Nam Chủ Hắc Hóa Xấu Xa Quá!

Chương 90: Đại gian thần mưu đoạt trưởng công chúa (29)




Editor: Sweetie_Daisy (Ninh)

Không thể không nói, Bùi Đình thật sự rất biết tìm chỗ, xung quanh cái lương đình mà hắn thường ngồi thưởng trà là một cái hồ nước lớn. Trong hồ có một đóa bạch liên nổi lềnh bềnh, lá sen xanh biếc lay động trên mặt hồ thẳm xanh. Xa xa còn có một vài cung nữ đang ngồi trên chiếc thuyền nhỏ một bên cười đùa, một bên ngắt lấy đài sen.

Ánh dương vàng kim rực rỡ trải đầy mặt hồ, ngay đến cả chiếc lá sen biếc xanh cũng tản ra ánh sáng chói mắt.

Hết thảy tất cả đều yên lặng mà hoàn mỹ như vậy.

Trong lương đình.

Thần sắc của Bùi Đình vẫn nhàn nhạt như cũ, ngón tay trắng nõn thon dài chậm chạp nhưng lại đầy tiết tấu gõ trên bàn đá. Hắn nhíu mày, ánh mắt nhìn về một phía vô định, đôi mắt mang theo chút nhu hòa, bộ dáng như đang suy nghĩ điều gì đó.

Sở Giác ngồi đối diện nhìn hắn như vậy đã có chút đứng ngồi không yên rồi.

Dù Sở Giác dạo gần đây quả thật đã trải qua không ít chuyện, cũng đã trưởng thành lên một chút, nhưng đối mặt với cái loại lão hồ ly như Bùi Đình thế này, ở nơi sâu nhất trong lòng Sở Giác vẫn có cảm giác sợ hãi cùng khuất phục...

Không tự chủ được mà muốn thần phục hắn.

Dù hắn chỉ là hạ thần, còn Sở Giác mới chính là quân vương.

Có một loại người, từ nhỏ đã áp đảo tất cả mọi người, bất kể là khí chất hay thủ đoạn, cho dù hắn chỉ nhàn nhã ngồi ở đó thôi, không làm cái gì, nhưng không hiểu sao lại khiến người khác cảm thấy sợ hãi kiêng kị.

Mà Bùi Đình vừa vặn chính là người như thế.

Quỷ dị mà nguy hiểm. Thời điểm hắn mỉm cười nhìn ngươi, trong nội tâm ngươi sẽ không tự chủ được mà hốt hoảng, bất an.

Sở Giác xác thực là nghi ngờ đấy. Những ngày này, Bùi Đình thường xuyên dạy hắn đạo làm vua —— phải thu nạp nhân tâm như thế nào, làm sao để dân tình yên ổn, trên triều đình làm thế nào để cân bằng quyền lợi của tất cả các hạ thần, điệu bộ giống như muốn trả lại toàn bộ quyền hành cho hắn vậy!

Bộ dạng của Bùi Đình dường như cực kỳ cấp bách vậy, dù thần sắc vẫn nhàn nhạt như thường lệ, không nhanh không chậm mà giảng dạy cho hắn, nhưng giữa đuôi lông mày ngẫu nhiên sẽ lộ ra một chút cấp bách.

Phần lớn thời gian mỗi ngày của Bùi Đình đều dành để giảng dạy hắn. Phải biết rằng, một năm trước kia, đừng nói Bùi Đình dạy hắn linh tinh, ngay cả nói một câu với hắn cũng khó khăn!

Dù hắn cảm thấy rất kỳ quặc, nhưng nghi nhân bất dụng, dụng nhân bất nghi(*)!

(*) Nghi nhân bất dụng, dụng nhân bất nghi (疑人不用, 用人不疑): Nghi người thì không dùng người, nhưng đã dùng người thì không nghi ngờ người.

