Nam Chủ Hôm Nay Cũng Không Tra

Chương 1: Vị hôn thê trên báo của bá đạo tổng tài (1)




Mộ Thời Hàn trong lòng tuii :3

Edit: Mễ Mễ

Beta: Dưa Hấu

_____________________________

Trong phòng khách sạn tối tăm, Mộ Thời Hàn trở tay đóng cửa lại, rồi đi đến mép giường, từ trên cao nhìn xuống, thấy một người phụ nữ khiến hắn không vừa ý.

Cô ta dường như đang cực kỳ khó chịu, nhấp nháy mắt nhìn đến Mộ Thời Hàn, đột nhiên trong ánh mắt thoáng hiện lên tia kinh diễm.

Người đàn ông có đôi mắt phượng với ánh mắt tràn đầy nghiêm nghị, diện mạo của hắn thật sự xuất sắc, môi mỏng lạnh nhạt, cả người có vẻ thập phần cao quý lạnh lùng.

"Đừng đuổi tôi ra ngoài, làm ơn để tôi ở lại..." trên người người phụ nữ đầy mùi rượu, thì thào duỗi tay hướng tới chỗ hắn.

"Cô vào đây bằng cách nào? " Mộ Thời Hàn cố nén ý nghĩ trong đầu, mặt không biểu tình hỏi.

Đây là khách sạn của Mộ thị, hệ thống an toàn có thể nói là phi thường mạnh mẽ, như vậy mà người lạ còn có thể vào phòng được, thấy thế nào cũng đều là không bình thường.

"Người trong nhà tôi muốn đem tôi ra để thương lượng chuyện hợp tác, nên tôi chạy trốn, nhìn thấy cửa phòng anh không có đóng, tôi tiến vào đây trốn. Bọn họ chắc là đang tìm tôi, nếu bây giờ anh đuổi tôi đi ra ngoài, tôi liền xong rồi." Người phụ nữ hiển nhiên đã dùng gần hết nhẫn nại, mặt nàng đỏ lên như mận đào, trong mắt đều là ánh nhìn ý đẹp mê người, "Làm ơn... Tôi sẽ báo đáp anh..."

Thái dương Mộ Thời Hàn nhảy dựng lên, "Cô không phải không muốn, cho nên mới chạy trốn sao?"

"Tôi, tôi không có, so với việc bị bọn họ bán, thì tôi tình nguyện cùng anh!" Người phụ nữ khó chịu khóc ra tiếng, khóc như hoa lê thấm đẫm hạt mưa, vừa nhu nhược vừa đáng thương.

"Cô dựa vào cái gì cho rằng tôi sẽ nguyện ý tiếp nhận?" Nhưng mà Mộ Thời Hàn cũng không có bị cô ta đả động, "Cô thậm chí còn chưa hỏi qua tôi có kết hôn hay chưa, giúp cô rồi đối với gia đình cô có phải phụ trách hay không, tôi có người yêu hay không, có phải độc thân hay không."

Người phụ nữ ngay tức khắc nghẹn họng, Mộ thiếu của Mộ thị nổi danh cô ta sao có thể không biết, cô ta còn biết hắn đã có vị hôn thê, nhưng hiện tại không phải còn chưa có kết hôn sao?

Người phụ nữ cắn răng một cái, đơn giản nhắm mắt lại nhào đầu chạy về phía trước.

Mộ Thời Hàn ra tay dùng sức đẩy, người phụ nữ ngã trở lại trên giường, cô ta cho rằng hắn sẽ nhào lên, nhưng mà hắn không có, hắn trực tiếp đi đến bên cạnh điện thoại, kêu bảo an của khách sạn.

Người phụ nữ trợn mắt há hốc mồm mà nhìn hắn, phảng phất hoàn toàn không có dự đoán được kết quả cuối cùng là cái dạng này, cô ta cũng tự nhận là chính mình lớn lên cũng không đến nỗi kém mà?

