Editor: Sweetie_Daisy (Ninh)
"Hiên Nhi, mẹ..." Sắc mặt Triệu Lôi Kỳ bỗng dưng trắng bệch, vừa định giải thích, lúc này, Trình Thấm bên cạnh đột nhiên lên tiếng, một bên kéo tay bà qua, cực kỳ bi ai nói: "Mẹ...Mặt của con đau quá! Sẽ không bị hủy dưng chứ! Con không muốn...!" Nói xong, nước mắt của Trình Thấm liền rớt xuống. Triệu Lôi Kỳ tuy rằng bình thường nghiêm khắc với cô ta, nhưng nhìn thấy cô ta như vậy vẫn đau lòng chứ.
Bà nhìn thấy mặt Trình Thấm sưng đỏ, chăm chú nhíu mày, tạm thời cũng không quan tâm giải thích với con trai, quay đầu, vẻ mặt nghiêm khắc nói với Nhiễm Thất: "Phó tiểu thư! Tôi mặc kệ cô cùng tiểu Thấm xảy ra chuyện gì! Nhưng cô ra tay đánh người như vậy là không đúng! Chẳng lẽ ba mẹ cô dạy dỗ cô như vậy hay sao?! Quả thật không có giáo dưỡng!"
Ánh mắt Thẩm Mặc Hiên thoáng cái đã lạnh xuống, hắn vừa muốn nói, Nhiễm Thất đã lắc đầu với hắn: "Tự em có thể giải quyết! Để cho em tự mình làm được không nào?"
Hắn nhếch môi, không nói gì, nhưng trong con ngươi rõ ràng chính là không đồng ý!
Tổn thương trên mặt Nhiễm Thất cũng không nặng lắm, chỉ là có chút máu, chẳng qua làn da quá mức tái nhợt, một chút vết máu kia cũng đặc biệt chói mắt.
Cô từ trong ngực của hắn đi ra, đứng trước mặt Triệu Lôi Kỳ, ánh mắt lạnh lùng, ngữ khí nhàn nhạt: "Tôi có giáo dưỡng hay không thì tôi không biết, nhưng mà tôi biết, Trình phu nhân, bà sẽ hối hận đó!"
Bởi vì bà dành thật nhiều tình yêu thương cho Trình Thấm, sau khi biết rõ chân tướng bà sẽ càng đau đớn, càng tuyệt vọng, vậy thì thật đáng buồn!
Triệu Lôi Kỳ nhíu mày: "Phó tiểu thư, tôi không hiểu cô đang nói cái gì!"
Nhiễm Thất không có trả lời bà, mà nói: "Trình phu nhân, tôi hỏi bà một vấn đề! Nếu như giữa Trình Thấm và Mặc Hiên chọn một người mà bà quan tâm nhất, bà sẽ chọn ai?"
Sắc mặt Triệu Lôi Kỳ trầm xuống: "Vấn đề này thật không có ý nghĩa! Một người tôi cũng sẽ không vứt bỏ! Bọn chúng đều là con của tôi!"
Nhiễm Thất cười ra tiếng, tiếng cười trầm thấp, tựa hồ là đang cười nhạo bà ngu xuẩn: "Tôi lại đổi một vấn đề, người hại con của bà cùng với con ruột của bà, bà sẽ chọn ai?"
"Đương nhiên là chọn con của tôi!" Lúc này đây Triệu Lôi Kỳ trả lời vô cùng nhanh, nhưng một giây sau, bà liền cảm thấy không đúng!
Bà mạnh mẽ nhìn về phía Nhiễm Thất, vẻ mặt không thể tin: "Ý của cô là tiểu Thấm là người hại con của tôi? Điều đó không có khả năng! Cô có chứng cứ gì! Nếu như không có chứng cứ, tôi có thể tố cáo cô..."
Nhiễm Thất đã cắt đứt bà: "Có chứng cứ hay không không quan trọng! Quan trọng là, nếu như bà biết chính mình mang về một con bạch nhãn lang(*), một người hại con của bà nuôi nấng ở bên người hơn hai mươi năm, bà sẽ nghĩ như thế nào? Tôi rất tò mò!"
