Nam Chủ Mẹ Nó Là Hệ Thống

Chương 26: Vai ác đại lão không dễ chọc 26




Đợi đến khi Đỗ Viễn rời đi, Đoạn Cẩn Du mới chân ngắn đi đến trước mặt Cố Kiêu, ngẩng đầu, mắt to tròn xoe chớp chớp, nãi thanh nãi khí nói, "Ba ba, ngồi xổm xuống."

Cố Kiêu giật mình, thấp người ngồi xổm xuống, "Làm sao vậy?"

Biết chân tướng sau, lại đối mặt Đoạn Cẩn Du, Cố Kiêu tâm tình có chút phức tạp. Hắn không nghĩ tới, gia hỏa hắn chán ghét, thậm chí là muốn hại chết, thế nhưng là thân sinh nhi tử chính mình.

Tuy rằng hắn cũng không biết là khi nào tạo..

Đoạn Cẩn Du kéo qua cánh tay quấn lấy băng vải của Cố Kiêu, hướng phía trên thổi thổi mấy hơi, "Thổi thổi liền không đau, phù phù phù.."

Cố Kiêu ánh mắt khẽ nhúc nhích. Hiện tại hắn, thấy đứa con trai này như thế nào cũng đều cảm thấy thích.

Đoạn Cẩn Du thổi một hồi, có chút mệt, nâng lên khuôn mặt đỏ lên, "Ba ba còn đau sao?"

"Không đau, cảm ơn cá vàng." Một mạt ý cười nhẹ nhàng nở rộ ở bên môi, cực thiển cực đạm, lại mang theo chút kích động cùng vui sướng, "Cá vàng thật ngoan, chúng ta đi đón mẹ về nhà được không?"

Đoạn Cẩn Du gật gật đầu: "Ân! Hảo~" nghĩ lại lúc ở công viên trò chơi Cố Kiêu hướng chính mình xông tới, không thể phủ nhận, hắn kinh ngạc rất nhiều còn có điểm cảm động.

*

Nguyên Cửu vắt hết óc đều nghĩ không ra muốn đưa Cố Kiêu cái gì, cuối cùng đi vào một nhà bán hoa.

Vừa vào cửa, mùi hoa ngọt thanh liền quấn quanh ở chóp mũi.

"Hoan nghênh quý khách đến cửa hàng hoa của chúng tôi, cô muốn mua hoa gì?"

Nguyên Cửu ánh mắt nhìn quét chung quanh một vòng, đột nhiên nghĩ đến cái gì, ánh mắt sáng ngời: "Chào cô, ở đây có bán Kim Ngư Thảo?"

"Hoa Kim Ngư Thảo?" Nhân viên cửa hàng nghe tiếng, nhịn không được cười lên, "Quý khách là muốn cùng người tỏ tình sao? Bên người có phải hay không có người yêu thích a?"

"Vì cái gì nói như vậy?"

"Cô biết hoa Kim Ngư Thảo tượng trưng cho cái gì sao? Thỉnh phát hiện ra tình yêu của tôi. Bình thường đều là phái nam đưa hoa cho đối tượng thầm mến, rất tốt đẹp đi? Yêu thầm lại kỳ vọng có thể bị người phát hiện." Nhân viên cửa hàng đem một bó hoa Kim Ngư Thảo ôm đến trước mặt Nguyên Cửu, "Của cô, chúc cô thành công!"

Năm sáu câu nói mà thôi, quà sinh nhật của Cố Kiêu cứ như thế mà bị gõ định.

Một chiếc Porsche chậm rãi ngừng ở ven đường.

Trên ghế sau, Cố Kiêu cùng Đoạn Cẩn Du mắt to trừng mắt nhỏ mà nhìn nhau một chút, sau đó không hẹn mà cùng nhìn về phía nữ nhân ngồi xổm bên đường cái ôm hoa.. thoạt nhìn đáng thương hề hề?

"Mẹ, mẹ đang đếm con kiến sao?"

Thanh âm hài đồng non nớt vàng lên ở bên tai, Nguyên Cửu đột nhiên ngẩng đầu, "Hai người tới rồi."

"Không nghĩ lên?"

"Không phải, chân.. ngồi xổm.. đã tê rần."

Cố Kiêu bất đắc dĩ mà vươn một bàn tay đi đỡ Nguyên Cửu, Đoạn Cẩn Du cũng ra dáng ra hình đem người nâng dậy, tuy rằng cũng không có tác dụng mấy.

"Vì cái gì không ở bên trong cửa hàng chờ?"

Nguyên Cửu đem hơn phân nửa cái thân mình đều dựa vào trên người Cố Kiêu, ngượng ngùng cười: "Đã quên."

"Nga đúng rồi, sinh nhật vui vẻ." Nguyên Cửu giống như hiến vật quý đem hoa Kim Ngư Thảo đưa đến trước mặt Cố Kiêu, kỳ thật cô còn rất chột dạ, đưa cái lễ vật như vậy có thể hay không bị ghét bỏ.

Cố Kiêu bình tĩnh nhìn Nguyên Cửu, yết hầu khẽ nhúc nhích, lại là ức chế ách thanh: "Vì cái gì chọn nó?"

Lúc này, Đỗ Viễn đột nhiên từ cửa sổ xe ló đầu ra, nôn nóng nói: "Lão bản, phu nhân, mau lên đây, nơi này không thể dừng xe a! Chậm chút nữa phải bị phạt hóa đơn!"

Cố Kiêu:.

Nguyên Cửu:.

Cảm xúc ấp ủ tốt lập tức bay sạch.

Trên xe.

Nguyên Cửu nhìn Cố Kiêu bế Đoạn Cẩn Du, lấy trực giác thân là thống tử của cô, vai ác gần nhất không biết dính cái gió gì ăn cái thuốc gì, hơi thở quanh thân thế nhưng thay đổi.

Cô phảng phất nhìn đến phía sau lưng Cố Kiêu phát ra quang mang của từ phụ, vàng óng, suýt nữa lóe mù mắt.

Cố Kiêu dư quang liếc lại đây, "Trả lời vấn đề vừa rồi."

Nguyên Cửu lập tức ngồi nghiêm chỉnh: "Lần trước không phải anh nói tôi là Kim Ngư Thảo sao, tôi liền nghĩ, đem chính mình tặng cho anh." Nguyên Cửu một bên nói một bên giơ bó hoa lên, đem hoa đưa tới trước mặt Cố Kiêu.

Đỗ Viễn từ kính chiếu hậu tiếp thu đến ánh mắt đến từ lão bản, nhanh tay ấn nút dựng lên bản chắn ngăn cách trước sau, nghĩ nghĩ, lại bật thêm chút nhạc.