TieuThanh: Hôm nay lướt facebook thấy video này. ^(o≧∀≦)o trên là nguồn, không dịch. Muốn đọc dịch vào đây nha.
______________________________________
"Được rồi, quay lại với nhiệm vụ thôi. Điều thứ hai đó chính là nhiệm vụ chỉ yêu cầu ngươi viết bản tóm tắt một số kiến thức của tu chân giới về tất cả các phương diện tu luyện, luyện đan, công pháp, luyện khí, trận pháp, thảo dược, bí cảnh, bùa chú... Những kiến thức này cũng không phải đi đâu tìm, trong đầu ngươi đã chứa nó rồi. Giờ chủ việc tự tóm tắt rồi viết ra thôi, giống như viết báo cáo ấy." Hệ thống vô lực thở dài nói tiếp.
"Vậy... nói đi nói lại là ta phải tự thân vận động chứ gì?" Lý Dật không còn lời gì để nói.
"Đúng nha, nhiệm vụ được tuyên bố vốn là cho các kí chủ làm mà." Hệ thống đương nhiên nói.
"... Được rồi, ta sẽ cố. Đầu năm nay đương một kí chủ tốt cũng thật mệt. Haizz~" Lý Dật thở dài than thở.
"... Ngươi cũng có thể nhờ người giúp mà, Vân Diễm hắn cũng có thể viết giúp ngươi một ít mà." Hệ thống có vẻ không nhìn được Lý Dật thở dài thể mệt rồi than thở như mấy ông cụ nên nói.
"Đúng a!" Lý Dật mắt sáng lên, thế nhưng một lúc sau y đã buồn rươi rượi. Bởi vì, một vài đoạn kí ức của nguyên chủ đã xoẹt qua đầu y. Mà nhân vật chủ yếu liên quan tới mấy đoạn đó chính là Vân Diễm, trong đấy thể hiện độ siêu lười và thích ngủ của Vân Diễm, đến nguyên chủ cũng không quản nổi hắn. Hơn nữa cũng vì lười mà hắn viết chữ cũng chẳng đẹp gì, các nét chữ đều thể hiện vẻ lười nhát, siêu siêu vẹo vẹo, xấu kinh khủng hoảng. Người xưa nói nét chữ thể hiện tính người, quả thực là có chút đúng như vậy.
Nguyên chủ nhìn yêu thú khế ước của mình viết chữ xấu như vậy rất là không vừa lòng. Y từng cố gắng bồi luyện chữ cho Vân Diễm, chỉ bảo, hướng dẫn tận tình, thậm chí có mấy lần cầm tay uốn nắn từng chữ một. Thế nhưng vẫn chẳng tốt hơn vài đâu, sau rồi nguyên chủ cũng từ bỏ.
May mắn, may mắn tuy Vân Diễm lười nhưng cũng không nề hà tu luyện, đến nay lên Đại thừa hậu kì cũng đã được coi chăm chỉ. Nguyên chủ cũng không bắt buộc hắn nữa, có nhìn thấy hắn viết chữ cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Thế nhưng Lý Dật khác, y tuy nhìn tùy ý phóng khoáng, thế nhưng lại có bắt buộc chứng! Chữ viết không đẹp thì cũng phải đạt tiêu chuẩn bình thường. Y mà nhìn thất Vân Diễm viết chữ xấu như vậy chắc chắn sẽ không nhịn được mà đi qua sửa! Nếu vậy thì thời gian viết sẽ lại càng lâu hơn. Quyết đoán tự thân vận động cho xong, đỡ rếch việc haizz. Lý Dần thầm nghĩ.
"Sao vậy?" Hệ thống nhìn Lý Dật ánh mắt liên tục thay đổi từ sáng ra đến ủ rũ sau lại là bất đắc dĩ nghĩ hoặc hỏi. Lần này nó không đọc suy nghĩ của Lý Dật nữa. Tùy ý đọc suy nghĩ của người khác là một việc làm không lịch sự, nó chính là một hệ thống có văn hóa, lịch sự hẳn hoi đâu. Ngạch... mấy lần trước không tính! Lần đầu là nó chưa kịp chặn lại chức năng tương liên, lần sau là vì Lý Dật y cứ nhìn nó chằm chằm với ánh mắt quái lạ nên nó mới làm vậy chứ! Hừ, nó mới không phải có lỗi.
