Editor: Sweetie_Daisy (Ninh)
Sở Giác có thể chấp mê bất ngộ* mà phản đối Dư Kỳ, nhưng y lại không thể phản đối hoàng tỷ của mình.
(*) Chấp mê bất ngộ - 執迷不悟: Cứ giữ sự mê muội mà không tỉnh ngộ, ý nói cứ giữ sự sai quấy của mình, không chịu sửa đổi. (Nguồn: thivien)
Vì thế, việc hòa thân cứ như vậy mà được định ra.
Bên này, Dư Kỳ sau khi ra khỏi ngự thư phòng, liền lên xe ngựa, cúi đầu thấp giọng giao phó cho người hầu bên cạnh: “Nói với chủ thượng, mọi thứ đã được thực hiện theo kế hoạch của ngài.”
Đúng vậy, Dư Kỳ chính là một trong những ám cọc được Bùi Đình cài vào trên triều đình.
Dư Kỳ ngồi trong xe ngựa có chút sững sờ. Toàn bộ thế lực chủ thượng chôn ở Đại Ngụy đều đã bị bại lộ, chỉ vì khiến cho Đại Ngụy nội loạn, không có thời gian quản chuyện bên này. Nữ nhân kia, thật sự...quan trọng đến thế sao?
Nhiễm Thất thế nhưng không lo lắng gì cả. Chẳng qua là đổi chỗ ở thôi, giặc đến thì đánh trả, nước lên thì nâng nền. Vậy nên cô vẫn như cũ cả ngày ăn uống no say nằm trên giường đọc sách, chỉ có điều...
Lúc cô nhìn thấy Sở Giác rơi lệ, tim lại là đột nhiên đau đớn đến thở không nổi. Từ lâu cô đã không còn bị ký ức của Sở Nhiễm Thất ảnh hưởng nữa, đã có thể khống chế tốt những ký ức của nàng ấy, chỉ là... Cô đặt sách xuống, ánh mắt thẩn thờ vuốt ngực một cái, nơi đó, không hiểu vì sao mà khổ sở.
Ngày Yến Quốc rước tân nương rất nhanh đã đến, các quan thần Đại Sở đều cho rằng Yến Quốc nhất định sẽ ra oai phủ đầu bọn họ, đội ngũ rước dâu chắc chắn sẽ vô cùng đơn sơ. Thế nhưng ngoài dự kiến của bọn họ, đội ngũ rước dâu của Yến Quốc lại rất long trọng, đoàn người làm lễ mênh mông cuồn cuộn. Toàn bộ nghi lễ tựa như là đang nghênh đón nữ nhân đứng đầu quốc gia vậy.
Sở Giác đứng trên thành cao, gió thổi tay áo của hắn phấp phới, lại khiến vài sợi tóc trên mặt hắn bay bay. Đứng trong gió lớn từ đầu đến cuối, vẻ mặt của hắn vẫn không có biểu tình gì, nhưng trong mắt lại mang theo sự kiên định. Hắn nhìn đội ngũ rước dâu ngày càng mờ dần, cuối cùng biến mất ở phương xa.
A tỷ... Chờ đệ đón tỷ trở về...
Nhiễm Thất bách bàn liêu lại (*) mà ngồi trên giường, bị khăn đỏ che khắp đầu, cô không nhìn thấy được gì cả, chỉ có thể nhàm chán mà nghịch nghịch ngón tay.
(*) Bách bàn liêu lại (百般聊赖): Là tục ngữ Trung Quốc, ý chỉ tinh thần chán nản, không có sức sống. (Theo Baike)
Thân thể của cô đã không tốt, vốn tưởng rằng quãng đường từ Đại Sở đến Yến Quốc xa như thế, nhất định sẽ phải chịu đủ tra tấn. Vậy nên khi đến Yến Quốc cô chắc chắn phải dưỡng thân một thời gian mới có thể động phòng được.
Nhưng mà...
Ai có thể nói cho cô biết, cô đang ngồi trên kiệu hoa thế này, đi theo đội ngũ rước dâu không bao lâu thì kiệu hoa liền bị tất cả mọi người nâng lên, sau đó đã bị người khác dùng khinh công trực tiếp đưa đến Yến Quốc.
Vốn là quãng đường hơn mười ngày, lại bị người khác làm như vậy, cuối cùng thời gian rút ngắn lại, qua ba ngày đã đến được Yến Quốc.
Ngay từ đầu, cô còn lầm tưởng có người tới cướp dâu, nhưng sau khi cô bị những người kia nâng lên, mọi người trong đội ngũ rước dâu dường như đều đã sớm được thông báo, một chút hoảng loạn cũng không có.
Cứ như vậy nhìn cô bị đem đi...
Nhiễm Thất có chút bất đắc dĩ... Những người kia đối với cô cũng không tệ lắm, thường xuyên hỏi thân thể của cô có chỗ nào không khỏe hay không, cô vừa nói không, những người đó liền mã bất đình đề (*) mà lại bắt đầu bay tiếp.
(*) Mã bất đình đề: ngựa không ngừng vó, một khắc cũng không dừng lại, luôn tiến về phía trước.
Thế cho nên... Nhiễm Thất đi đến Yến Quốc đã mập mạp trắng trẻo hẳn ra, dọc đường đi ăn ngon ngủ tốt, cảm giác hoàn toàn không giống như đi hòa thân, mà tựa như là công chúa Ma giáo cải trang vi hành vậy...Thật là...phiền muộn không hiểu nổi.
Sau khi đến Yến Quốc, lập tức đã có nô tỳ Yến Quốc tiến lên hầu hạ rửa mặt, thay áo cưới, đội mũ phượng, chỉnh sửa lại dung nhan, cuối cùng cô liền bị đưa đến căn phòng này.
Muốn động phòng cùng một tên chưa gặp mặt bao giờ, cô nhất định sẽ không đồng ý, lúc này hẳn là phải dùng tới sức mạnh của hệ thống rồi.
Nhiễm Thất: “Hệ thống à? Đại bảo bối?”
Hệ thống: “...” Kí chủ đột nhiên nhiệt tình như vậy, có chút không quen, làm sao bây giờ...
Nhiễm Thất: “Hệ thống!”
Hệ thống giật mình một cái: “Đến đây! Kí chủ à! Tôi ở đây! Cô có gì phân phó à?”
Đây mới là kí chủ mà nó biết...
Nhiễm Thất: “Biến ra cho ta thanh đao đi...Cái loại mà chém sắt như chém bùn ấy, một đao có thể làm người ta mất mạng!”
Hệ thống còn chưa trả lời, cánh cửa kẹt—— một tiếng đã bị đẩy ra.
- ----------------------------------------------------
Chương 95 chắc đẫm máu lắm:v