Đầu tiên là phải thu dọn đồ đạc, sau đó đi tìm một vị trí động phủ thích hợp. Vị trí tìm cũng không phải dễ, đệ nhất: phải là nơi có linh khí dồi dào, đệ nhị: linh địa tốt, đệ tam: phong thủy hảo, đệ tứ: còn phải thanh tĩnh phù hợp tu luyện. Sau đó lại là chọn vật liệu xây dựng động phủ. Chất lượng ngoài tốt ra còn phải đẹp mắt. Rồi đến xây động phủ, đầu tiên phải có ý tưởng tạo hình bên ngoài của động phủ, sau đó còn cẩn phải xây cẩn thận, chắc chắn, tạo hình sao cho giống với ý tưởng ban đầu. Xây xong lại phải dọn đồ đạc tới, xếp ngay ngắn gọn gàng. Bên ngoài lại phải tốn công tốn sức đặt hàng đống cấm chế, phù văn bảo hộ, ẩn tàng, che giấu, thậm chí có cả mê trận, sát trận, khốn trận, vv. Ngoài vườn thì phải trồng ít dược liệu, linh thảo, lá trà, hoa, vv. Xong xuôi thì đó mới là một cái động phủ chân chính. Sở dĩ đã tốn thời gian như vậy thì phải nhanh chóng tiết kiệm thời gian đi làm, bây giờ ân nhân lại gọi lại nhắc nhở đôi câu, không nhanh chóng còn rất chi dài dòng. Phải biết thời gian chính là vàng là bạc a, không đúng, thời gian là linh thạch là pháp khí mới đúng, cũng không phải, mặc kệ là gì cũng thế, thời gian rất quý báu, ái gì cũng mua không được. Hừ, ngẫm lại ân nhân đây là ghi thù nàng chứ gì. Tốt lắm, bế quan mấy chục năm ngài đã học xấu rồi.
Lý Dật nhìn Vân Nhạn tự biên tự diễn cũng mặc kệ, sau đó đến lời vừa rồi... y cũng mặc kệ!
"Được rồi, ta nói luôn..."
"Sở dĩ ngài nhanh lên đi ân nhân." Vân Nhạn quả thực là hết nhịn được rồi a.
"Là ngươi năm lần bảy lượt ngắt lời ta cơ mà, giờ lại trách ta?" Lý Dật y cũng là sinh khí rồi đó, lời nói của y mấy lần chưa xong đã bị ngắt, là ai mà không sinh khí chứ.
"Là lỗi của ta, xin lỗi ngài, ân nhân." Vân Nhạn ngoài mặt ủy khuất nói xin lỗi nhưng trong lòng đã lôi Lý Dật trách cứ một tràng dài rồi. Rõ ràng là tại ân nhân ngài dài dòng quá đấy chứ, ta ngắt lời ngài đúng là ta sai nhưng nếu không thì thời gian ngài nói cũng sẽ không ngắn vậy đâu. Đúng vậy, mấy ngàn trăm năm ở chung với Lý Dật, Vân Nhạn đã sớm hiểu rõ ân nhân của mình như trong lòng bàn tay. Ân nhân tuy mỗi câu ít nói nhưng thời gian lại kéo cực kì dài, một người tính tính sôi nổi như nàng cũng không chịu được nữa là.
Nhìn mặt Vân Nhạn, Lý Dật biết nàng trong lòng đã đem hết mọi tội lỗi đổ lên đầu y rồi. Lý Dật y cũng không phải là đọc vị người quá tốt mà là khuôn mặt của nàng đã bán đứng nàng. Cũng biết là Vận Nhạn đã không nhịn nổi nữa nên Lý Dật cũng là mềm lòng buông tha.
