Nữ nhân đó là một tu sĩ tên Lưu Vân Linh đạo hiệu Tư Linh, đệ tử thân truyền của Tư Thanh chân quân, trưởng lão của Vô Kiếm môn, ra ngoài làm nhiệm vụ. Vừa làm xong, đang trên đường về thì thấy một luồng sóng linh khủng bố ở phía trước, hơn nữa còn đang bạo động nên đổi hướng tới nơi này thì thấy Mộ Dung Huyền ngất trên đất, có hai cái xác ở nằm ở trên sàn. Một thầy thuốc già và một kẻ mặc áo đen. Từ đó có thể nhìn ra là thầy thuốc già bảo vệ thiếu niên kia bị tên áo đen giết chết, thiêu niên vì quá xúc động bộc phát linh lực giết chết kẻ kia nên bị ngất.
Lưu Vân Linh kiểm tra thân thể Mộ Dung Huyền thì thấy thực ngạc nhiên, thân thể hắn không còn sót lại chút linh lực nào, linh lực khủng bố kia thì lại không thấy bóng dáng. Kiểm tra lại mấy lần Lưu Vân Linh mới mơ hồ có thể cảm nhận được nó đang bị phong ấn. Vì khá hứng thú nên Lưu Vân Linh cho thiếu niên chữa trị vết thương, chờ hắn tỉnh, sau đó ngỏ lời mời hắn gia nhập Vô Kiếm môn.
Sau khi nói chuyện hơn một canh giờ thì Mộ Dung Huyền quyết định chôn xác thầy thuốc già tử tế, sau đó theo Lưu Vân Linh về Vô Kiếm môn. Trước khi đi, Mộ Vân Huyền lén lục lọi người tên áo đen, tìm thấy một lệnh bài có hình vết cào của thú. Lệnh bài này đúng là gợi ý mà tác giả viết để dẫn nam chủ tới kẻ sát hại gia tộc. Mộ Dung Huyền cẩn thận cất đi, không nói cho Lưu Vân Linh. Hắn từ sau gia tộc bị diệt đã sinh ra nghi ngờ với tất cả mọi người, không ngoại trừ ai. Ngay cả thầy thuốc già ở chung hơn một năm mà đến khi ông chắn một đao cho hắn mà chết hắn mới tin tưởng, huống chi Lưu Vân Linh Mới gặp này.
Theo về đến Vô Kiếm môn, Lưu Vân Linh nói tình trạng của hắn cho sư phụ nàng - Tư Thanh chân quân. Tư Thanh chân quân kiểm tra cho hắn một lượt sau đó kinh ngạc nói rõ, hắn linh căn là không linh căn hiếm gặp, có linh lực vô cùng khủng bố, nhưng đáng tiếc lại bị phong ấn, ông cũng không có cách giải.
Linh lực bị phong ấn cho dù là không linh căn cũng chỉ có thể tu luyện đến Trúc cơ kì là cùng, không thể hơn, bởi vì đến luyện khí kì cần phải hấp thu linh khí trong thiên địa để tu luyện mà linh lực trong cơ thể giúp tu sĩ hấp thụ linh khí, linh lực bị phong ấn, đồng nghĩa với việc không hấp thu linh khí được, cũng chính là không tu luyện được.
Lưu Vân Linh thấy thực tiếc hận, đem tên Mộ Dung Huyền ghi danh vào đợt kiểm tra thu nhận đệ tử vào môn phái. Nói cho hắn sơ qua về các khảo nhiệm, tìm cho hắn một gian phòng, để đấy rồi đi.
Mộ Dung Huyền cũng hiểu được thực trạng của mình, ngày kiểm tra hắn được không linh căn, rất nhiều trưởng lão động tâm, nhưng khi phát hiện thể trạng hắn thì lại thở dài tiếc nuối. Hắn tuy vào được Vô Kiếm môn nhưng lại thành một trò cười. Bị bắt nạt, đánh đập đủ kiểu, hắn hận nhưng không thể làm gì, bởi hắn quá yếu ớt. Đúng! Bởi hắn quá yếu ớt nên mới vô lực nhìn người khác vì bảo vệ mình mà chết, vô lực bị bọn họ đánh đập, bắt nạt.
Hắn sống như vậy ba năm ở Vô Kiếm môn. Hắn khát vọng lực lượng, vô cùng khát vọng. Thiên dường như nghe thấy lời hắn mà chấp thuận. Trước tỉ thí kiếm bàn một ngày, Mộ Dung Huyền sáng vẫn theo thường lệ lên núi chặt củi đến trưa.
