Nam Chủ Không Cần Theo Ta

Chương 20: Lam Vọng Thiên




"Ngươi tên gì?" Nhược Trúc xoay mặt nhìn sang người đang đi bên cạnh mình hỏi.

Nghe câu hỏi đột ngột của Nhược Trúc, hắn hơi ngẩng người.

Tên của hắn ?

Hắn hồi tưởng một chút về những danh tự mà hắn từng được kêu..

"Súc sinh"

"Ôn dịch"

"xúi quẩy"

"tang môn tinh"

"..."

"..."

Cảm tưởng một chút, dường như không có tên nào nghe hay ho, hắn cũng liền bỏ qua những tên gọi đó.

Vì vậy hắn bình tĩnh nhìn sang Nhược Trúc mở miệng.

"ta không có tên"

Đúng vậy,thời điểm hắn ra đời,bởi vì bị nguyền rủa, mẫu thân của hắn bị người ta tươi sống thiêu chết, mà bản thân hắn bị phụ hoàng ruồng bỏ.

Sau đó..

Chiến tranh kéo đến, mất nước, phụ hoàng lúc nguy cấp đã dẫn theo ả đàn bà kia cùng nhi tử yêu quý của hắn thoát đi.

Mà hắn..

haha..lại lần nữa bị ruồng bỏ.

Tuy hắn rất nhanh thu liễm tâm tình nhưng lại tinh tế bị Nhược Trúc bắt được một tia châm chọc cùng đau thương trong đáy mắt.

Bất quá nàng cũng không hỏi thêm,mỗi người có mỗi bí mật, nàng cũng vậy. 

Cái nàng cần là sự trung thành tuyệt đối, những cái khác đối với nàng chỉ là tiểu tình tiết.

Nàng xoay người sang hai nam nhân còn lại.

"còn hai ngươi?"

"Nhất" Nam nhân khuôn mặt nhanh nhẹn, hào phóng nói.

"Nhị" Người còn lại lại rất trầm tĩnh, tuy kính ý nhưng lại lạnh nhạt nói.

Số một..số hai?

Dường như nhìn ra nghi hoặc của Nhược Trúc, nam nhân tên Nhị đưa mắt nhìn nàng, lại nhìn sang nam nhân đứng bên cạnh nàng ,thấy hắn không nói gì,Nhị mới trầm tĩnh giải thích:

"Chúng ta vốn là mười người, theo số thứ tự từ Nhất đến Thập. Theo chủ tử từ nhỏ, sau quốc gia chiến loạn, mười người chúng ta người hy sinh cản sát thủ, người cải trang đánh lạc hướng quân giặc, cũng có kẻ mất mạng trên đường đi..." nói đến đây,Nhị ánh mắt đỏ bừng như hồi tưởng lại những ngày khốn khổ.

"Sau đó từ mười người, chúng ta chỉ còn lại năm người hộ tống chủ nhân lúc ấy bị thương nặng đào vong"

"...Lại không ngờ lọt vào phục kích của bọn giặc ngoại xâm, bị trói lại, mang về nước."

"Trên đường đi, Lục ,Tứ và Cửu hết lần này đến lần khác tìm cách trốn ra ngoài nhưng bất lực, sau đó trong lần không cẩn thận bị phát hiện, bị tươi sống đánh chết..."

"mà chúng tôi lúc ấy cần canh giữ bên cạnh chủ tử đang phát sốt vì vết thương...nếu không..." Nhị nghẹn lời.

"nếu không nhào vô chết chùm cả đám à?" Nhược Trúc nhướn mày cười nhạo.

Hai người Nhất và Nhị biến sắc,còn nam tử kia trong mắt lại có ánh sáng chiếu rọi.

"ngu xuẩn, quân tử co được dãn được, núi xanh còn đó lo gì không có củi đốt."

"Mạng chủ tử các người trong tay bọn chúng, mà hắn thì bị trọng thương, giả sử các ngươi tìm được cách thoát ra vậy còn hắn?"

"Chưa kể tất cả các ngươi lúc đó đều mệt mỏi, cái cần nhất lúc ấy là hồi sức, dưỡng thương bảo vệ chủ tử, đợi hắn tỉnh dậy nhận chỉ thị chứ không phải tự tiện quyết định để rồi mất mạng."

Nghe Nhược Trúc nói vậy hai người nghẹn họng,rõ ràng là không có gì để phản bác.