"Haizz... Ta nghĩ vẫn là tự thân vận động tốt. Việc của mình ấy à... vẫn nên là do tự mình làm tốt hơn, đừng nên mong chờ người khác, có đôi khi chỉ thêm phiền." Lý Dật than thở nói hai câu không đầu không đuôi, làm hệ thống tâm tình đã sẵn không tốt càng thêm khó chịu!
"Ngươi nói thẳng nguyên nhân xem nào!!!" Hệ thống tức giận đạo.
"Ta đi về khách điếm nghỉ ngơi đây, lấy sức ngày mai còn ngồi viết thư." Lý Dật nói, xong y đứng lên bình thản, thong dong theo đường cũ đi về.
"..." Hệ thống nghẹn khuất không nói được nữa. Nó hẳn là quên xem lịch trước khi mở máy rồi, lần sau phải chú ý. Hệ thống quyết đoán mang theo nghẹn khuất đóng máy. Nó bây giờ cần thời gian yên tĩnh để tiêu đi cơn nghẹn này.
Lý Dật cứ vậy thong dong đi trên đường, lúc y về đến khách điếm thì cũng đã gần canh tư. Biết Lý Dật về muộn tiểu nhị quả nhiên vẫn để cửa mở cho y, thực ra thì cửa không mở y vẫn vào được.
Lý Dật đẩy cửa đi vào, khách điếm giờ tối om, chỉ có một vài luồng ánh trăng chiếu rọi qua khe cửa mà vào, cũng đủ để Lý Dật nhìn rõ lộ. Thật ra thì không có ánh sáng y vẫn nhìn được lộ.
Lý Dật đi vào, sau đó cẩn thận đóng cửa lại, nhẹ nhàng đi lên gian phòng bản thân đã thuê. Ân, đi như bình thường Lý Dật cũng không đáng thức ai, người tu chân bước đi vẫn luôn là khoang thái, nhẹ nhàng, khinh đạm như vân, không một động tĩnh mà. Nga, cái này chỉ áp dụng cho các đại tiền bối mà thôi, không áp dụng cho đám hậu bối chân ráo chân ướt đang học vỡ lòng.
Lý Dật đẩy cửa phòng, đi vào sau lập tức đóng cửa, bấm một cái thanh trần quyết tẩy rửa bản thân liền lên giường đắp chăn đi ngủ.
Cứ thế trôi qua một đêm tĩnh mịch.
Sáng hôm sau đúng giờ mão mặt trời vừa ló Lý Dật đã giật mình tỉnh dậy từ trong giấc ngủ say. Đầu y đầy mồ hôi, thần sắc hoảng loạn, thực ra là chả có tí biểu cảm nào. Ngạch... ta nói các ngươi không cần để ý tiểu tiết, cứ việc biết là y hoảng loạn là được rồi.
Người tu chân vốn sẽ không chảy mồ hôi, nhưng cố tình là vẫn có. Trạng tháu này chính là gặp phải một chuyện gì khủng khiếp lắm nên mới vậy. Ân, Lý Dật chính là đã khiếp sợ, y gặp đại ác mộng. Y mộng thấy linh hồn mình bị xé ra làm đôi, quá trình đấy thực sự rất đau đớn. Không là đau đớn thân thể mà là chính linh hồn. Cơ thể cũng không thể chịu được đau đớn khi bị xé làm đôi nữa là linh hồn, thứ tối yếu ớt nhất. Lý Dật bị cơn ác mộng đó tra tấn liên thông suốt đêm, đến bây giờ tỉnh lại vẫn còn thấy sợ hãi. Y nhớ lại cảnh trong mộng, cảm giác rất quen thuộc, tựa như đã từng trải qua... Ngọa thảo, y đây nhân sinh 25 năm không tin tà vậy mà lại cảm thấy giấc mộng đó là thật. Y đây chính là giống với tình tiết của truyện dân gian 'Trang Chu mộng điệp' sao?
______________________________________
Góc tác giả:
TieuThanh: Bỗng cảm thấy bản thân già trước tuổi. ( '∀`)Tuần này hai chương, chất lượng không tốt lắm, thông cảm. =_=