(*) Bạch nhãn lang: là một danh từ riêng chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn.
Trình Thấm cũng không có sợ, đúng lúc này đột nhiên đánh gãy thì có thể rõ ràng trong lòng của cô ta có quỷ. Vì vậy, sau khi đợi Nhiễm Thất nói xong, cô ta mới mang bộ dạng đáng thương nói: "Phó tiểu thư, tôi và cô không cừu không oán, tại sao cô phải vu oan cho tôi? Tôi chỉ là cảm thấy bây giờ cô còn quá nhỏ, kết hôn quá sớm, tại sao cô phải đánh tôi vậy? Tôi chưa nói tôi không đồng ý mà..."
Cô ta nói một phen không chỉ vì kêu oan cho bản thân, cũng đem nguyên nhân vì sao Nhiễm Thất vừa này đánh cô ta nói ra. Vì vậy, rất dễ dàng khiến người khác nghĩ là Nhiễm Thất ghét Trình Thấm, không chỉ đánh mà còn vu oan cho cô ta!
Nhiễm Thất vỗ vỗ tay, tán thưởng: "Tâm tư của Trình tiểu thư thật tốt! Một câu nói thật sự rất tuyệt vời, khó trách Trình phu nhân hai mươi mấy năm cũng không có nhìn thấu cô đó!"
Trình Thấm không có trả lời, cô ta biết rõ nói nhiều hơn sẽ dễ dàng lộ sợ hở. Vì vậy, giả bộ như thập phần ủy khuất đáng thương, một vị nữ hầu bên cạnh nhìn không được cũng ngồi xổm xuống an ủi cô ta!
Triệu Lôi Kỳ thật sự nhịn không được, vốn muốn xem mặt mũi của con trai, bà cũng không nói lời nào quá đáng với cô, không nghĩ tới, cô ngược lại được một tấc lại muốn tiến thêm một thước rồi: "Nói miệng không bằng có chứng cứ! Cô mà còn như vậy tôi sẽ..."
Không đợi bà nói xong, âm thanh của Trình Thấm đột nhiên từ trên tay Nhiễm Thất truyền đến: "Lúc ấy à! Cái con buôn kia vốn là muốn bắt tôi đó! Nhưng mà tôi thông minh nha! Tôi chạy mất! Nhưng mà mang theo em trai thì chạy không được, cho nên tôi đã để em trai ở lại đó! Ôi...Em trai đáng thương của tôi, chạy không được nên đã bị ôm đi rồi!"
Tiếp đó là âm thanh tức giận của Nhiễm Thất: "Cô...cô sẽ gặp báo ứng!"
"Báo ứng? Ha ha! Cô không thể tưởng tượng được đâu! Sau khi tôi làm mất hắn, đã đã đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người của bảo tiêu rồi, tôi lúc đó còn là một đứa trẻ, ai sẽ nghĩ tới một đứa trẻ sẽ nói dối đâu!"
...
Ghi âm từng chút một được phát ra, cả căn phòng yên lặng đến khủng bố, chỉ có âm thanh của ghi âm đang không ngừng phát ra. Trình Thấm trừng lớn mắt, sắc mặt từ từ trắng bệch, cô ta nhìn về phía mẹ mình, trong mắt mang theo sự hoang mang cùng sợ hãi: "Không, mẹ, mẹ hãy nghe con nói...Không phải như thế! Mẹ hãy nghe con nói..."
"Nói cho cô biết! Tôi hận sao nó không chết ở bên ngoài! Cho dù là lỗi của tôi thì sao, tôi tuyệt đối sẽ không áy náy! Cô! Có! Thể! Bắt! Tôi! Thế! Nào!"
"Chát!" Phần cuối của đoạn ghi âm là âm thanh của một cái tát cực lớn.
Sự thật đến tột cùng là như thế nào, hôm nay đã rất rõ ràng rồi.
- ----------------------------------------------------
Ninh: Thấy hơi đồng cảm cho Triệu Lôi Kỳ, dù sao thì khi TMH bị bắt cóc, bà cũng có muốn đâu, lúc đó bà cũng đau khổ.:((