Editor: Sweetie_Daisy (Ninh)
“Trẫm không đồng ý!” Trong ngự thư phòng, Sở Giác đột nhiên đập bàn đứng dậy, vẻ mặt vô cùng tức giận.
Thừa tướng Đại Sở đương nhiệm Dư Kỳ đang quỳ gối phía dưới cũng không bị y dọa sợ, vẻ mặt bình tĩnh như cũ mà nói với y: “Bệ hạ, hiện tại Đại Sở đang trong giai đoạn phát triển. Tuy là một trong ba đại quốc, nhưng trên thực tế thì thực lực của chúng ta kém xa so với cường quốc trăm năm Yến Quốc này. Nếu như Yến Quốc xâm phạm, Đại Sở ta chắc chắn không chịu nổi một kích.”
Sở Giác biết điều Dư Kỳ nói chính là sự thật. Y căn bản cũng không thể phản bác được điều gì. Y chỉ có thể mím chặt môi, tay nắm thành quyền, không nói một lời nào.
“Sứ giả của Yến Quốc còn nói, nếu như hòa thân thì bên bọn họ liền ngừng chiến. Còn nếu không chịu, vậy thì liền đánh.” Dư Kỳ vẫn nhàn nhạt trần thuật lại.
Muốn hoàng tỷ một thân một mình đi đến cái loại địa phương như vậy, làm sao y có thể yên tâm cho được!
Sở Giác nhíu mày, miễn cưỡng khắc chế sự tức giận trong lòng: “Chẳng phải Yến Quốc đã cùng Đại Sở ký kết hiệp ước rồi sao? Bảo đảm trong vòng một trăm năm không phát động chiến tranh với Đại Sở? Không lẽ bọn họ muốn phá vỡ hiệp ước ư?!”
Vẻ mặt Dư Kỳ cũng ngưng trọng: “Theo thông tin mà chúng ta hỏi được, thì Yến Quốc bên kia có nói rằng, lúc ấy bọn họ chỉ cùng Bùi Đình trao đổi chuyện hiệp ước! Cũng chỉ bảo đảm trăm năm không hề xâm phạm với Bùi Đình. Nhưng hiện giờ Bùi Đình không còn ở đây nữa, bọn họ liền cho rằng hiệp ước này hoàn toàn vô hiệu!”
Lồng ngực Sở Giác phập phồng, y tức giận nói: “Bọn họ chính là cường đạo suy luận*!”
(*)Cường đạo suy luận - 强盗逻辑: nói dễ hiểu thì chính là cưỡng từ đoạt lý, đổi trắng thay đen, ngụy biện.
Dư Kỳ hạ mắt xuống, có chút bất đắc dĩ: “Nếu như Yến Quốc đã cho là vậy, chúng ta căn bản không thể phản bác, dù sao lúc ấy người một tay ký kết hiệp ước cùng bọn họ xác thật chính là Bùi Đình. Hiện giờ kia tờ giấy kia cũng không biết ở nơi nào, đương nhiên Yến Quốc có lý do để quỵt nợ!”
Sở Giác bình tĩnh lại, y mở miệng, hàng chân mày bén nhọn không từ nào có thể diễn tả được: “Nếu chúng ta tìm kiếm sự trợ giúp của Đại Ngụy thì sao?”
Hiện giờ ba đại quốc đang trong tình trạng thế chân vạc, Đại Sở tuy rằng sa vào thế yếu, cũng không đại biểu cho việc không có quốc gia nào có thể chống lại Yến Quốc. Đại Ngụy cũng là cường quốc trăm năm, quốc lực so với Yến Quốc khó có thể phân biệt được. Nếu có sự trợ giúp của bọn họ, nói vậy trận chiến có đánh đi chăng nữa, thắng bại còn chưa nhất định đâu.
Muốn hoàng tỷ rời khỏi Đại Sở, y không chịu được, cũng không muốn!
Đó là người thân đã chăm sóc y từ nhỏ đến lớn. Bắt cô gả đi Yến Quốc không thể nghi ngờ chính là cạo mất một khối thịt trong lòng y. Huống chi, Yến Quốc ưa chuộng nam tôn nữ ti. Bởi vậy y trước sau cho rằng, hoàng tỷ gả đi Yến Quốc nhất định sẽ không có một ngày yên lành nào, y đã nợ cô nhiều như vậy, không thể lại đẩy cô vào hố sâu.
Trận chiến này vô luận như thế nào, y cũng sẽ đánh.
“Bệ hạ, tạm thời còn chưa nói đến việc nếu chúng ta mượn binh của Đại Ngụy, Đại Ngụy sẽ đưa ra những yêu cầu vô lý đến cỡ nào. Mấy ngày trước, Đại Ngụy sớm đã lên tiếng, sẽ không trợ giúp Đại Sở. Dường như Yến Quốc kia đã động tay động chân, hiện tại Đại Ngụy nội loạn, ốc còn không mang nổi mình ốc, xem ra Yến Quốc thật sự quyết tâm muốn chúng ta đáp ứng hòa thân một chuyến.”
Đường lui đều đã bị Yến Quốc chặt đứt. Lúc này, trước mắt Sở Giác chỉ có hai con đường —— mệnh của hoàng tỷ và mệnh của con dân Đại Sở.
Lần đầu tiên Sở Giác cảm thấy vô lực như vậy, con đường này quá khó đi... Y thân là vua một nước, hẳn phải không chút do dự lựa chọn con dân Đại Sở, nhưng y không muốn...
Thân thể hoàng tỷ yếu ớt như vậy, nếu...Vậy y chẳng phải sẽ không còn hoàng tỷ nữa ư?
Tâm Sở Giác bỗng run lên, đột nhiên cảm thấy không thể tiếp thu, y kiên quyết nói: “Muốn đánh thì cứ đánh đi!”
Vừa dứt lời, cửa đột nhiên bị người nào đó mạnh mẽ đẩy ra. Ngay sau đó một giọng nói nghiêm túc thanh lãnh truyền đến: “Sở Giác, ngươi là vua của Đại Sở!”
Không phải chỉ là đệ đệ của ta nữa...
Hoàng tỷ...
Nhiễm Thất đi đến, trên khuôn mặt trắng bệch vẫn mang biểu tình lạnh nhạt như cũ. Cô yên lặng nhìn y, thanh âm nhẹ nhàng thốt ra: “Tỷ sẽ đi hòa thân.”
Đột nhiên, trên khóe mắt Sở Giác trượt xuống một giọt nước mắt. Y nhắm nghiền mắt lại, vô lực nói: “...Trẫm không đồng ý.”
Vì cái gì các ngươi đều phải bức ta? Ngay cả hoàng tỷ cũng...
Nhiễm Thất híp mi, thanh âm trầm thấp: “Sở Giác...Đệ hiện tại đã không còn là một tiểu hài tử... Đệ bây giờ chính là Đại Sở vương.”
Từ lúc ngươi bước một bước đầu tiên, từ lúc ngươi bắt đầu thu nạp quyền thế, ngươi đã là vua của Đại Sở, không còn là đứa trẻ chỉ biết trốn trong lòng ngực ta mà khóc thút thít nữa rồi.
Ngôi vị hoàng đế này vĩnh viễn so với tưởng tượng của bọn họ còn muốn tàn nhẫn hơn.
- ----------------------------------------------------
Ninh: Đáng ra mình đã ngủ rồi, nhưng nhìn các bạn comment đáng yêu quá, mình không kiềm được phải bay vào edit luôn chương 93 này. <(×^×)>