lại động tác, đôi mắt to, tròn, ngơ ngác nhìn Lý Dật. Trông thực manh chết, quả là phạm luật, Lý Dật nhìn thấy tâm đều nhũn thành bãi thủy. Nhưng mặt ngoài y cũng chẳng biểu hiện gì nhiều, quay lại làm một cái mặt liệt.
Phải mất một lát sau, Lý Dật mới bình ổn lại được. Hiểu được ý tứ của Minh Nguyệt Xà, Lý Dật trấn an.
"Ta không sao." Lý Dật lấy tay vỗ nhẹ đầu xà.
Minh Nguyệt Xà được sờ vui mừng cọ lại tay Lý Dật.
Lý Dật nhìn ngốc manh đại xà trong mắt đầy bất đắc dĩ.
"Hảo, gần đây ta trù nghệ phương diện thăng tiến, đi, ta làm cho ngươi ăn." Lý Dật nói.
Minh Nguyệt Xà thôi cọ cọ tay Lý Dật, đem thân trườn đến một cái hang, Lý Dật bình tĩnh đi theo.
Vì đã xem lại kí ức của nguyên chủ nên Lý Dật biết cái hang này bên trong chứa thịt linh thú, trái cây... mà Minh Nguyệt Xà đã chuẩn bị sẵn.
Lý Dật đi vào, quả nhiên là thịt loại, rau loại, hoa quả loại đều được sắp xếp, phân loại cẩn thận.
Lý Dật tìm đến một chỗ trống, thuần thục dựng lên một lò nướng, chế biến thức ăn, lấy gia vị tẩm lên nướng.
Ngoài nướng, Lý Dật còn nấu một ít canh (thực ra là một nồi lớn), cho một vài loại thảo mộc vào trong.
Lý Dật trong lúc chờ đợi canh nấu chín liền đem trái cây đi xử lí, rửa sạch sẽ, gọt vỏ, cắt nhỏ ra từng miếng đem cho vào một cái đĩa lớn.
Trong khi Lý Dật đang bận rộn nấu ăn thì ngốc đại xà lại nhìn chăm chú y. Hình bóng Lý Dật nghiêm túc, chăm chú, bận rộn làm đồ ăn in sâu trong mắt đại xà. Nó nhìn si mê Lý Dật.
[Nam thần thực đẹp, nghiêm túc cũng thực đẹp, quả là cảnh đẹp ý vui.] Minh Nguyệt Xà ngốc hề hề nghĩ.
Lý Dật đem từ nhẫn không gian ra một vài cái đĩa lớn (thực ra là siêu siêu lớn) để bên cạnh.
Khi thịt được nướng tốt, canh cũng nấu xong, Lý Dật cho ra những chiếc đĩa vừa được để ra. Đẩy chúng đến trước mặt Minh Nguyệt Xà.
Đồ ăn Lý Dật làm đến đại sư cấp bậc cũng sánh không kịp. Vậy nên, khi đồ ăn được đưa ra đĩa, mùi hương của nó tản ra xung quanh khắp nơi. Làm Minh Nguyệt Xà đang si mê ngắm nam thần cũng bị kéo đi, thậm chí còn có cả những con thú nhỏ gần đó nữa.
Minh Nguyệt Xà mắt sáng lonh lanh nhìn đĩa đồ ăn, lại nhìn Lý Dật, lại nhìn đồ ăn, lại nhìn Lý Dật...
Minh Nguyệt Xà cứ nhìn qua lại như vậy mấy lần, Lý Dật mới nói, trong mắt toàn là ý cười.
"Được rồi, ăn đi, nhìn qua nhìn lại làm gì?" Lý Dật vừa nãy quả thực là bị động tác của Minh Nguyệt Xà manh chết. Phải mất một lúc Lý Dật mới từ trong biển manh manh thóa ra được. Nhớ đến ngốc manh xà còn chưa ăn, liền tràn đầy cười ý vị nhắc nó ăn mau.
