Nam Chủ, Ngươi Đừng Đuổi Theo Ta Nữa

Chương 2: Làm quen với hệ thống




"Mình thật sự xuyên không?"


Lý Dật rất bối rối, hoàn cảnh như vầy ai mà chả không bối rối cho được, hơn nữa bản thân đang chẳng hiểu cái mô tơ gì cả. Cẩn thận suy nghĩ, Lý Dật liền nhớ lại chuyện mình bị sét đánh trúng chết đi, còn cả... đoạn hội thoại cùng hệ thống sau khi chết. Mọi việc đã sáng tỏ, mình bị một cái thanh âm máy móc đó lừa.


Một cảm giác tức giận trào lên. Nhưng ngẫm lại thì đoạn hội thoại ấy đúng là rất nhiều thứ đáng nghi. Nếu như lúc đấy cẩn thận hỏi kĩ càng y chắc chắn sẽ phát hiện ra những chi tiết đáng nghi ấy. Sau đó từ từ suy nghĩ rồi đưa quyết định đứng đắn thì sẽ không dẫn đến tình huống oái oăm như bây giờ. Nhưng cuộc đời đâu có hai chữ 'Nếu như'.


Quả thật chuyện xuyên không này rất chi là huyền huyễn, bao lâu nay cứ tưởng nó chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết. Những gì Lý Dật biết cũng chỉ gói gọn lại trong tiểu thuyết. Mà ai lại tin tiểu thuyết chứ. Bây giờ nó lại xảy ra với mình, không biết phản ứng sao, có chút bối rối.


Thời gian một chén trà qua đi, đầu óc tỉnh táo hơn chút, cũng dần chấp nhận chuyện mình bị xuyên không này. Chấp nhận cũng chấp nhận rồi, bây giờ làm gì đây. Lts Dật bối rối lần hai.


Đang không biết làm gì thì trong đầu vang lên một tiếng máy móc quen thuộc. Nói là quen thuộc nhưng bản thân lại chẳng có tí ấn tượng nào với giọng nói này.


"Xin chào ngài, Lý tiên sinh."


Tiếng nói này là của hệ thống ZXzCA114. Hệ thống đã khởi động ngay khi Lý Dật tỉnh, nhưng nó không lên tiếng cho đến giờ.


Lý do? Bởi vì khi gặp hoàn cảnh như vậy, con người đa số đều sẽ mất bình tĩnh. Mà đã mất bình tĩnh thì sẽ không khống chế được xảm xúc. Nếu nó lên tiếng lúc này sẽ bị hàng loạt các câu nghi hoặc, chất vấn, thậm chí là chửi rủa. Kó là kinh nhiệm được rút từ những kí chủ trước. Dù sao bình tĩnh với nhau vẫn dễ nói chuyện hơn. Vậy nên nó lựa chọn im lặng, đợi bọn họ bình tĩnh lại mới lên tiếng chào hỏi. Bởi cậy nó mới chèo chống từ sơ cấp lên thành cao cấp hệ thống như bây giờ được chứ.


"Ngươi là người đưa ta đến đây?" Lý Dật hỏi. Tuy vậy nhưng trong lòng cũng đã nắm chắc đáp án rồi.


"Đúng vậy. Tôi đã đưa ngài đến đây, nhưng..." Hệ thống ngừng một lúc.


"Nhưng...?" 'Nhưng' gì? Điều này thành công đưa đến sự tò mò của Lý Dật.


"Nhưng tôi không phải người. Tôi là (cao cấp) hệ thống, cảm phiền ngài phân biệt cho đúng." Hệ thống lên tiếng, vẫn là thanh âm cứng ngắc ấy nhưng lại làm Lý Dật đơ hồi lâu.


Nhìn ngoài thì hắn đang không phản ứng vậy thôi chứ trong đại hải đã tràn ngập suy nghĩ loạn thất bát tao rồi.
[Cmn, có mỗi vậy mà cũng dằn cho được. Quả thật là không để mặt mũi gì cho nhau... nhưng nó là hệ thống, nó có mặt mũi sao?]


"Không."


"Gì...?" Âm thanh hệ thống vang lên quá bất ngờ làm y theo bản năng thốt lên một tiếng hỏi.


"Hệ thống không có mặt mũi." Hệ thống lại lần nữa lên tiếng giải thích.


Tư duy của kí chủ sắp tới này của nó thật sự quá kém. Rõ ràng đang hỏi nó, nó trả lời thế mà lại còn tỏ ra vẻ không hiểu nó nói cái gì làm nó phải lên tiếng lần nữa giải thích. Nói cũng mất năng lượng đấy.