Bảo an tới rất nhanh chóng, rồi người phụ nữ trực tiếp bị đưa đi, toàn bộ trong quá trình đó, cô ta vẫn luôn có ý đồ dùng ánh mắt mong muốn khiến Mộ Thời Hàn thay đổi chủ ý.

Đáng tiếc, mãi cho đến khi cửa phòng cho khách đã đóng lại, Mộ Thời Hàn cũng không có cho cô ta một cái liếc mắt.

Trên thực tế, trong phút chốc khi cửa phòng đóng lại, Mộ Thời Hàn liền không chịu đựng nổi nữa, hắn thở hổn hển, mồ hôi lạnh dọc theo thái dương lăn xuống, hắn vặn vòi nước, ra sức hất một phen nước lạnh lên mặt.

Hắn tháo cà vạt xuống, ngẩng đầu lên thì thấy được chính mình trong gương, thực chật vật.

Vừa mới kết thúc buổi tiệc, hắn đã cố hết sức cẩn thận rồi.

Đáy lòng hắn vô cớ bốc cháy lên một cơn lửa giận, bởi vì đây không phải lần đầu tiên hắn trúng chiêu!

Chẳng qua vài lần trước đó hắn nhẫn nại một chút chỉ cần đi tắm nước lạnh là có thể qua đi, dược hôm nay tựa hồ so với lúc trước có điều khác nhau, dường như là không phải chỉ nhẫn nại một chút là có thể qua.

Hắn nhanh chóng gọi điện thoại tìm tài xế, trong quá trình chờ tài xế đến, hắn dội qua nước lạnh, tình trạng khô nóng này làm hắn không nhịn được thở dốc, cái loại cảm giác không thể khống chế này thực sự rất khó chịu.

Càng không xong chính là, từ phòng đi ra ngoài đến bãi đỗ xe tổng cộng có sáu người phụ nữ hoặc là ngã trên đất hoặc là không cẩn thận đụng phải, ở đây có rất nhiều kiểu phụ nữ: nữ phục vụ khách sạn, tiểu thư, rồi có rất nhiều cô gái bình thường, thậm chí còn có một cô minh tinh nho nhỏ.

"Mộ tổng!" Cùng tài xế tới, còn có thư kí của Mộ Thời Hàn, Trần Nham, hắn nhìn đến sắc mặt Mộ Thời Hàn trong lòng liền thấy lộp bộp một chút, "Ngài muốn đi bệnh viện không?"

Mộ Thời Hàn cố chịu đựng thân thể không khoẻ rồi lên xe, "Đi tiểu khu Ngự Viên."

Trần Nham có chút ngoài ý muốn, bất quá cũng không nói thêm gì, lấy ghi chú trong di động tìm địa chỉ của tiểu khu.

Một vài ngày trước, vị hôn thê của Mộ tổng về nước, nàng tạm thời đang ở tiểu khu Ngự Viên.

Mộ Thời Hàn túm túm cà vạt, trên trán đã nổi lên một tầng mồ hôi nóng mỏng mịn.

Đối với vị hôn thê này, ở tiệc đính hôn chỉ vội vàng gặp mặt qua một lần, Mộ Thời Hàn kỳ thật đã không có ấn tượng gì. Nghe nói sau khi đính hôn, Tống Sơ Tịnh liền xuất ngoại, thẳng đến năm ngày trước mới từ nước ngoài trở về.

Mộ phu nhân vì muốn bọn họ bồi dưỡng tình cảm, vẫn luôn thúc giục hắn đi gặp vị hôn thê này, bất quá trong khoảng thời gian này bên cạnh hắn phiền toái không ngừng xảy ra, không có thời gian cùng tinh lực để để ý tới chuyện này.

Cũng may vị hôn thê không có ở tại Tống gia, nếu không nửa đêm hắn mang loại trạng thái này tới cửa... Đại khái sẽ bị quăng ra ngoài đi?