"A Nhạn, ngươi cũng là biết sau khi tu sĩ tự đi lập động phủ thì sẽ hoàn toàn độc lập đi. Bây giờ ngươi muốn lập động phủ, ta cũng không ngăn cản. Sở dĩ sau này ta sẽ không cung cấp tài nguyên cho ngươi nữa, mọi chuyện cũng sẽ rất ít nhúng tay vào, sự ngươi ngươi lo, ta không quản nhiều, nhưng ra ngoài tự lập rồi thì ngươi sẽ chính thức là tán tu. Tính cách hiện giờ cũng nên kiềm lại chút, không cần gây sự nhiều. Bằng hữu cũng phải chọn tốt mới kết giao. Không cần tùy tiện, một số việc bên ngoài cũng không cần quá can thiệp, hơn nên nên nhớ, nếu không phải là chuyện mình tận mắt thấy, tai nghe rõ thì tất cả đều là giả, cũng có đôi khi thì có vài việc tận mắt tận tai nghe rõ cũng là giả nên làm cái gì trước đó phải suy nghĩ thật kĩ. Làm gù sau sai phải tự gánh vác, không được đùn đẩy trách nhiệm. Nhưng, không làm mà phải gánh thì tuyệt đối không được khuất phục!"
"Ta nhớ rồi, ân nhân. Hiếm khi ngài nói nhiều như hôm nay đó." Vân Nhạn cười cười, nàng cũng biết là ân nhân lo lắng cho nàng nên mới vậy.
"Ngươi là năm đó mẫu thân ngươi nhờ ta chăm sóc, nay ngươi đã trưởng thành vậy ta cũng không thể giữ ngươi ở lại nhưng dặn dò nhiều chút là vẫn có a. Còn nữa, một điều cuối cùng, không được để lộ ra ngươi là yêu thú cho người khác biết, tu sĩ lòng dạ khó mà nói được. Nếu lựa chọn chủ nhân kí khế ước thì càng phải cẩn thận, hiểu chưa?" Lý Dật nghiêm túc dặn dò.
"Đã hiểu!" Vân Nhạn bộ dáng giả nghiêm túc nói.
"Được rồi, ta chuẩn bị bế quan một thời gian ngắn, không bồi tiễn ngươi được, ta sẽ bảo Vân Diễm tiễn ngươi." Nói rồi Lý Dật truyền âm cho Vân Diễm đang ngủ trong ngự thú bài. Một luồng sáng qua đi, bóng hình Vân Diễm đã ở bên cạnh Vân Nhạn.
"Vân Diễm ca." Thấy Vân Diễm, Vân Nhạn kích động hẳn lên, vươn tay bám lấy, lắc lắc cái tay.
"Ừm, chủ nhân, ta đưa Vân Nhạn đi." Vân Diễm hướng Vân Nhạn ôn hòa nhìn sau đó hướng Lý Dật nói.
"Ừm, đi đi." Lý Dật khoát tay.
"Vâng, ân nhân ngài bảo trọng nha." Vân Nhạn nói xong sau đó dùng sức lôi Vân Diễm đi thu dọn đồ. Vân Diễm cũng hết sức bông lỏng để mặc Vân Nhạn lôi.
Lý Dật nhìn bóng dáng hai người y, lắc lắc đầu.
"Vân Nhạn tương lai sẽ là yêu thú kí khế ước với nam chủ phải không?"
"Đúng vậy kí chủ, ngài được nhắc tới trong truyện gốc cũng chỉ là qua miệng Vân Nhạn mà thôi." Hệ thống nói. Vân Nhạn sau khi rời khỏi núi Bạch Tu thì đi tìm nơi thích hợp để lập động phủ, tìm rất nhiều nơi nhưng lại chẳng chút nào ưng ý. Sau đó lại vì mê mỹ thực cùng ham chơi nên kéo dài thời gian đến mấy chục năm cũng chưa lập xong động phủ. Sau lại nhìn thấy nam chính khốc soái đánh bại ma tu bảo vệ đồng bạn nên phục sát đất, ngỏ ý đi chung với nam chủ. Sau lại bị nam chủ phát hiện là yêu thú thần thú Bạch hổ thì cũng không có ham muốn khế ước lại còn căn dặn thập phần giống ân nhân của nàng cũng chính là Lý Dật nên quyết định kí khế ước với nam chủ. Vậy là nam chủ đã thu được một bàn tay vàng là yêu thú thần thú Bạch hổ Vân Nhạn vào tay. Được nàng cung cấp tài nguyên, chỉ dẫn tu luyện, tu vi tăng lên nhanh chóng.
"Ừm." Nguyên chủ thật đáng thương a, Lý Dật cảm thán.