Nhận tiện nói luôn, kiếm bàn ba năm tổ chức một lần, dành cho các đệ tử Nguyên anh kì trở xuống quyết đấu với nhau, người thắng nếu là nội môn thì sẽ được thưởng rất nhiều tài nguyên tu luyện. Nhưng đó không phải trọng điểm, Kiếm bàn không chỉ là cuộc tỉ thí học hỏi mà còn là lúc các trưởng lão đánh giá tài năng, biểu hiện tốt có thể làm đệ tử nội môn (đối với ngoại môn) hoặc đệ tử thân truyền (đối với cả ngoại môn lẫn nội môn).
Lúc về vì quá khát nước nên tùy tiện vặt một quả nhỏ gần đó nhìn mọng nước ngon vô cùng ăn vào. Hắn thấy ngon liền muốn tìm hái một quả nữa nhưng, cái cây xanh tốt bên cạnh giờ đã rụng sạch lá, chỉ còn mỗi cái cành trơ trọi, lấy tốc độ bằng mắt thường có thể thấy teo tóp lại. Một lúc sau đã là một cái cây chết. Mộ Dung Huyền bất ngờ, sau đó lại có chút hoảng, đang không biết làm sao thì đột dưng cảm thấy quá mệt mỏi ngất đi. Đến lúc tỉnh dậy trời đã tối thui, kiểm tra lại cơ thể cũng không có vấn đề gì. Mộ Dung Huyền vậy là ném chuyện này qua sau đầu, quên luôn.
Ân, quả mà Mộ Dung Huyền ăn vào tên là Vô Huyền quả, quả này có tác dụng phá giải mọi thuật, tùy theo số năm quả này ra mà giải được số thuật pháp cao thấp. Vô Huyền quả kia đã ra được tám trăm năm, lần này vô tình được Mộ Dung Huyền ăn phải, phong ấn được phá hơn nửa, đúng, chính là hơn nửa, không sai đâu. Như vậy có thể thấy được phong ấn trên người Mộ Dung Huyền cường đại đến thế nào. Bởi vì chỉ mở được hơn nửa nên Mộ Vân Huyền không cảm nhận được rõ ràng. Đến khi đối mặt với một trận đấu ở tỉ thí Kiếm bàn, do cảm xúc quá mạnh mẽ mà phá vỡ phong ấn, đánh bại đối thủ, được trưởng môn chân nhân để ý tới, thu làm đệ tử thân truyền.
Cánh cửa của Mộ Vân Thiên từ đây mở ra. Hắn trên phương diện tu luyện vô cùng có thiên phú, lại gặp nhiều cơ duyên tu vi tăng nhanh chóng. Sau đó cơ duyên có được Vô Túc kiếm - thanh kiếm thượng cổ tìm được trong một truyền thừa. Hắn nhỏ máu nhận chủ, lấy làm bản mệnh pháp khí, mấy chốc đã đứng đầu đám đệ tử Vô Kiếm môn, trở thành sư huynh đức cao vọng trọng.
Những năm đó hắn lại gặp được Thanh Di tiên tử, tên là Thư Dĩ Kì, đệ tử thân truyền của Cầm Thiên môn. Hai người vừa gặp đã yêu, sau đó quen nhau rồi lại được hai chủ môn phái đồng ý mà kết làm đạo lữ, nguyện đời đời kiếp kiếp mãi bên nhau.
Có địa vị, có danh tiếng, có người thương nhưng Mộ Dung Huyền chưa bao giờ quên báo thù rửa hận cho gia tộc, hắn tìm manh mối về vụ thảm sát Mộ Dung gia năm đó, cuối cùng tra được do ma giáo làm. Hắn khắc khổ tu luyện để mình thật mạnh, sau đó được thừa kế chức vị môn chủ Vô Kiếm môn, cùng với đạo lữ của mình và đệ tử Vô Kiếm môn, Mộ Dung Huyền tiến đánh ma giáo, đuổi tận giết tuyệt không còn ai. Cũng chính trận đánh này mà người trong toàn bộ tu chân giới cùng nhân giới đều vừa kính vừa nể với hắn. Vô Kiếm môn từ đó cũng đi lên trở thành môn phái đứng đầu, vang danh của Mộ Dung Huyền bay xa. Từ đó hắn sống hạnh phúc cùng đạo lữ của mình sau đó phi thăng. -- Đã lược bỏ mấy đoạn máu chó giữa tình yêu của nam chủ với nữ chủ.--
Cốt truyện chính là như vậy.