Ở một bãi đất trống trong một khu rừng nhỏ trong Cổ La trấn. Một nam nhân toàn thân hắc y cùng khuôn mặt vạn người người mê, dưới chân đạp một thanh kiếm có chuôi màu đen, còn được gắn thêm một cái kiếm tuệ đang từ từ hạ xuống từ trên không.
Và... đây chính là Lý Dật.
Đúng vậy, Lý Dật cuối cùng cũng xuất hiện ở Cổ La trấn trong suất một tuần đi rồi lại nghỉ, thong thả, từ từ, phi hành mà đến.
Và nơi mà Lý Dật đang đứng hiện tại rất xảo lại chính là trên đỉnh Cổ Sơn, lối vào thứ hai của Thiên Sơn bí cảnh. (Rất xảo cái gì chứ, người ta tính cả rồi đấy.)
Lý Dật khoan khoái đáp xuống mặt đất, mang lên Huyền Tu kiếm, lấy ra một cái khăn tay, lau chùi thật cẩn thận rồi bỏ lại trong bao, cho vào trong đan điền.
Ngay sau đó, Lý Dật nương theo kí ức của nguyên chủ tìm đến tấm bia đá có khắc một đồ đằng phượng hoàng. Tấm bia đá đó cũng chính là cửa vào thứ hai của Thiên Sơn bí cảnh.
Lý Dật sau khi tìm đến bia đá cũng không lập tức đi vào bí cảnh ngay mà là dựng lều ngủ qua đêm. Nguyên chủ lúc trước bày trận pháp che tung là lấy tấm bia đá là trung tâm, bao quát hai dặm xung quanh. Vậy nên Lý Dật có dựng lều cắm ở đây cũng không bị ai phá hiện.
Còn việc tại sao Lý Dật lại dựng lều cắm ở đây mà không là đi vào bí cảnh hả? Ha hả, ta cho các ngươi biết, Lý Dật đây không phải là không muốn đi vào mà là không thể đi vào. Lý do đơn giản đến giản đơn chính là cổng đóng rồi, chưa mở ra.
Lối vào này cũng không giống như lối vào thứ nhất kia, trong thời gian bí cảnh mở đều mở phục vụ tu sĩ mọi lúc. Lối vào thứ hai này phải vào nửa đêm canh ba, lúc sương mù bao trùm xung quanh khu rừng mới được mở ra.
Vậy nên... Lý Dật cũng đâu còn cách nào khác, đành phải dựng lều nằm đợi đến canh ba thôi.
Cứ như vậy Lý Dật ngồi trong lều vừa đợi vừa tám với hệ thống về nhiệm vụ.
Đợi đến nửa đêm, cổng vẫn chưa mở. Lý Dật chán quá ngước nhìn lên bầu trời. Ân, thật nhiều sao, sáng lấp lánh lấp lánh. Bầu trời sao nhìn thật là đẹp, nhất là nhìn trong rừng lên, quả thực là thiên nhiên, hoang dã, tĩnh mịch. Đây chính là chuẩn cảnh đẹp a.
Cái này ở hiện đại cũng là thập phần hiếm thấy. Trong một thành phố tràn ngập ánh đèn, nhộn nhịp, sôi động, nái nhiệt. Rất khó để có thể yên lặng thưởng thức sao trời thế này.
Vì lẽ đấy, Lý Dật chính là yên lặng, vui vẻ thưởng thức bầu trời sao tuyệt đẹp này.
Thế nhưng... hắn không nhìn được bao lâu, sương mù bắt đầu bao phủ, cảnh vật xung quanh cũng mờ dần rồi biến mất. Liên Lý Dật cũng không nhìn thấy.
Chuyện này cũng không phải xa lạ, từ trong nguyên chủ kí ức, Lý Dật cũng là được biết đến.
Tầng sương mù này quả thực là tháu cổ quái cùng bí ẩn. Mỗi khi sương giăng xuống, mọi vật xung quanh sẽ dần dần mất bóng. Sẽ không thể nhìn thấy xung quanh, liên tu sĩ cũng không thể, hơn nữa còn không thể sử dụng thần thức. Bởi vì thần thức một khi xuất ra sẽ bị mê man choáng đi. Cuối cùng tỉnh lại chính là đang yên tĩnh tại trong cơ thể bản thân.
