Editor: Sweetie_Daisy (Ninh)
Trình Thấm không dám trả lời ông, cô ta cắn cắn môi lại không nói được lời nào, chỉ núp ở dưới chân giường, một bộ dạng muốn trốn đi, hiện tại tất cả chân tướng đều đã bị tung ra, ba cũng quay về rồi!
Cô ta hiện tại không thể ra khỏi cửa, trốn không thoát, cô ta chỉ có thể không nói lời nào, cố gắng hạ xuống cảm giác tồn tại của mình, đợi đến thời điểm bọn họ buông lỏng cảnh giác, cô ta nhất định phải chạy trốn, nhất định phải trốn! Đợi đến lúc ba mẹ cũng biết rồi, biết rõ năm đó hết thảy đều do cô ta làm hại, bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ta đâu!
Thế lực Trình gia có bao nhiêu cô ta biết rất rõ, nghĩ vậy cô ta không khỏi rùng mình một cái.
Cô ta tuyệt đối không ngờ được, cái nữ nhân ti tiện kia cư nhiên lại còn giữ lại cái thủ đoạn này!
Là cô ta quá đắc ý mà không giữ thái độ đúng mực rồi! Vậy mà lại xem thường cô!
Nếu như...Nếu như cô ta có cơ hội trốn đi, nhất định phải trả thù! Cô ta muốn cho nữ nhân kia sống không bằng chết!
Thấy Trình Thấm không nói lời nào, măt còn sưng thành như vậy, Trình Việt cũng không kiên nhẫn nữa, sắc mặt của ông càng lộ ra sự không tốt, ngữ khí nghiêm khắc mà nói với nữ hầu duy nhất trong phòng này: "Rót cuộc là xảy ra chuyện gì!"
Người nữ hầu kia nhìn thấy bộ dạng nghiêm khắc của ông như vậy, sợ tới mức thoáng cái đã đem hết chuyện vừa mới xảy ra lắp bắp nói!
Nói đến đoạn ghi âm, ánh mắt của cô ấy vô thức mà nhìn về vào tay của Nhiễm Thất, sau đó mới nơm nớp lo sợ đem phần còn lại nói hết.
Trình Việt tự nhiên là thấy được cô ấy mờ ám, nhưng không nói gì thêm, mãi cho đến sau khi nghe xong, ông nhíu mày càng chặt hơn, nhưng cũng không có mất đi lý trí giống như Triệu Lôi Kỳ.
Dù sao ông cũng không có chính thức nghe được nội dung ghi âm, người khác thuật lại cùng với chính tai nghe được hiệu quả tự nhiên là chênh lệch đi rất nhiều.
Ông chỉ trầm mặc một chút, giống như cũng bị tin tức này làm cho khiếp sợ, môi của ông nhếch lên, thần sắc trong mắt biến áo bất định, không nói được lời nào.
Nhưng khiếp sợ thì chính là khiếp sợ, tỉnh táo nghĩ lai, kỳ thật ở đó còn có vài chỗ rất kỳ quái.
Ông nhìn về phía đồ vật trên tay Nhiễm Thất, hỏi một điểm mấu chốt: "Phó tiểu thư, xin hỏi cô tại sao tới đây lại mang theo máy ghi âm?"
Một cô gái trên người lại tùy thời mang theo máy ghi âm thật sự rất khả nghi, lại càng không càng phải nói, cái máy ghi âm kia vừa nhìn vào thì chính là chưa dùng qua mấy lần cả!
Cô làm sao biết được, Trình Thấm sẽ nói những lời kia chứ? Hơn nữa còn vừa vặn thu được lời nói của cô ta, tất cả tất cả đều rất khả nghi!
Trình Việt ở trên thương trường lăn lộn leo trèo nhiều năm như vậy, ngươi lừa ta gạt như vậy cũng gặp rất nhiều rồi, hiện tại gặp được loại tình huống này thoáng cái đã khiến cho ông nhận ra điều không đúng!
Triệu Lôi Kỳ cũng nghĩ đến điểm này, bà nghe được ghi âm đã hoàn toàn không lý trí rồi, có thể hay không, cái này là ghi âm giả?
Nếu như là giả, con trai...Trong mắt của bà nổi lên một tia hy vọng!
Con trai của bà có thể tha thứ cho bà hay không? Hiện tại hắn lạnh như băng, đều khiến cho bà cảm thấy hắn chán ghét bà.
Hắn sao có thể chán ghét bà?
Kỳ thật Triệu Lôi Kỳ nghĩ lầm rồi, bà nghe xong ghi âm vẫn cho là mình quá tốt với Trình Thấm, Thẩm Mặc Hiên mới lạnh lùng như vậy đối với bà. Mà trên thực tế, nguyên nhân chân chính khiến cho Thẩm Mặc Hiên bộc phát chẳng qua là vì bà đánh Nhiễm Thất. (Ninh: dại gái:v)
Trình Thấm nghe như thế, cũng hiểu được đó là chỗ rất khả nghi, trong mắt cô ta xẹt qua một tia ý nghĩ sâu xa, chỉ cần cô ta phủ nhận những lời nói từng nói qua ở bên trong ghi âm, nói toàn bộ là do cái nữ nhân ti tiện kia làm giả đó, cô ta sẽ có cơ hội xoay người!
Lần này, Nhiễm Thất còn chưa lên tiếng, ngược lại Thẩm Mặc Hiên đã nói trước: "Cái này chính là thái độ của các người đối với người tôi thích? À! Các người chẳng qua cũng chỉ như vậy!" Nói xong, lạnh mặt muốn mang Nhiễm Thất rời đi.
"Con trai..." Triệu Lôi Kỳ run rẩy mà đứng lên, muốn gọi hắn lại.
Nhiễm Thất ngẩng đầu nhìn hắn, nói: "Chuyện đã bắt đầu, thì em cũng muốn nó có một kết thúc thật tốt, em không thèm để ý bọn họ nói gì, anh yên tâm!"