Minh Nguyệt Xà được Lý Dật đồng ý nhanh chóng trườn đến đĩa thịt, há to cái miệng cắn thịt ăn. Minh Nguyệt Xà động tác ăn từ từ, thong thả, không nhanh không vội, dáng ăn rất lịch sự. Trông rất giống một con rắn quý tộc được giáo dưỡng cẩn thận.
Thực chất Minh Nguyệt Xà cũng không có dáng ăn lịch sự như vậy đâu. Chẳng qua... có nam thần ở đây, nó đương nhiên phải ăn sao cho lịch sự, nhã nhặn. Nếu để lại ấn tượng xấu với nam thần... nó không dám nghĩ nữa.
Lý Dật tìm một chỗ trống sạch sẽ ngồi xuống nhìn Minh Nguyệt Xà ăn. Khung cảnh này thật hài hòa nếu hệ tồn không ra xoát độ tồn tại.
"Lý Dật,ngươi đừng quên nhiệm vụ của chúng ta." Hệ thống nhắc nhở.
"Ân, ta không có quên." Lý Dật âm thanh tràn đầy cười ý vị nói.
"Vậy ngươi đã nghĩ ra cách nào để tìm Vô Huyền thảo hay chưa?" Hệ thống không lạnh không nhạt hỏi.
"Chẳng phải đã có rồi sao..." Con ngươi Lý Dật chuyển hướng đến Minh Nguyệt Xà.
"Ý ngươi là ngốc chỉ đại xà kia?" Hệ thống nhìn theo tầm mắt Lý Dật thấy đến đang giả bộ ăn uống lịch sự đại xà nghi ngờ hỏi.
"Ân, Minh Nguyệt Xà đã ở trong bí cảnh này mấy ngàn năm rồi, nó đã sớm quen thuộc nơi đây. Bây giờ chúng ta tìm nó dẫn đường đến một gốc Vô Huyền thảo đã ra quả hơn 800 có gì khó." Lý Dật thản nhiên thuyết. Mắt nhìn Minh Nguyệt Xà giả bộ động tác quả thực sắp chết vì manh.
"...Quả thực như vậy. Vậy ngươi nhanh chóng đi a." Hệ thống thúc giục.
"Từ từ, đâu cần vội vã làm gì, thời gian còn đến hai tháng cơ mà." Lý Dật đạo.
"Ta nói ngươi sớm đi lấy về Vô Huyền thảo đương nhiên có nguyên do. Bây giờ bí cảnh mới mở, tu sĩ không có nhiều như vậy người vào, tỉ lệ trúng phiền phức cũng kém, độ hoàn thành cao hơn." Hệ thống phân tích.
"Ngươi ngược lại lo xa, có ta tu vi cùng Minh Nguyệt Xà ở đây, sợ gì phiền phức?" Lý Dật bên ngoài nói vậy nhưng bên trong cũng âm thầm lưu ý. Dù sao y bên trong cũng là một cái cẩn thận người. Hệ thống tuy trước nay hay bóp méo sự thực, nhưng liên quan đến nhiệm vụ nó chưa bao giờ nói sai. Chung quy... nó còn là thực để ý hoàn thành nhiệm vụ.
"Hừ, tốt nhất là như vậy. Vi hoàn thành nhiệm vụ, ta nhắc ngươi một câu. Ngươi đừng nghĩ chỉ có ngươi có thể xuyên không, những người khác cũng vậy. Hơn nữa thiên đạo còn đang cặp kè chỉ chờ ngươi lưu lại sơ hở liền lấy cớ tống xuất ngươi. Trên đời này, không nơi nào là an toàn cả." Hệ thống lạnh giọng nói.
"Hảo, ta nhớ kĩ." Lý Dật đáp, đem những lời hệ thống vừa nói khắc trong đầu. Y cũng không hỏi thêm, bởi y biết những điều này cho dù y có hỏi hệ thống cũng không nói nhiều.
______________________________________
Góc tác giả:
TieuThanh: Hôm qua ta bệnh lười tái phát. Chương này viết ở lớp, chất lượng có thể không tốt, thông cảm. Đại gia hảo ngoạn nha. :3