Điều này đã được nguyên chủ kiểm chứng, vậy nên Lý Dật cũng không tái dại dột tìm đường chết mà đi thử.
Tuy không nhìn rõ mọi vật xung quanh, thế nhưng trực giác lại hoạt động dặc biệt tốt. Trực giác của tu sĩ, nhất là những người có tu vi cao thường đều rất chuẩn xác. Mà trực giác của cả y và nguyên chủ đều rất mạnh. Vì lẽ đó nên có một số việc không biết nên làm thế nào, Lý Dật thường dùng trực giác để dẫn lối.
Bây giờ cũng thế, Lý Dật di chuyển theo trực giác mách bảo, và... y thành công tìm đến lối vào.
Không nói hai lời, Lý Dật liền dứt khoát nhấc chân đi vào. Sau khi Lý Dật đi vào, lối ra lập tức quan, sương mù cũng tán đi, cảnh vật trở về như xưa, là rừng cây đung đưa, xào xạc theo gió và sao trời đẹp đẽ. Tất cả tựa như chưa từng xảy ra giống nhau.
Đương nhiên những biến động bên ngoài này Lý Dật là không biết. Bởi vì từ khi bước vào bí cảnh, y hất thảy đều bị ngăn cách với ngoại giới.
Lý Dật nơi đáp xuống chính là một khu rừng... nhiệt đới đi, cứ coi là vậy đi. Nơi này là thời tiết nóng ẩm, thích hợp với những cây vùng nhiệt đới sinh sống. Vì vậy nên khu rừng này khá um tùm, nhưng không giống như những rừng nhiệt đới ở hiện đại thế kỉ 21. Nơi này tràn ngập các loại cây thảo sống trong điều kiện khí hậu nhiệt đới. Đa phần là hạ cấp, trung cấp bình thường, thượng cấp ít ít, thiên cấp chính là tìm kim dưới đáy biển.
Nhưng như vậy đối với một bí cảnh tầm trung, khu rừng này chính là một khi báu. Ân, đương nhiên đã là một bí cảnh thì không thể thiếu linh thú rồi.
Đúng lúc này, bụi cỏ à không bụi linh thảo bên cạnh phát ra một tiếng xào xạc. Sau đó... sau đó... sau đó... một con rắn có thân hình to bằng năm người nam nhân bình thường xuất hiện. Đôi mắt to như bóng đèn, miệng há rộng lộ ra mấy cái răng vừa to, vừa sắc, vừa nhọn cùng cái lưỡi và tiếng khè khè.
Lý Dật bản thân vừa nhìn thấy con rắn này đầu tiên chính là đơ rồi, sau đó chính là thổ tào về thân hình của nó. Tiếp theo nữa chính là tính toán độ dài của nó. Tiếp theo của tiếp theo nữa chính là tính xem nó có độc hay không. Tiếp theo của tiếp theo của tiếp theo nữa chính là xem nó có cắn chết mình không? Tiếp theo của tiếp theo của tiếp theo của tiếp theo nữa chính là... ngọa thảo, chạy mau!!!
Lý Dật chính là bây giờ mới ngộ ra mình đang đối mặt với cáu gì. Y đang chuẩn bị vận pháp quyết, lấy tốc độ nhanh nhất để chuồn thì bỗng nhận ra... Y đường đường là tu sĩ Độ Kiếp kì thế mà lại sợ một con linh thú của một bí cảnh tầm trung, như vậy để người khác biết được quả thực là một cái thiên đại mất mặt sự tình a.
Vì vậy Lý Dật quyết đoán cắt đứt pháp quyết, xoay người lại, nghênh ngang đối diện, chờ con rắn kia tấn công.
Nhưng không giống trong tưởng tượng phải đại chiến một trận. Đại xà trườn tới bên cạnh Lý Dật, đùng cái đầu to lớn của mình cọ cọ mặt y. Đôi mắt to kia có thể thấy rõ ràng ủy khuất. Trông giống hệt một đại khuyển tử lâu ngày không gặp chủ nhân mà vui mừng nũng nịu, mắt long lanh chực khóc.
Lý Dật tâm nhất thời đều mộng.
Wtf? Đến cuối cùng là sao?
______________________________________
Góc tác giả:
TieuThanh: Ta khả dĩ có khả năng cần dược hoàn. Cứu cứu (っ˘̩╭╮˘̩)っ