Đúng vậy, lúc đó chín người mười ý, căn bản không ai quan tâm ai, mỗi người đều tự ý làm theo suy nghĩ của bản thân mình. 

Tất cả chỉ cố gắng tìm cách thoát ra ngoài mà không có sự phối hợp, kết quả chỉ có hắn và a Nhất tử thủ bên chủ tử là bảo toàn tinh mạng mà thôi.

Nhất nóng nảy nhưng giờ phút này cũng không thể không đồng ý rằng những gì Nhược Trúc vừa nói đều chính xác.

Nhị thì trầm tĩnh hơn xem như chấp nhận phân tích của Nhược Trúc.

Nhược Trúc quan sát hai người, thấy thái độ của họ như vậy cũng có chút tán thưởng, ít nhất vẫn có đầu óc suy nghĩ a...

Bất quá, hai người này vừa nhìn lại có điểm giống nhau?

"các ngươi là..?"

"Chúng ta là huynh đệ ruột" nam nhân hào sảng nói.

Ra vậy...

Nhược Trúc gật đầu, quay lại nhìn sang nam nhân đang đi bên cạnh mình.

"Nếu vậy, ta sẽ cho ngươi khởi một cái tên."

"Ngươi...từ nay gọi Lam Vọng Thiên, tức là hướng về bầu trời xanh,ngụ ý mong ngươi sau này có thể phi vũ chín tầng mây."

"Lam là họ của ta" Nhược Trúc nói thêm.

Lại quay sang đôi huynh đệ.

"Ngươi tên Lam Phi Dương" nàng chỉ vào người hoạt bát vui vẻ.

"Còn ngươi là Lam Phi Nguyệt" nàng hướng người có khuôn mặt trầm tĩnh nói.

"Ta gọi Lam Nhược Trúc, có thể gọi Nhược Trúc" Nhược Trúc chắp tay sau lưng nhìn một lượt ba người, trầm tĩnh nói.

Đúng lúc này trên tay bỗng truyền đến xúc cảm mềm mại làm Nhược Trúc hơi kinh ngạc nhìn xuống bàn tay mình, nơi đó có một bàn tay năm ngón nhỏ bé đầy cáu bẩn, dè dặt nhưng cố chấp nắm lấy tay Nhược Trúc.

Thì ra là tiểu nam hài thấy Nhược Trúc không đả động gì đến mình trong tâm sợ hãi.

Sợ lại lần nữa bị bỏ rơi.

Hắn gắt gao nắm lấy tay Nhược Trúc như nắm lấy phao cứu nạn giữa dòng nước xoáy.

Tiểu hài tử chưa hiểu chuyện, chưa biết mình ở nơi nào, chỉ là bản năng sợ hãi cái cũi mình bị nhốt từ rất lâu.

Nhớ đến những đòn roi liên miên không dứt hằn lên da thịt mỗi ngày trong quá khứ, tiểu nam hài khuôn mặt nháy mắt trắng bệch, tay ẩn ẩn run rẩy.

Nhược Trúc cảm giác được tiểu nam hài tâm tình xao động liền trở tay nắm chặt tay hắn.

Tiểu nam hài ngẩng đầu nhìn Nhược Trúc, đôi mắt to tròn ngập nước cùng sợ hãi.

Nhược Trúc mềm lòng, hơi cúi thân mình nhẹ giọng hỏi.

"như thế nào?"

"..."

"nói ta nghe, đang nghĩ gì?"

"..tỷ tỷ.."

"ân?"

"tên.."

Nhược Trúc hơi ngây ra sau đó mới chợt hiểu.Tiểu nam hài là muốn nàng khởi tên đây mà.

Nhược Trúc nhìn tiểu nam hài, đang định mở miệng nói gì đó chợt giật mình vì tròng mắt của hắn màu xanh lơ.

Lúc nãy những chiếc cũi là ở trong góc, không có ánh sáng nên nàng không nhận ra, hiện tại nhìn tiểu nam hài mới nhận ra mắt hắn là màu xanh lơ tuyệt đẹp.

Tiểu nam hài thấy Nhược Trúc nhìn chằm chằm vào mắt mình chỉ cảm thấy tâm chìm xuống đáy cốc.

Bàn tay nhỏ lạnh buốt.

Tỷ tỷ là sợ đôi mắt hắn sao? 

Tỷ tỷ sẽ tựa như mẹ vứt bỏ hắn sao?