Trước tiên, hắn tính toán đem quyền thế thu nạp lên tay, đồng thời bản thân hắn cũng đặt ra nhiều cái tâm nhãn(*). Có cái gì không đúng, hắn cũng còn một đường lui tốt!

(*) Tâm nhãn (心眼): là từ Hán ngữ, Hán ngữ được ghép vần là  xīn yǎn. Ý chỉ sự hiểu biết và năng lực phân biệt. Cũng có thể mang hàm ý là đáy lòng, nội tâm, hoặc tâm kế. (Theo Baike)

Sở Giác lấy lại tinh thần, cảm thấy có chút kỳ quái. Dựa theo dĩ vãng, Bùi Đình gọi hắn đến liền bắt đầu giảng dạy rồi, nhưng lần này lại chậm chạp không mở miệng.

Sở Giác nhìn theo ánh mắt của Bùi Đình, liền sửng sốt. Bởi vì hắn thấy...Hoàng tỷ.

Từ sau khi hắn quỳ ở trước cửa mà ngất đi, hắn cũng chưa từng gặp lại hoàng tỷ...Hắn từng muốn gặp lại cô, nhưng mỗi lần có ý nghĩ này, hắn sẽ lập tức nhớ tới câu nói hoàng tỷ nói với hắn trước cửa cung điện —— phát triển Đại Sở thịnh vượng, đã là đền bù tổn thất tốt nhất đối với ta rồi.

Vì vậy, mỗi lần như vậy hắn lại bắt đầu không ngừng bức bách bản thân, nhất định phải phát triển Đại Sở thật thịnh vượng, hắn mới có mặt mũi đi gặp hoàng tỷ. Nếu là tâm nguyện của hoàng tỷ, với tư cách là đệ đệ...Hắn sẽ đạt được...

Đó là hắn thiếu nợ cô...

Chỉ là...Tại sao Bùi Đình lại nhìn hoàng tỷ?

Còn nhìn lâu như vậy...

Không phải...là không thích cô sao?

Lúc này, ở đây đang xuân hạ giao mùa, khí hậu ấm áp vừa phải.

Nhiễm Thất đã lâu không có ra ngoài đi lại, cả một mùa đông lại thêm một cái mùa xuân, cô cơ đều làm ổ trong phòng, chân không bước ra khỏi nhà.

Thật vất vả mới có một thời tiết tốt như thế này. Vì vậy, cô liền cho thị nữ đặt một cái ghế dựa cạnh bờ hồ, hai thị nữ ở một bên tay cầm lều che nắng. Nhiễm Thất nằm trên ghế dựa đang dùng sách đắp lên mặt, ngủ gà ngủ gật.

Gió bên hồ có chút mát mẻ, vừa hay ánh nắng lại hơi nóng, thế này ngược lại có một loại mát lạnh không nói nên lời!

Lúc này, Nhiễm Thất đang mặc một chiếc váy sa mỏng màu đỏ rất thịnh hành, gió thổi qua, làn váy sa mỏng liền bắt đầu phất phới...lộ ra mắt cá chân mảnh khảnh trắng nõn của cô. Cả người cô lười biếng thoải mái nằm trên ghế dựa, dáng vẻ nổi bật, hết sức mê người. Cô lúc này tựa như một mị yêu có thể câu hồn đoạt phách.

Ánh mắt Bùi Đình tăm tối, tròng mắt đen nhánh tựa như ẩn chứa nồng đậm sự u tối không nhìn ra được. Cuối cùng, hắn kéo nhẹ lên một nụ cười đầy ý vị thâm trường.

Nhiễm Thất đang mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ hoàng toàn không biết mình bị người khác ngấp nghé, vẫn nhàn nhã ngủ tiếp.

Ánh mặt trời thật tốt, thích hợp để ngủ.

- --------------------------------------------------

Đôi lời nho nhỏ:

Sắp tới có lẽ mình sẽ không ra chương thường xuyên được, vì mình không ở nhà, mình sẽ cố gắng sắp xếp thời gian để ra chương sớm nhất, xin lỗi mọi người.