Xe dừng lại ở ngoài tiểu khu, Mộ Thời Hàn đuổi tài xế cùng thư ký đi, lấy thân phận vị hôn phu đi vào tiểu khu.

Giai đoạn từ cổng tiểu khu vào đến cửa nhà Tống Sơ Tịnh, cũng phảng phất là chín chín tám mươi mốt cái tình huống, có vài người phụ nữ đến gần.

Trong tay hắn cầm áo khoác tây trang, cổ áo đã bị kéo ra, lộ ra hình dạng xương quai xanh hoàn mỹ, cà vạt lại lỏng lẻo, hình tượng cao lãnh cấm dục đã sớm không còn sót lại chút gì, lúc này Mộ Thời Hàn hoàn mỹ là minh chứng cho như thế nào là "Sắc khí tràn đầy".

Hắn ấn chuông cửa vang lên, sau một lúc lâu không ai tới mở cửa, giọng nói hắn tràn ra một tia thở dốc, bực bội giơ tay dùng sức gõ cửa.

Thế nhưng cửa nhà cách vách lại được mở trước, một người phụ nữ mặc áo ngủ tơ lụa hết sức gợi cảm đi ra, cô ta nhìn thấy Mộ Thời Hàn, còn hướng hắn huýt sáo một cái.

"Cút!" Mộ Thời Hàn khẽ quát một tiếng, với đôi mắt vừa tàn nhẫn vừa lạnh lùng, khiến người phụ nữ ngượng ngùng mà đóng cửa lại.

Hắn tiếp tục gõ cửa, tiếng đập cửa của hắn cứ bám riết không tha, cửa nhà rốt cuộc cũng mở ra.

Một cô gái thân hình chỉ cao tới ngực của hắn, mặt không có biểu tình gì xuất hiện ở trước mặt hắn.

Ánh đèn ngoài cửa chiếu vào, cô gái mặc áo ngủ, trên áo ngủ in hình trái dâu tây nho nhỏ, gương mặt trắng nõn còn mang theo một chút trẻ con, cặp mắt hạnh kia vừa đen vừa to tròn, mũi nhỏ đáng yêu, đôi môi hoàn mỹ nhếch lên.

Ngoại hình này, nửa điểm cũng không giống 24 tuổi.

"Rất xin lỗi, mạo phạm rồi." Hắn vừa nói xong, ngay lập tức đè lại cái ót, một nụ hôn liền rơi xuống. Hắn vội vàng đem người đẩy vào trong phòng, một chân đóng cửa, tay đã gấp gáp không chờ nổi nhằm đến cổ áo áo ngủ của cô gái mà tìm kiếm.

Nhưng mà giây tiếp theo, hắn chỉ cảm thấy cổ áo chính mình căng thẳng, ngay sau đó cả người hắn đã bay lên trời, cuối cùng loảng xoảng một tiếng, cả người vững chắc bị một cái quật qua vai quăng ngã, hung hăng mà nằm ở trên sàn nhà.

Dung nhan nhỏ nhắn xinh đẹp tinh xảo mỹ lệ kia, giờ tràn đầy sương lạnh, một đôi con ngươi đen nhánh chứa đầy bão táp.

Cô từng bước một đi đến chỗ Mộ Thời Hàn, như là một người gỗ vô cảm tinh xảo, cả người mang theo sát khí sắc bén.

Cô cong lưng, một phen túm cổ áo Mộ Thời Hàn, một cái tay khác nắm thành nắm tay, mắt thấy liền một đấm sẽ đánh xuống.

[Cảnh báo, cảnh báo! Ký chủ! Đó là nam chủ, cô không thể đánh hắn!]

Nắm đấm miễn cưỡng đành dừng lại, thật lâu thật lâu sau, đôi môi kia bởi vì bị hung hăng hôn qua đã sớm phiếm hồng và ươn ướt, nói ra thì hoàn toàn không phù hợp với hình tượng của cô gái chút nào.