Là hệ thống cao cấp, những đặc quyền của nó đương nhiên là cao hơn những hệ thống khác. Năng lượng cũng được coi là nhiều. Nói chuyện cả buổi năng lượng cũng vẫn còn dư dả chán, còn có thể làm được một vài việc nhỏ. Hơn nữa tốc độ bổ sung cũng rất nhanh. Có thể nói rằng nó chả phải lo lắng cái gì, nhưng nếu kí chủ gây ra việc gì lớn thì nó phải làm sao? Tuy mỗi hệ thống đều có năng lượng dự trữ khác để phòng tình huống bất chợt xảy ra. Nhưng tốc độ bổ sung của năng lượng dự phòng rất chậm. Trong quá trình năng lượng bổ sung lại xảy ra việc gì khác thì sao? Vậy là nhiệm vụ đi tong rồi. Mà đi tong đồng nghĩa với việc cấp bậc sẽ bị giảm, lợi ích cũng giảm theo đấy. Vậy nên nó làm gì cũng phải suy nghĩ, tính toán cẩn thận không được mắc sai lầm.


Cùng buồn bực với hệ thống còn có cả Lý Dật. Trong lòng y đang điên cuồng kêu gào á.


[Sao hệ thống có thể biết được mình đang suy nghĩ gì cơ chứ? Chẳng lẽ bản thân nói ra khỏi miệng? Không phải vậy đâu ta? Aaaa... cái này cũng không phải, cái kia cũng không phải, rốt cuộc là sao? ... Hay hỏi thử xem.]


Nghĩ liền làm, Lý Dật lên tiếng hỏi


"Ngươi biết suy nghĩ của ta?"


"Đúng vậy."


Âm thanh máy móc lại vang lên. Câu trả lời của hệ thống làm y lại một lần nữa gào thét trong lòng:


[Quả nhiên là vậy... Nó biết suy nghĩ của mình. Vậy thì mình nghĩ gì nó liền biết, đây là xúc phạm không gian riêng tư!]


Hệ thống nhìn Lý Dật mà không thể không tâm phục khẩu phục. Trong lòng còn đang gào thét mà mặt thứ như chưa có chuyện gì xảy ra, trông bình tĩnh đến không thể bình tĩnh hơn. Giống như núi có lở, trời có sập cũng không thể khiến mặt y thay đổi mảy may vậy.


Sau khi gào thét xong, Lý Dật bình tĩnh lại. Bĩnh tĩnh rồi y lại nảy sinh ra một vấn đề nữa. Nó làm cách nào biết mình nghĩ gì? Đọc tâm thuật?


"Là bởi vì hệ thống và ngài đã kí kết, hiện tại ngài đang là kí chủ của tôi. Vậy nên ngài nghĩ gì cũng sẽ được đồng bộ với tôi. Đó là lý do tại sao tôi biết ngài đang nghĩ gì. Điều này giúp cho kí chủ có thể liên lạc cùng hệ thống qua suy nghĩ trong trường hợp có nhiều người ở đấy khiến ngài không thể nói." Hệ thống chủ động giải thích.


Nó bắt đầu suy tư về tư duy cùng kiến thức của kí chủ. Chẳng phải y cũng đọc rất nhiều tiểu thuyết sao, trong đó cũng có nhiều bộ có xuyên không cùng hệ thống mà. Cấu kết quá trình của nó và các hệ thống trong sách cũng không khác nhau là mấy a.


Khác với hệ thống, Lý Dật nghe xong thì ngây người rồi. Y kí kết với nó lúc nào?


______________________________________
Một góc hậu trường:


Tiểu hệ thống ZXzCA114: kí chủ, ta khinh bỉ tư duy, kiến thức cùng chỉ số thông minh của ngươi /khing bỉ-ing/
Tiểu Dật: ngươi nghĩ trong hoàn cảnh ấy ta nghĩ được nhiều thế à? Hơn nữa ta cũng đâu có biết quy trình của ngươi với tiểu thuyết giống nhau đâu.hứ /phản bác-ing/
Tiểu hệ thống: lúc ta nói chuyện với ngươi ngươi đã bình tĩnh rồi. /nói móc-ing/
Tiểu Dật: ngươi... ngươi...
Tiểu hệ thống: ta sao?
Tiểu Dật: ...hừ! /phất áo bỏ đi/